1.

Tiếng chuông lần thứ năm vang lên inh ỏi trong ngày, An Hữu Trân chạy xồng xộc vào lớp, nó chạy nhanh đến nỗi phải níu lấy cạnh bàn để không theo quán tính trượt dài đi xa, mà người tính không bằng trời tính, chiếc bàn mỏng manh suýt chút nữa bị kéo tọt theo nó, bàn đã nghiêng hẳn phải đến hai mươi độ hơn, một chút nữa thôi là lật. Còn Hữu Trân, nó ngã chổng vó, may mà kịp quay người để mà nhẹ nhàng tiếp đất bằng mông chứ chẳng phải gương mặt xinh đẹp ngàn vàng vô giá của nó.

"Aishhh..." Hữu Trân nhăn nhó, nó khó khăn đứng lên, lập tức đập vào mắt nó là gương mặt xinh đẹp - đáng ghét của Trương Nguyên Ánh - người mà nó ghét đến tận xương tủy từ bé đến lớn.

Trương Nguyên Ánh chỉ nghiêng đầu nhìn nó, thái độ hờ hững khinh thường như thể đang nhìn một đứa ngốc, và dường như nhỏ đã quá quen thuộc với điều ấy.

Cô Lý xếp nó ngồi cạnh Nguyên Ánh, cô ấy nói Nguyên Ánh sẽ giúp nó học tốt hơn. Nhưng rõ ràng con nhỏ đó còn chẳng thèm dùng nửa ánh mắt để nhìn nó chứ đừng nói đến chuyện hướng dẫn, giảng dạy hay bất cứ thứ gì nghe có vẻ đao to búa lớn hơn.

Không, nó chẳng khả thi tẹo nào.

An Hữu Trân đã nói rất nhiều lần với bố mẹ nó, Nguyên Ánh là một đứa thượng đẳng đến mức nào, nhỏ luôn nhìn nó bằng nửa con mắt và nhỏ cũng chẳng hề hoàn hảo như mọi người nghĩ. Thí dụ như chuyện nhỏ chẳng bao giờ chép bài, điều duy nhất mà nhỏ làm là đọc qua sách giáo khoa và tự đắm mình trong một khoảng lặng, rồi được điểm tuyệt đối. Thí dụ như chuyện nhỏ chẳng bao giờ làm bài tập về nhà, chỉ cần đến lớp và cười mỉm một chút, bọn con gái sẽ phát điên cả lên và tình nguyện dâng tặng đáp án cho nhỏ. Thí dụ như...

Nhưng sau đó thì sao? Nếu mọi người nghe nó kể chuyện ấy trong sự cay đắng, thì hình tượng của con nhỏ lại đột nhiên biết thành: nhỏ thông minh, nhỏ đẹp, nhỏ rất thu hút và nhỏ kiêu sa như một nàng công chúa.

An Hữu Trân và Trương Nguyên Ánh cùng học chung trong một trường nữ sinh. An Hữu Trân luôn nghĩ nó và Trương Nguyên Ánh là hai đường thẳng song song. Như là việc Nguyên Ánh sinh trước nó một ngày, cao hơn nó một xăng ti, hai căn nhà đối diện cách nhau một đơn vị số. Hữu Trân rất tự tin với khả năng thể thao của mình, còn Nguyên Ánh chẳng bao giờ có vẻ như sẽ vận động. Nguyên Ánh luôn nằm trong top ba toàn khóa, Hữu Trân lại nằm top ba từ dưới lên.

"Cộp!" Trương Nguyên Ánh gõ tay xuống bàn, nhưng chẳng thể đánh thức nó khỏi những suy nghĩ miên man.

Rồi "CỘP!"

"Argggg!!!" Tiếng gõ tay lại vang lên, theo sau là tiếng la oai oái của Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh thẳng tay gõ mạnh vào đầu nó một cái!

Quái lạ, đứa con gái mỏng tanh chẳng bao giờ thấy tập thể dục lấy đâu ra sức mà gõ mạnh thế? Coi đầu nó là khúc gỗ hay gì?

"Đang tương tư đứa nào mà mặt đần thế?" Trương Nguyên Ánh dường như chỉ dùng nửa miệng để nói, nhỏ thậm chí còn không thèm liếc mà đáp trả ảnh mắt căm hờn của An Hữu Trân. Nhưng nó còn chưa kịp mở miệng phản kháng, giáo viên già đã chậm chạp bước vào lớp.

Một tờ giấy được ném về phía nó, nội dung không nhiều nhưng đủ ý, quan trọng là nó mang đậm tính khó ưa trong từng nét chữ như học sinh tiểu học của con nhỏ đó.

"Chiều nay 3h ở thư viện, tao thông báo, không hỏi ý kiến ✋"




Đã được hai tuần, kể từ cái  ngày Trương Nguyên Ánh bị bắt kèm cặp An Hữu Trân.

Thực tế là nhờ vả, bố mẹ An đã tha thiết nhờ nhỏ có thể kèm cặp đứa con gái trì độn ngốc nghếch trong việc học của hai người, nhưng không phải nhờ trực tiếp nhỏ, mà là nhờ qua bố mẹ nhỏ.

Ừ đấy, rơi vào tay hai vị phụ huynh thân thương của nhỏ thì có khác nào bắt ép đâu? 

Nheo mắt nhìn đồ ngốc đang nằm ngủ ngon lành ở bên cạnh, Trương Nguyên Ánh lại nghĩ, có khi hai đứa nó lúc sinh ra bị trao nhầm phụ huynh cũng nên. Bố mẹ nhỏ thậm chí còn gạt phăng cả cái lí lẽ thời gian học cho được thủ khoa của nhỏ chỉ để bắt nhỏ nâng An Hữu Trân từ áp chót lên được hơn vài chục hạng...

Là vài chục hạng trên mấy trăm đứa cùng khóa? Tuyệt vọng đến mức đấy rồi đấy!!

Trương Nguyên Ánh không muốn nhưng nhỏ cũng cảm thấy mình không nên quá vô trách nhiệm. Ngày đầu tiên, Nguyên Ánh thật sự đã nghiêm túc kiểm tra lại kiến thức cho Hữu Trân, và cũng trong ngày hôm ấy, người mạnh mẽ như nhỏ suýt nữa phải bật khóc vì tức giận.

Hết cứu! Dẹp, dẹp hết!

Và cũng từ ngày đó, mỗi ngày chúng nó sẽ gặp nhau hai tiếng ở thư viện cho đúng thủ tục. Nguyên Ánh không mất hai tiếng học tập thật hữu dụng của nhỏ, và Hữu Trân có thêm hai tiếng ngủ ngon nhất trong ngày.

Nó gối lên sách để nằm, và đương nhiên, nằm trên kiến thức thì rất êm đềm.

Như là hiện tại, Trương Nguyên Ánh hơi cúi đầu xuống để viết viết gì đó bởi bàn ở thư viện hơi thấp so với nhỏ, chân nhỏ bắt chéo sang một bên, khẽ nhíu mày, vuốt nhẹ tóc mái khi gặp vấn đề khó khăn. An Hữu Trân thì phè phỡn chiếm hẳn một góc trong của bàn, ngay bên cạnh Trương Nguyên Ánh, nó nằm ườn cả ra, có vẻ hơi tỉnh giấc vì tiếng xào xạc bên ngoài nên liền cáu kỉnh kéo chiếc áo khoác trên vai trùm lên đầu để cách biệt mình với thế giới.

An Hữu Trân suýt nữa thì lại thả mình vào trong mùi hương vừa lạ vừa quen của chiếc áo khoác ấy, nhưng nó chợt giật đùng đùng khi nhận ra chủ nhân chiếc áo là ai.

"Mày làm saoo???" Trương Nguyên Ánh ré lên vì trang nháp xinh đẹp của nhỏ rách toạc cả một mảng vì An Hữu Trân đột nhiên giật nảy xô cả cái bàn đi.

Rất thảm khốc...

An Hữu Trân nhìn nhỏ, khẽ nuốt nước bọt, may mà Trương Nguyên Ánh chỉ "Arghhh!" một tiếng rồi kéo xình xịch cái bàn lại. Ồ, may mà bài toán khó đến mức con nhỏ còn chẳng thèm chửi nó luôn đấy...

Tuy nhiên chẳng phải mình nó lặng thinh đâu. Thư viện trường này lạ lắm, đáng lẽ phải im thì chỉ cần Nguyên Ánh và nó đến là sẽ ồn, và mỗi khi Nguyên Ánh gào lên vì nó thì sẽ lại lặng thinh như điều đó nên như thế.

Ừ đó, kể cả có ồn ào đến mức nào thì cũng làm gì có ai dám ré lên như Nguyên Ánh đâu, mà nhỏ có gào cái bản họng nhỏ lên thêm dăm ba lần nữa thì cũng làm gì có ai dám nói gì nhỏ đâu. Gái cả trường này bảo kê nhỏ cơ mà!

An Hữu Trân vừa tủi thân vừa uất hận, phải cúi đầu xuống khúm núm cả lại đón nhận ánh mắt cả thư viện hướng về phía mình, cả ánh mắt sắc lẹm như dao găm của cô nàng thủ thư mà con nhỏ tội phạm bên cạnh chẳng thèm quan tâm đây.

Sau khi cơn bão qua đi, An Hữu Trân không có việc gì để làm mà nó cũng chẳng đi ngủ tiếp được, nó quyết định dựa đầu vào tường ngắm nhìn con nhỏ khó ưa kia học bài.

Chuyện thường như cơm bữa ấy mà, nhỏ đẹp thiệt, nó phải thừa nhận điều đó. Hồi Nguyên Ánh chưa cắt mái, nhỏ khiến mấy đứa cùng khối phát điên vì vẻ lạnh lùng khó với, cắt mái xong kèm theo một mụ cười mỉm chi là nhỏ khiến cả cái trường này tán loạn vì đáng yêu hệt một con thỏ béo. Mà đấy còn chưa kể nhỏ chưa từng rời khỏi top ba của khóa, thậm chí mới năm hai đã là hội phó hội học sinh. 

An Hữu Trân luôn nghĩ Nguyên Ánh thẳng như cái cột điện, nhưng bằng cách nào đó nữ sinh trường này cứ phát cuồng vì nhỏ, thật chẳng hiểu ra làm sao!

Trương Nguyên Ánh nghiêng đầu bứt bứt tóc trên đỉnh (khuyết điểm duy nhất là tóc nhỏ bị thưa ở phần đỉnh đầu vì nhỏ gặp bài khó là bứt tóc hoài), nhỏ hơi nhíu nhíu ấn đường cọc cằn.

Dẫu vậy, đứng dưới góc nhìn người đang ngắm như An Hữu Trân (và gần hết số người đang có mặt ở thư viện), thì nhìn nhỏ xem: Mái tóc đen tuyền dài như thác nước, đôi chân thon dài khe đung đưa dưới chiếc váy xếp li đồng phục. Trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi dài tay thắt thêm một chiếc cà vạt đen bởi áo khoác của nhỏ thì đang trên người nó. Gương mặt nghiêm túc không quan tâm cả thế giới, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào tập vở không thèm chớp sau lớp kính mỏng của nhỏ, kéo theo người nhìn áp lực cùng.

Nhỏ đẹp vãi linh hồn!!!

Bình thường An Hữu Trân (gái cong) luôn cảm thấy "khá" ghen tị vì Trương Nguyên Ánh quá mức hút gái đi. Nhưng mà mỗi lần ngắm nhỏ thì lại thấy mọi chuyện dường như cũng hợp lí phần nào. Mà hôm nay nó còn cảm thấy nhỏ đẹp lạ thường cơ, nó thầm tự đắc trong đầu vì chẳng ai trong cái trường này được con nhỏ đấy cho mượn tạm áo khoác như nó đâu, chắc chắn là như thế.

Đột nhiên điện thoại trong túi áo Trương Nguyên Ánh rung lên, nhỏ lúc này mới rời khỏi thế giới riêng của mình, chầm chậm quay đầu nhìn An Hữu Trân như con robot hết nhiên liệu, nhỏ nhíu mày, còn Hữu Trân thì cứ luống cuống kiếm cho ra cái điện thoại trong túi áo nhỏ vì giật mình.

Đưa điện thoại cho Trương Nguyên Ánh, An Hữu Trân cũng có thể nhìn thấy rõ ràng cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại nhỏ: "Liz".

Trương Nguyên Ánh bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng khác hẳn khi nhỏ nói chuyện với Hữu Trân, nó khẽ bĩu môi khinh khỉnh.

"Được rồi..." Nguyên Ánh liếc xéo Hữu Trân khi thấy thái độ chẳng vừa của nó rồi nhỏ mặc kệ. "Tớ sẽ qua bây giờ, cậu đợi chút nhé!"

"Thân thiện thế cơ đấy ~" Hữu Trân nhè nhè mỉa mai, quả nhiên vẫn không thể ưa được con nhỏ đó.

Nhìn màn hình điện thoại đã điểm gần mười bảy giờ, Nguyên Ánh rốt cuộc cũng buông bỏ bài tập trong tay dù cho giờ não nhỏ vẫn còn cháy hừng hực vì không làm nổi bài. Nhỏ quay qua nhìn vẻ mặt khó ở của An Hữu Trân khi bàn tay bứt chặt cái cánh tay áo nhỏ, nhếch miệng, quyết định mặc kệ.

"Này!" Nhỏ gọi: "Tí mày có đi tập bóng rổ không?"

An Hữu Trân đang uất ức bỗng bị nhắc tên nên khẽ giật nảy, nó ngơ ra một lúc rồi khẽ lắc đầu.

"Qua phòng hội học sinh cùng tao, có việc."

"Không đấy!" An Hữu Trân cũng không hiểu sao đột nhiên mình lại nóng nảy. "Mày đi gặp gái thì gặp một mình đừng có kéo tao theo!"

"À... gái xinh đấy." 

Nguyên Ánh nheo nheo mắt nhìn nó, nhỏ càng nhìn nó lại càng đỏng đảnh cáu bẳn. Mà nhỏ có thèm quan tâm đâu.

"Well, về trước một mình đi."











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip