Tập 36 - Ngày em đến

Cheer đưa Ann đến bệnh viện, cô cải trang như một tomboy chính hiệu. Sau khi có kết quả xét nghiệm cô cùng Ann vào gặp bác sĩ. Chẩn đoán tình trạng bệnh của Ann không được tốt, lo lắng, sợ hãi, stress... trong thời gian vừa qua đã tác động cực kì xấu tới hội chứng hoảng sợ không kiểm soát của Ann mắc phải từ khi mang thai Yo. Hơn 30 năm sau đó là chuỗi ngày nuôi lớn căn bệnh "panic attack", hiếm khi Ann có được một đêm ngủ sâu ngon giấc. Nhưng mà dẫu sao tình trạng như hiện tại thật đáng quan ngại. Đã có một khoảng thời gian Ann không còn gặp triệu chứng khó thở nữa, nhưng sau lần sự việc xảy ra với Sawat Sawade rồi từ khi sang Mỹ chị một mình trải qua bao cung bậc cảm xúc tệ hại và bi quan chẳng thể giải bày với ai, một lần nữa, Ann lại bị căn bệnh khống chế. Lần này nặng hơn lần trước.

Cheer chau mày, sốt ruột hỏi bác sĩ:

- Như vậy làm sao mới có thể chữa khỏi?

- Không nên dùng thuốc an thần quá nhiều. Cho dù không có tác dụng phụ thì lâu dần nó cũng sẽ gây nghiện cho người dùng. Đây là tâm bệnh thật sự để chữa khỏi chỉ có cách tĩnh tâm. Mọi phương pháp khoa học hay thuốc tây chỉ tạm thời làm giảm đi triệu chứng hoảng loạng và điều tiết lại hô hấp tức thời, chúng không có tác dụng lâu dài. Tuy nhiên tình hình hiện tại cô vẫn nên mang theo thuốc trợ tim và mặt nạ oxy.

Cheer nóng lòng lặp lại như không tin vào những gì mình nghe thấy:

- Thuốc trợ tim? Mặt nạ oxy?

Ann từ nãy giờ chỉ im lặng gật đầu xã giao, tiếp nhận thông tin từ bác sĩ. Hơn ai hết chị biết bản thân dễ dàng đón nhận tin tức này hơn Cheer, và cũng hơn ai hết chị biết Cheer đang lo cho chị đến phát hoảng rồi kia kìa. Bàn tay chị được Cheer nắm tới trắng bệch, Ann liếc nhìn xuống tay mình, điều hiện ra trước mắt chị là ai đó đang hồi hộp tới run rẩy, thời tiết ngoài trời đang 10 độ C, mà Cheer có thể chảy mồ hôi được.

Bác sĩ dường như cũng nhìn ra tâm trạng của Cheer, ông trấn an:

- Thuốc trợ tim và mặt nạ oxy chỉ cần dùng trong những lúc nguy cấp mà thôi. Chỉ cần có một chế độ sinh hoạt đúng đắn, vui vẻ, tích cực thì có thể đưa mức độ nguy hiểm của bệnh tình về mức kiểm soát được. Bên cạnh đó người nhà nếu có thể hãy ở gần, thường xuyên trò chuyện cùng, điều này có ảnh hưởng rất tốt đối với tâm trạng của bệnh nhân.

Ann nghe đến câu vừa rồi mới liền lên tiếng:

- Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.

Chị muốn nhanh chóng kết thúc tại đây, Cheer sẽ lại tự trách bản thân mình, chị không muốn thấy cô như vậy.

Đâu phải chỉ có Cheer mới lo cho Ann, chị cũng lo cho cô vô cùng. Cheer của chị tuy trưởng thành, tuy đã chững chạc nhưng đối với chị vẫn là đứa trẻ có nhiều tổn thương bên trong. Nhìn cái cách mà Cheer yêu chị đến điên cuồng, yêu chị đến quên cả bản thân mình thế kia, làm sao nhãn quang tinh tường của Ann không nhận ra người yêu của chị coi chị như nguồn sống, như không khí để thở cơ chứ!

Hoàn cảnh hiện tại Cheer không thể ở bên cạnh Ann, bác sĩ mà nói tiếp nữa thì Cheer sẽ nặng lòng lắm, rồi lại nóng vội thiếu kiên nhẫn thì nguy to.

- Cheer à, chúng ta đi thôi em.

Ann lắc lắc tay Cheer để thu hút sự chú ý của Cheer, thật sự Cheer đang chưa thể tải nổi mớ thông tin động trời kia.

Ann kéo được Cheer ra khỏi phòng bệnh, đi một mạch ra xe, chị đi trước, Cheer nối gót theo sau. Cánh tay Cheer duỗi dài ra như mặc cho Ann muốn kéo đi đâu thì đi. Bây giờ nhìn hai người không biết ai mới là đang bệnh nữa. Cheer thất thần vô hồn.

Suốt đoạn đường Cheer không nói với Ann câu nào, chị cố tình hỏi rất nhiều để đánh lạc hướng suy nghĩ của Cheer nhưng vô ích, lời Ann nói chẳng lọt vào tai.

- Tôi đưa em về lại nơi hẹn với Yoojin...

- .........

- Cheer... nói chuyện với tôi đi!

- .........

- Cheer à, nếu không tới bệnh viện thì tôi đã kịp nấu gì đó cho em ăn rồi.

- .........

- Cheer à! Em có nghe tôi nói không vậy?

- .........

Gọi mãi không được, thấy lời mình nói như nước đổ lá khoai, tức mình nên Ann thắng xe bên đường. Chị quay sang nhìn Cheer, Ann mím môi chau mày tỏ thái độ không vui, tay chị vừa chạm vào Cheer được vài giây, cô bỗng hấp tấp tháo dây đai an toàn, mở cửa chạy ào ra khỏi xe. Ann thấy vậy liền đuổi theo.

Cheer xuống xe, đứng nôn thốc ở bụi cỏ.

Ann vội vã đến bên, một tay vuốt lưng cho Cheer, tay kia lấy khăn giấy lau miệng cho cô.

- Em làm sao vậy Cheer?

Khuôn mặt Cheer trắng bệch, thì ra tin xấu nghe từ bệnh tình của Ann tác động cực kì lớn đến cô. Nước mắt cứ tự động rơi, khóc mà không biết mình khóc, Cheer thậm chí còn không kiểm soát được cảm xúc dữ dội trong lòng mình. Cô ngồi sụp xuống, những tiếng "hu hu hu" phát ra tới não lòng. Cheer làm cho Ann dùng tới bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt dỗ dành như đang vỗ về một đứa trẻ nhõng nhẽo.

- Sao mà khóc như vậy hả? Nói cho tôi biết đi, em làm sao? Cheer à!

Cheer khóc hu hu, lắc đầu không nói gì.

- Cheer à! Em khóc cũng được nhưng mà nói cho tôi biết vì sao thôi được không? Có chuyện gì vậy hả?

Mặc cho Ann có hỏi thì Cheer vẫn không làm gì hơn được, cơn địa chấn cảm xúc này cứ tuôn trào như thác lũ không có bờ đê ngăn cản.

Hết cách, Ann đành kéo Cheer vào xe.

- Bên ngoài này nguy hiểm, tôi không muốn tai mắt của Toey phát hiện ra em. Theo tôi vào xe trước đã.

Nghe thấy tên Toey, Cheer ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Ann. Cái tên Toey chẳng khác gì một căn bệnh nguy hiểm khác, hắn có thể lấy Ann của cô đi mất vào lúc Cheer không đề phòng nhất hay bất cứ lúc nào!

Cửa xe đóng lại, Ann quay sang Cheer, trông hình hài run run nức nở, mặt mũi lấm lem nước mắt, không gian kín lại làm cho tiếng thút thít của cô to rõ hơn. Phần nhiều Ann đoán ra được nguyên nhân, còn chẳng là vì cô quá lo sợ chuyện xấu xảy đến với Ann lần nữa hay sao! Chị trải qua chuyện sinh tử không phải một mà là ba lần, sinh con, bị bắn, và cả cái chết biến chị thành linh hồn trong giấc mơ rất thực cùng Cheer nữa, bản thân Ann từ lâu đối diện với điều này đã không còn sợ hãi. Nhưng với Cheer người con gái yêu thương chị bằng cả cuộc đời của cô ấy, Cheer nói đúng, sau lưng cô chỉ có một mình Ann Bungah Sirium chị mà thôi. Nếu một ngày Ann không còn bên cạnh, Cheer làm sao đây!

Ann nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Cheer, chị không biết phải dùng từ gì để dỗ dành. Cheer như vậy Ann đau lòng biết bao. Yên lặng một lúc Ann từ tốn lên tiếng:

- Cheer, tôi hứa với em nhất định tôi sẽ khoẻ. Em đừng tự dằn vặt mình như vậy được không? Đừng sợ, chẳng phải tôi vẫn đang bên cạnh em khoẻ mạnh thế này sao.

Cheer thút thít, rưng rưng quay sang Ann. Cô cũng chẳng biết phải nói gì, điều xảy ra thì cũng đã xảy ra, không thể trách được ai, cô tự trách mình không tốt vì làm Ann phải lo lắng tới nông nỗi này.

- Em... xin lỗi... là tại em không tốt... em không chăm sóc được cho chị... còn làm chị phải vì em mà...

- Cheer! Không được nghĩ như vậy! Bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi. Tôi tự chăm sóc cho mình được, bệnh của tôi không phải là mới đây, nó đã có từ trước khi em đến, tôi sống với nó hơn 30 năm rồi.

- Cũng là do em không tốt, lẽ ra phải ở bên cạnh chị nhiều hơn, phải chăm sóc cho chị tốt hơn, phải...

Ann cắt ngang lời Cheer bằng cách kéo cô vào lòng, chị ôm Cheer vỗ về yêu chìu.

- Được rồi... được rồi... nếu em biết vậy thì từ giờ không được nghĩ đến chuyện rời xa tôi nữa, biết không hả?

Cheer ngoan ngoãn gật đầu, hành động nhanh hơn cả lời cô nói.

- Em hứa sẽ nhanh chóng trở về với chị. Chị phải bình an chờ em về đó!

- Nhất định là vậy rồi.

- Chị Ann...

Cheer ngước mặt lên nhìn Ann, nước mắt trực trào nơi đáy mi, cô nghẹn ngào nói.

- Chị là người thân duy nhất của em. Chị chính là nguồn sống của em. Em không thể thay chị gánh lấy bệnh tật hay đau khổ, nhưng em có thể cùng chị đi đến cùng trời cuối đất. Kiếp nào cũng yêu chị, yêu chị ở mọi vũ trụ.

Ann mỉm cười xúc động, lời Cheer nói luôn luôn là thật lòng đối với chị. Ann đủ thông minh và tỉnh táo để nhận ra đâu là chiêu trò cưa cẩm của những cây si xung quanh chị, riêng Cheer thì chưa bao giờ chị cảm thấy cô buông lời ba hoa tán tỉnh. Trái tim của Ann hoá đá suốt ba mươi năm sau khi kết hôn, chính Cheer đã nung nóng cho băng giá bao trùm trái tim của Ann tan chảy. Lúc nào cũng như vậy, cô đối với chị luôn thuỷ chung sắc son và chân thật.

- Em đó, tốt nhất là giữ lời, không thì tôi làm ma sẽ bám lấy em không buông.

- Không được nói bậy! Chị làm ma thì em cùng làm với chị. Chúng ta là hai con ma hạnh phúc.

- Ha ha ha! Con thỏ ngốc ngếch này! Tôi làm sao không yêu em được đây?

- Hứa với em, sẽ yêu em thôi được không? Ít nhất là ba kiếp nhân sinh, được không?

- Ba kiếp cơ á, em tham quá vậy? Mà chắc gì kiếp sau đã được làm người?

- Làm gì em cũng bám lấy chị, chị sẽ yêu em, nhất định vậy nhé! Em muốn cùng chị tới răng long đầu bạc mãi mãi. Chị không muốn bên em sao?

Ann phì cười, ở tuổi này rồi thật sự đối diện với những lời nói của Cheer đôi khi làm Ann thấy lạ lẫm. Nhưng cũng thấy chúng đáng yêu vô cùng, nếu Cheer là nam nhân chắc gì đã lọt được vào mắt chị. Là phụ nữ thì lại càng không qua được sự phòng vệ của Ann, ấy vậy mà người yêu trẻ con này lại làm được chuyện đó, ngây ngây ngô ngô như thế mà lại lẻn được vào trái tim Ann rồi sở hữu luôn nó, ôm trọn lấy nó làm của riêng mình. Cheer thật sự tài ba.

- Chỉ cần em đến, tôi chắc chắn sẽ nhận ra. Cho dù bao lâu tôi cũng sẽ chờ em.

- Lần này không để chị chờ lâu như vậy nữa đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau gặp lại, cùng nhau lớn lên, cùng nhau kết hôn, em sẽ cùng chị xuất phát chung trên một chuyến ga đời.

- Thỏ đế dũng cảm của tôi, tôi yêu em.

Ann úp mặt trên ngực Cheer, dựa cả người vào lòng ngực chắc chắn của cô, ở đây Ann như lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn. Cheer ôm chị như muốn khảm cả thân thể nhỏ nhắn vào bản thân mình để chị không được rời xa cô. Cả Ann và Cheer đều hiểu đối phương có mình trong lòng, tình cảm ấy sâu nặng tới dường nào.

Chợt nhớ ra điều chưa nói, Cheer liền dặn Ann:

- Chị không được làm gì quá phận với Khun Dara đâu đó. Em ghen đó nha.

Ann bật cười. Ghen tuông nữa cơ đấy! Chị đánh nhẹ vào lưng Cheer trêu.

- Tôi làm gì với Dara làm sao em biết được.

- Em chắc chắn là không cho hai người cơ hội rồi. Em nói vậy là căn dặn chị thôi.

- Không được, tôi với Dara không có gì làm sao bể mặt Toey!

- Chị đừng chọc em nữa. Chị biết cách mà, đừng có ở đó mà ghẹo em.

Ann cười to vì Cheer đã hiểu chị. Thỏ con này bây giờ không ngây thơ như xưa nữa rồi, biết Ann là người thế nào và biết chị yêu mình ra sao. Ann không phải là người dễ xiêu lòng trước nam nhân, phụ nữ lại càng không. Ngoại lệ duy nhất của chị chính là Tharn Thikamporn trước mặt, và con người này đã ôm chặt trái tim chị bằng cả sinh mạng, không chịu buông, làm sao còn ai có thể có cơ hội nữa chứ. Lúc mới yêu Ann, Cheer bắt đầu từ nhan sắc của chị, cho nên lắm lúc ghen tuông vô tội vạ vì những nam nhân bên cạnh Ann, Ann đẹp nhưng không có nghĩa là dễ dãi. Nếu không cam kết với Cheer, có lẽ sau khi ly hôn chị đã có một cuộc sống tự do theo cách riêng của người phụ nữ độc lập, lúc đó chẳng biết Ann có trở lại là mình của ngày trẻ hay không. Nhưng chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng vì nó đâu có cơ hội để xảy ra mà nghĩ tới làm gì.

- Em biết tôi yêu em nhiều như thế nào chứ hả, đừng có để bụng nếu tôi thân mật một chút với Dara nhé.

- Không biết đâu, em không chắc mình có làm ngơ được không, em chỉ biết là em ghen lên chị sẽ mệt với em đó.

- Háo sắc, không phải em muốn ăn rồi hiếp luôn người bệnh sao!

Cheer cười, dụi má trên tóc Ann, sự quyến rũ của Ann làm cô tan chảy như que kem dưới ánh nắng mặt trời.

- Chị cứ thế này em không kiềm chế được mình đâu.

- Hư hỏng!

Ann đánh vào vai Cheer rồi mắng yêu Cheer, chị biết sức hút của mình to lớn thế nào đối với cô, trong lòng Ann xao xuyến vui vẻ bởi bao năm rồi, người yêu của chị vẫn si mê chị như ngày đầu. Cheer là động lực rất lớn đối với Ann để chị luôn chăm sóc cho bản thân mình thật tốt. Điều gì chị có thể làm chị sẽ làm để cơ thể này luôn giữ được vóc dáng xuân thì, trẻ hơn, đẹp hơn cả lúc chưa lấy chồng.

- Ngày mai lại đến với em nhé. Chưa rời đi mà em đã nhớ chị rồi đây này.

- Thỏ con nhà em, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn rồi đó. Xem ra bệnh của tôi không phải vô ích nha.

- Nói bậy! Không cho chị nói vậy!

Cheer nhấn mạnh khó chịu. Cô thì lo tới không thở nổi mà Ann còn đùa được.

Cheer siết vòng tay trên đôi vai gầy, hôn lên mái tóc của Ann, gương mặt mãn nguyện đầy ý cười trên hương thơm ngọt ngào của từng sợi tóc mềm mượt. Thâm tâm cô biết, chỉ cần cô bình an, chỉ cần cô không đẩy chị ra khỏi tầm mắt, Ann nhất định sẽ chiến thắng được căn bệnh trầm cảm kia, Cheer đã từng là "bác sĩ" chữa khỏi cho Ann, thì bây giờ cũng là chính cô là liều thuốc tốt nhất cho chị mà thôi.

Ann thả lỏng cả người trong cái ôm bao bọc của Cheer, chỉ ngước mặt lên nhìn, đôi môi xinh chúm chím như trẻ con, bộ dạng làm Cheer chẳng thể kiềm lòng. Ann nói như thôi miên.

- Tôi không sao mà, đừng lo, hửm! Nhất định sẽ không để bản thân xảy ra chuyện. Tôi không để em một mình đâu, càng không để em khóc, tất cả thời gian của tôi từ khi gặp lại em chỉ dành cho một mình Tharn Thikamporn em thôi. Mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm cũng sẽ hết sức mình để ở bên em lâu nhất. Tôi hứa đó. Em lúc đó không được chê tôi già, phiền phức đâu nha.

Cheer cười, hôn chụt chụt vào đôi môi mỏng lấp lánh như kẹo ngọt của Ann. Chị thật biết cách lôi kéo người đối diện mà.

- Em thật muốn lấy dây thừng trói chị vào với em nửa bước không rời.

- Không cần dây thừng tôi tự nguyện bám vào em để cả cuộc đời về sau sẽ luôn có em bên cạnh.

Cheer cười, được Ann xoa dịu đi cơn bão trong lòng, mối tình này sớm biết là "red flag" với cô nhưng ngăn không được. Sa chân vào lưới nhưng Cheer không muốn lui, mặt khác là chủ động mong muốn được trượt vào chốn mê cung này. Cho dù sóng gió có xảy ra thế nào thì Cheer vẫn cứng đầu giữ lấy tay chị.

Hơn thế nữa là chính Ann, chiếc "cờ đỏ" mê hoặc như tiếng hát của nàng tiên cá trong truyền thuyết khiến mọi thuỷ thủ phải tiếp tục tiến về phía khơi xa không lối về, luôn cất tiếng hát về phía Cheer. Chị cũng như Cheer, không muốn buông tay cô.

Cuộc đời Cheer ở kiếp sống này có lẽ đã được an bày là đứa trẻ thuộc cung "cô độc". Bị bỏ lại từ lúc sinh ra, tới lúc về với cội nguồn thì cô cũng một mình bước đi. Nhưng dường như tình yêu của Ann lấp đầy cả nỗi sợ bị bỏ rơi của Cheer rồi, cô mở lòng đón nhận mọi thứ vì nếu cuối cùng cô phải cô độc nhưng hiện tại là hằng ngày được ở bên cạnh Ann, Cheer sẵn lòng đón nhận.

Hạnh phúc mà Cheer ước mơ là đây, cái giá cho Hạnh phúc này là xứng đáng vì tình yêu với Ann quá vĩ đại, tuyệt vời như món quà của vũ trụ trao tặng cho cô.

Nếu cả hai đồng lòng, chẳng phải tát biển Đông cũng cạn hay sao?


Hết tập 36
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip