Chương 7: Con nhà giàu đến
“Cái gì? Lão đại...ngươi...ngươi vừa mới nói ngươi muốn thành hôn, đối tượng là Trương gia a...”
“Lão đại, ngươi mới vừa nói Trương gia, không phải là Dương Châu đệ nhất thủ phủ Trương gia kia chứ?”
“Ách..chính là Trương gia đó a..” An Hữu Trân nói.
“Oa, không thể nào, lão đại. Ngươi lại muốn cưới thiên kim Trương gia Trương Nguyên Ánh.” Trần Côn hét lớn.
“Tại sao đều ngạc nhiên như vậy, chẳng lẽ nàng là phù dung tỷ tỷ, hoặc là Mẫu Dạ Xoa” Vạn nhất là Mẫu Dạ Xoa ta có nên lấy Tiểu Mặc làm của hồi môn để có đánh nhau với nàng cũng có trợ thủ không a, An Hữu Trân tự nghĩ.
“Cái gì a...Lão đại lần này ngươi thật lợi hại a, Trương Nguyên Ánh là tài nữ của nước chúng ta, ngay cả người đệ nhất thông minh nước ta Từ Duy cũng khen ngợi nàng a. Hơn nữa nàng cười một tiếng khuynh thành nghiêng nước, có dung nhan tuyệt thế, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa xuất thần nhập hóa. Tiểu thư khuê cát, huệ chất lan tâm, thục nữ....”
“Dừng....” An Hữu Trân rốt cuộc không nghe được nữa, cầm lấy cây quạt gõ vào đầu một tên “Nói thêm gì nữa ta liền hoài nghi nàng không phải là người.”
“Hắc hắc, lão đại, nàng xác thực không phải là người, nàng là tình nhân trong mộng của tất cả thanh niên nam tử nước ta a, lão đại, không nghĩ tới là gả cho ngươi a.”
“Uy, ngươi là vẻ mặt gì đây a, còn có ý gì, chẳng lẽ ta không xứng với nàng?” An Hữu Trân khó chịu, như thế nào cũng thấy ta không xứng với người tên Trương Nguyên Ánh kia, mình còn chưa nói nàng mới không xứng với ta đây “Dầu gì lão đại ngươi cũng rất nổi danh a.”
“Vâng...vâng...lão đại đúng là danh tiếng không thua Trương Nguyên Ánh” Chính là cô gái nào nghe tên An Hữu Trân cũng sẽ sợ thất kinh sau đó liền chạy trốn.
“Chính là..chính là...ta cũng rất nổi danh a ~” An Hữu Trân nói.
“Đúng...đúng...Người ta là Trương Nguyên Ánh tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa khuê các, lão đại chúng ta cũng là con danh tướng phong lưu phóng khoáng a” Lê Lễ lập tức nịnh hót nói.
“Ừm...ừm” An Hữu Trân nghe khen ngợi gật đầu liên tục.
“Trương Nguyên Ánh cầm kỷ thư họa xuất thần nhập hóa, lão đại chúng ta cũng tinh thông phóng túng.”
“Trương Nguyên Ánh đẹp như thiên tiên, lão đại chúng ta dường như thiên thần.”
“Trương Nguyên Ánh...”
“Được rồi, ta đi đây, mấy người các ngươi cứ ở đấy lấy lão đại ta ra trêu đùa đi.”
“Lão đại bớt giận a...Lão tam ta mời ngươi uống rượu, chúng ta không say không về” Trần Côn nói.
“Hảo, đây chính là ngươi nói a, hôm nay ta không ăn cho ngươi chỉ còn quần cộc trở về ta liền không gọi là An Hữu Trân” An Hữu Trân cười to nói, thế nhưng chính mình mấy ngày nữa thành hôn, vậy thì hãy mở tiệc đi. Khoác vai Trần Côn, bốn người nghênh ngang đi đến thanh lâu.
Cho đến buổi tối khi An Hữu Trân về nhà, lão thái quân đã sớm đợi nàng ngoài cửa phòng.
“Ách, bà nội, bên ngoài gió lớn, làm sao người không vào a” An Hữu Trân gặp bà nội của mình ở ngoài cửa đợi chính mình, vội vàng đỡ bà nội vào gian phòng.
Lão thái quân sau khi ngồi xuống vuốt tóc An Hữu Trân “Ai...Trân nhi, ngày mai....ngươi...ngươi sẽ phải đi Dương Châu, ngươi cho tới bây giờ cũng không có rời bà nội, bà nội không bỏ được ngươi” Láo thái quân nói. An Hữu Trân lập tức khóc ồ lên “Ngươi nói Dương Châu không thể so với kinh đô, nếu Trân nhi bị người khi dễ, bà nội không thể ở cạnh Trân nhi a...”
“Bà nội, không có chuyện gì, Trân nhi đã trưởng thành, ta có thể tự bảo hộ bản thân, hơn nữa ai dám khi dễ ta a...” An Hữu Trân an ủi lão thái quân.
“Đúng là bà nội vẫn không yên lòng. Nếu không thì Trân nhi đem theo Tiểu Mặc đi, có Mặc Ngôn bên cạnh ta cũng yên tâm.”
“Hảo...” An Hữu Trân để cho bà nội yên tâm liền sảng khoái đáp ứng.
“A, đúng rồi ngươi cũng mang nha đầu Tiểu Thanh cùng ngươi đi đi, nàng rất hiểu săn sóc ngươi.”
“Hảo!”
Đột nhiên lão thái quân giống như nghĩ đến điều gì vội vàng đứng lên bắt đầu thu thập “Còn có thức ăn Dương Châu khả năng so với đầu bếp trong nhà làm không bằng, cũng mang theo vài đầu bếp đi, còn có còn có....Trân nhi quen giường, thay đổi chăn mền gối đều không có quen, nếu không cũng mang mền gối theo, còn có mang thật nhiều y phục, còn có..
An Hữu Trân gặp lão thái quân bận rộn sửa soạn cho mình cái này cái kia, quả nhiên là gả cháu gái thật phải lo lắng nhiều thứ, này rốt cuộc là mình cưới hay gả nha...
“Bà nội...không cần phiền toái. Trân nhi cũng không phải đi không trở về, Trân nhi bảo đảm rất nhanh bà nội có thể gặp lại con a, Trân nhi rất nhanh có thể lấy được từ thư trở về” An Hữu Trân nói.
Lão thái quân sau khi nghe xong, để y phục trên tay xuống “Trân nhi nói cũng đúng, Trân nhi đi Dương Châu phải hảo săn sóc chính mình, biết không. Nếu là ở không quen, hãy trở lại, không có việc gì, bà nội vĩnh viễn ở nhà chờ Trân nhi trở lại a...”
“Bà nội ~~” không biết có phải ngày mai là ngày thành hôn hay không mà lòng An Hữu Trân thật loạn, nghe bà nội nói chuyện, ôm bà nội khóc lên.
“Ngoan ngoan.....”
------Ngày thứ hai-------
Toàn bộ nhà trong kinh đô đều giăng đèn kết hoa, mà ngay cả trên tường thành đều treo đèn lồng đỏ đỏ thẵm, Đại tướng quân phủ Hoàng thân quốc thích thành thân đương nhiên thanh thế to lớn, bất quá toàn thành dân chúng lại cao hứng ăn mừng, liên tục đốt pháo. Lần này phô trương có thể vượt qua đại hôn Hoàng thượng a. Ngươi hỏi cái gì, đây còn phải hỏi, Nhị công tử phủ Đại tướng quân nổi danh con nhà giàu An Hữu Trân hôm nay thành thân, ở rể Trương gia Dương Châu, về sau kinh đô liền thái bình. Không còn có người lo lắng khuê nữ nhà mình bị con nhà giàu để mắt đến, người bán hàng rong cũng cao hứng bừng bừng, về sau không cần lo lắng bị tên con nhà giàu kia mua đồ không trả tiền (An Hữu Trân: uy uy...ta lần đó mua đồ quên mất trả tiền a. Người bán hàng rong: ngươi trả tiền ta cũng không dám lấy a. Cho nên coi như ngươi không đưa tiền. An Hữu Trân: ngươi....)
Lúc này ở phủ Tướng quân. Đội ngũ đón dâu đã sớm chờ bên ngoài, chỉ là chưa thấy chủ rể quan đi ra. Không phải chú rể quan không chịu đi ra mà là An Hữu Trân bị lão thái quân lôi kéo nước mắt nước mũi dặn dò, nói không bỏ được nàng, này làm sao An Hữu Trân có thể đi a...
“Hảo, nương...Trân nhi phải đi cưới vợ, làm sao người như gả nữ nhi mà thương tâm thế này đây” An Nhân Võ an ủi “Hơn nữa Dương Châu cách kinh thành không xa lắm, cỡi ngựa hai ba ngày đã đến.”
“Ngươi thì biết cái gì...”Lão thái quân xoa xoa nước mắt “Trân nhi ở rể Trương gia a, cùng bị gả đi có gì khác nhau. Trân nhi, lời bà nội nói đều nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ!” An Hữu Trân gật đầu nói, có thể không nhớ kỹ sao, từ tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay bà nội vẫn còn nói.
“Vậy là tốt rồi, thời điểm không còn sớm, Trân nhi liền lên đường đi” An Nhân Võ sợ lão thái quân lại muốn không bỏ được An Hữu Trân, kỳ thật An Nhân Võ trong lòng cũng có chút không nỡ.
“Vâng! Cha.”
“Nhị đệ!” An Nghĩa Kiện cảm thấy thật có lỗi với Nhị đệ của mình.
“Ha ha, đại ca đừng nói cảm tạ cái gì a, nếu muốn cảm tạ ta ngươi liền sớm một chút đem chị dâu mang về nhà cho ta xem xem” An Hữu Trân vỗ vỗ bả vai An Nghĩa Kiện nói.
“Ta sẽ...”
“Hảo!” An Hữu Trân gật đầu nhẹ, quỳ xuống “Bà nội, cha, đại ca....Trân nhi đi!” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi lên ngựa mang theo đại đội đón dâu đi ra ngoài, vốn mặt An Hữu Trân rất trắng, mặc vào đại y phục màu đỏ, càng nổi bật làn da trắng hồng, lại cưỡi đại mã đỏ thẳm, quả là tuấn mỹ bất phàm.
Chỉ là khí chất tuấn mỹ bất phàm này chỉ xuất hiện một lát, An Hữu Trân rốt cuộc không chịu nổi “Dừng...dừng.
“Thiếu gia, làm sao vậy?” Tiểu Thanh hỏi
An Hữu Trân xuống ngựa, ngáp một cái thật to “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tối ngày hôm qua căn bản ta không thế nào ngủ đươc, ta hảo khổ nha...”
“A, nhưng mà thiếu gia mới ra khỏi thành, ngày còn sớm như vậy, vạn nhất làm trễ nãi hành trình...”
“Không quan hệ, đây không phải là cỗ kiệu sao, ta ngủ ở bên trong kiệu là được rồi, sẽ không làm trễ nãi hành trình.”
“Không được, thiếu gia, đó là kiệu đón dâu, chú rể làm sao có thể ngồi đây...” Tiểu Thanh vội vàng nói.
“Ai nha, ta không quản” An Hữu Trân cũng không đợi Tiểu Thanh đồng ý, liền đi vào trong kiệu.
“Này....” Đội ngũ đón dâu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, còn chưa từng thấy qua chú rể ngồi kiệu tân nương, đây là cái quy củ gì đây.
Tiểu thanh nhìn An Hữu Trân ngủ bên trong, lắc đầu, lần này thật đúng là thành gả đi ra ngoài. “Nâng kiệu đi!”
Mọi người bất đắc dĩ nâng kiệu đi.
Cứ như vậy An Hữu Trân thành chú rể thứ nhất bị gả đi ra ngoài.
--------------------
“Tiểu...tiểu thư...” Nghiễn nhi cẩn thận nói.
Trương Nguyên Ánh dùng đôi mắt có chút sưng đỏ nhìn Nghiễn nhi “Ngọc bội, trả lại cho hắn rồi sao...?”
Nghiễn nhi không nói gì, dè dặt từ lòng ngực lấy ra ngọc bội đưa cho Trương Nguyên Ánh “Ngọc bội kia, Tấn công tử không nhận, hắn nghe được tiểu thư vội vã lập gia đình, hắn nói hắn sẽ chờ...sẽ liên tục chờ tiểu thư...”
Trương Nguyên Ánh nghe Nghiễn nhi nói, nhìn ngọc bội trong tay, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại trào ra.
Năm ngày sau vị con nhà giàu đến.....
“Thiếu gia...thiếu gia...” Tiểu Thanh lắc lắc An Hữu Trân còn ngủ say trong kiệu.
“Ách...?” An Hữu Trân chậm rãi mở mắt ra “Làm sao vậy?”
Tiểu Thanh gặp An Hữu Trân liền nói “Đại thiếu gia của ta, đã đến Dương Châu, người mau từ bên trong kiệu đi ra a, bị người nhìn thấy liền có chuyện...”
An Hữu Trân vừa nghe đến Dương Châu, hoàn toàn không có buồn ngủ “Làm sao lại đến nhanh thế này đi?” An Hữu Trân thầm nói.
Tiểu Thanh nghe An Hữu Trân nói thầm thiếu chút nữa thì xỉu vì tức. Cái gì gọi là đã đến....vị đại thiếu gia này, tại bên trong kiệu ngủ thẳng một đường, tỉnh qua mấy lần đều là thời gian ăn cơm, đương nhiên cảm thấy thời gian qua nhanh.
An Hữu Trân từ bên trong kiệu đi ra, nhìn xem trên cửa thành hai chữ Dương Châu thật to. Dương Châu a Dương Châu...ta đã tới. Trương gia đúng không, từ thư ta là muốn định rồi, liền lên ngựa, vào thành.
Thành Dương Châu cũng có không khí vui mừng, Dương Châu thủ phủ Trương gia thành thân, đương nhiên phải làm cho long trọng, huống chi còn là Hoàng thân quốc thích đến ở rể, tri phủ đại nhân đã sớm ra cửa thành nghênh đón.
An Hữu Trân bị một đám quan lại vây quanh. Xa xa một vị dáng vẻ thư sinh Tấn Thế Hiền nặng nề đập tường một cái, hắn Tấn Thế Hiền một ngày nào đó sẽ đem Trương Nguyên Ánh đoạt lại.
Kế tiếp hết thảy đều dựa theo trình tự. Bất quá An Hữu Trân bị những lễ tiết phiền phức này làm cho đầu choáng váng.
“Đưa vào động phòng...”Một câu nói làm cho An Hữu Trân có điểm ý thức, liền vào động phòng a. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt đây, vạn nhất Trương Nguyên Ánh kia vừa ý mỹ mạo của mình mà dùng sức mạnh thì làm sao bây giờ, có cần phải gọi Tiểu Mặc ở cửa sau vào hay không. An Hữu Trân lúc này bắt đầu loạn nghĩ. Bất quá không đợi nàng nghĩ ra đối sách, đã đem tân nương đưa vào phòng, An Hữu Trân lại bị một đám người bắt đi mời rượu.
Tuy nói Nhị thế tử An Hữu Trân tửu lượng không kém, nhưng một người một ly, nàng cũng có chút không chịu nổi. Như vậy sẽ không ổn, nếu say bị người mang đến phòng, thân phận kia liền bại lộ, vì vậy để phòng ngừa, An Hữu Trân uống xong một ly trên tay liền bắt đầu giả say đứng lên.
Mọi người thấy An Hữu Trân uống say, cũng không làm khó nàng, đem An Hữu Trân đưa vào động phòng.
Trong phòng Trương Nguyên Ánh hai tay nắm chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Nghe được tiếng bước chân, tâm khẩn trương....làm sao bây giờ?! Đã đến rồi sao? Nếu hắn không đáp ứng điều kiện của mình, nhìn thấy vẻ đẹp của mình mà dùng sức mạnh làm sao bây giờ? Không...không biết...nghe gia gia nói hắn là chính nhân quân tử, sẽ phải đáp ứng mình. Bất quá làm sao có người đêm động phòng hoa chúc lại đáp ứng thê tử mình không đụng vào. Càng nghĩ trong lòng Trương Nguyên Ánh càng loạn, lúc này nàng không phải là Trương Nguyên Ánh của thường ngày nữa. Còn chưa nghĩ ra đối sách đã nghe thấy tiếng đẩy cửa.
An Hữu Trân gặp nương tử của mình, vội vàng không giả say nữa, nhìn xem người bên giường, An Hữu Trân cũng khẩn trương một hồi. Này là lần đầu tiên kết hôn a, còn là hôn lễ cổ đại, từng bước từng bước hướng đến Trương Nguyên Ánh.
Trương Nguyên Ánh nghe thấy tiếng bước chân của An Hữu Trân đến gần, càng ngày càng khẩn trương, cắn chặt môi...
An Hữu Trân đi đến trước mặt Trương Nguyên Ánh, hít sâu một hơi, động viên chính mình. An Hữu Trân a ngươi phải cố gắng lên, phải cố gắng lấy được từ thư, cho mình dũng khí xong liền đưa tay kéo khăn voan đỏ.....
---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip