Chương 19: Phiên Ngoại(2) Cô Gái Ở Thị Trấn Nhỏ

Hoàng hôn.

Tại khu phố cổ ở Hàng Châu, có một ngôi nhà hai tầng lầu bình dân nằm trong hẻm nhỏ, Nguyên Ánh buộc kiểu tóc đuôi ngựa, mặc trên người bộ đồ T-shirt trắng ngắn tay, bên dưới bận chiếc váy vải lanh màu vàng, nàng vô cùng thảnh thơi nằm trên ghế tựa ngoài sân. Từng ánh hoàng hôn ở Giang Nam nhợt nhạt chiếu lên người nàng, trông khá là thơ mộng.

Đến định cư ở Hàng Châu cũng gần ba tháng trời, mùa thu ở nơi này không lạnh lẽo như những năm sống ở Bắc Kinh. Nguyên Ánh rất thích cuộc sống như vầy.

Trong không gian yên tĩnh bỗng reo lên tiếng chuông gió từ cửa, một nữ nhân ăn vận áo sơ-mi trắng, vóc người cao gầy đẩy cửa bước vào nhà. Tóc dài xõa trên vai, ống tay áo đơn giản kéo lên, lộ ra cánh tay mảnh mai. Trên tay cầm một hộp bánh gato, cô bước tới bên cạnh Nguyên Ánh, cúi người xuống để đặt hộp bánh trên quầy bar nhỏ, sau đó đưa tay xoa những lọn tóc rối trên trán Nguyên Ánh. Cô nói với thê tử mình bằng chất giọng mềm mại, dịu dàng:

"Dậy đi."

Lúc này Nguyên Ánh mới mở mắt ra, nhìn thấy lão công đại nhân của mình đã trở về, nàng giống như con mèo nhỏ dụi dụi người vào trong lòng của Hữu Trân. Nàng vùi đầu mình lên bụng Hữu Trân, vóc người của Hữu Trân trước giờ luôn duy trì rất tốt làm cho Nguyên Ánh rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của cơ bụng. Nàng âm thầm tự so sánh với mớ thịt dư bên eo mình, cảm thấy thiệt là phiền quá đi thôi.

Nàng vòng tay quanh eo của Hữu Trân, tinh nghịch nói:

"Không dậy, không dậy, không dậy..."

Đối với hành vi này của thê tử mình, Hữu Trân đã không còn thấy kinh ngạc. Từ ngày chuyển đến Hàng Châu mấy tháng nay, Nguyên Ánh giống như là bị cô 'nuôi' quá xá tốt rồi...

"Nhưng tôi mới mua món bánh gato yêu thích của em nè?" Hữu Trân không còn cách nào khác đành lấy đồ ăn ra để dụ dỗ.

Nghe thế, Nguyên Ánh lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn hộp bánh trên bàn —— biểu cảm rất thành thật.

Hữu Trân cười mở hộp ra, lấy bánh gato đặt trước mặt Nguyên Ánh, sau đó lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch tay cho Nguyên Ánh, rồi đưa bánh gato cho nàng:

"Ăn ít thôi, một hồi ăn cơm nữa."

Nguyên Ánh gật đầu, nhưng thực tế thì nàng không để tâm đến lời nói của Hữu Trân, hiện tại trong đầu nàng chỉ có bánh gato mà thôi. Cho nên nhận được bánh rồi nàng liền hoạt động.

Hữu Trân thấy thê tử mình ăn như sói đói, trong lòng lặng lẽ nhớ tới sức ăn của Nguyên Ánh hồi trưa, so với ba tháng trước, Hữu Trân hài lòng cực kỳ. Tiếp tục nhớ đến cảm giác Nguyên Ánh nằm dưới thân cô đêm qua, ừ, hình như là mập lên chút.

Hữu Trân nói:

"Chị đi nấu cơm trước nhé."

"A... Dạ... Ừ..." Nguyên Ánh nói không lưu loát.

Hữu Trân cười bước vào trong nhà, đi tới phòng bếp.

Không lâu sau, hương thơm của đồ ăn trong phòng bếp tuôn ra ngoài. Ăn xong bánh gato, Nguyên Ánh bây giờ đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, nàng tự thương hại bản thân không đủ mạnh mẽ.

Không phải đã quyết tâm giảm cân sao!??

Lại ham ăn rồi!!!

Nguyên Ánh càng nghĩ càng giận, tốt xấu gì mình trước đây cũng có dáng người chuẩn như mơ mà: 1m62 - 45kg. Mà nay là 1m62 - 50+kg...

Nàng bỗng nhiên rất muốn lấy lại sự bình tĩnh.

"Cô An........." Giữa trưa, một người phụ nữ từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Nguyên Ánh nghiêng đầu nhìn, hóa ra là Lý tỷ ở nhà bên.

Từ ngày đầu tiên chuyển tới nơi này, Nguyên Ánh liền lo lắng nên giải thích như thế nào về mối quan hệ của mình cùng Hữu Trân cho mọi người xung quanh hiểu. Chẳng lẽ lại nói cho bọn họ biết nàng và Hữu Trân là hai vợ vợ? Nói như vậy có khi nào sẽ dọa sợ một đám người đã sống hơn nửa đời người ở trong thị trấn này không? Vì thế nếu như có ai hỏi, nàng sẽ nói nàng và Hữu Trân là hai chị em, kết quả vào ngày đầu tiên khi hàng xóm tới tận cửa hỏi thăm hai người thì Hữu Trân liền giới thiệu: Nguyên Ánh là thê tử của cô.

Điều khiến nàng cảm động nhất chính là người dân ở đây sống rất chất phác nên họ không hề dùng ánh mắt kỳ thị nhìn các nàng, hàng xóm chúng quanh đối đãi với hai nàng cũng như người bình thường vậy. Mà đây không phải là hàng xóm Lý tỷ của các nàng tới hỏi thăm sao?

Nguyên Ánh đứng dậy chào hỏi:

"Lý tỷ, tỷ đến rồi."

Lý tỷ là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, thân hình cũng giống như hầu hết các phụ nữ trung niên khác có chút phát tướng. Người hiền lành vô cùng, cũng rất nhiệt tình.

"Cô An, các cô ăn cơm xong chưa?"

"Chị ấy đang nấu ăn..." Nguyên Ánh cười chỉ chỉ người đang vội vàng nấu ăn trong bếp, nói với Phác tỷ.

"Ôi, A Trân đối đãi với cô thật là tốt nha!" Lý tỷ cười trêu ghẹo Nguyên Ánh.

Mọi người ở đây đều nhất trí gọi nàng là cô An, còn Hữu Trân là A Trân. Nàng rất thích danh xưng này.

Nguyên Ánh cười tám chuyện nhà với Lý tỷ, nói một hồi thời gian trôi qua khá nhanh.

Hữu Trân bưng đồ ăn ra ngoài thì vừa lúc nghe được lời nói của Nguyên Ánh:

"Chị ấy ngày nào cũng nghiêm trang..."

"Chị thấy em ấy giống vậy lắm đó, ha ha."

Hữu Trân đặt đồ ăn lên bàn, song cười hỏi với Nguyên Ánh:

"Em và Lý tỷ đang nói xấu tôi phải không?"

Nguyên Ánh xoay đầu lại:

"Không nói cho chị biết đâu."

Lý tỷ ở một bên cười nói:

"Được rồi, cô nương nhà em đang khen em đó."

Hữu Trân cười không nói, Nguyên Ánh chạy vào trong bếp bưng đồ ăn ra ngoài. Hữu Trân liền nói với Lý tỷ:

"Lý tỷ sang đây là có việc tìm em hả?"

Lý tỷ cười nói:

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Vậy chị cứ nói đi."

"Là vầy, con gái nhà chị không phải vừa mới lên lớp 12 sao? Con bé đầu óc vốn ngu ngốc, môn toán học không tốt ngay cả tính toán cũng đều không được. Thầy cô giáo cũng không thể giúp gì được cho con bé, chị nhớ em không phải làm kế toán sao? Đối với toán học chắc chắn giỏi, em có thể giúp nó hay không?" Lý tỷ nói.

Hữu Trân gật đầu, kế toán là ngành mà cô chọn lúc học đại học. Sau đó mặc dù vào làm cho An thị nhưng cô vẫn thi lấy bằng kế toán, tuy giờ đã từ chức, cô đã tìm việc làm kế toán ở một tiệm cầm đồ. Không chỉ là muốn kiếm vài đồng tiền, mà còn muốn giết thời gian thôi.

Con gái của Lý tỷ cô từng gặp qua, là một cô bé rất thông minh, nhưng không hứng thú với chuyện học hành.

"Như vậy đi, toán phổ thông em cũng quên gần hết rồi. Nếu không thì, để em trước tiên ôn tập lại chút. Có gì tuần sau mang cháu tới đây học được không?" Hữu Trân nói với Lý tỷ.

"Được! Tốt lắm!" Lý tỷ vui vẻ nói, "Cám ơn em rất nhiều!"

"Không có gì." Hữu Trân có chút ngượng ngùng nói.

Lúc này Nguyên Ánh vừa vặn từ trong phòng bếp đi ra, nàng nói với Lý tỷ:

"Lý tỷ, ngồi xuống ăn bữa cơm rau rồi hẵng đi."

Lý tỷ vội vàng vẫy tay nói:

"Không cần, không cần, chị ăn no rồi. Vậy thôi, tụi em ăn đi, chị đi về. Rảnh rỗi nhớ qua nhà chị ngồi chơi chút a!" Lý tỷ vừa nói vừa bước ra cửa.

Hữu Trân tiễn Lý tỷ tới cửa, khi quay trở về phòng thì thấy Nguyên Ánh ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn.

Hữu Trân dở khóc dở cười:

"Ăn cơm thôi..."

"Tốt tốt..."

Ban đêm.

Nguyên Ánh tắm xong liền nằm lỳ ở trên giường, chờ Hữu Trân chỉnh lý giường chiếu, qua một hồi, Hữu Trân rốt cục chỉnh xong. Tắt đèn, leo lên giường.

Vừa mới đặt lưng nằm trên giường thì thê tử của cô, Nguyên Ánh giống như con bạch tuộc nhào tới ôm dính lấy cả người cô.

Hữu Trân cúi đầu nở nụ cười, duỗi thẳng người kéo con động vật nào đó ôm chặt vào trong lòng mình. Nguyên Ánh đối với hành động này tỏ vẻ hưởng thụ vô cùng, nàng dùng gương mặt không tuổi của mình dụi vào ngực của Hữu Trân, sau đó thốt ra một tiếng thở phào thỏa mãn.

Hữu Trân khẽ cười, những ngón tay thon thả vỗ nhẹ lên lưng của thê tử mình —— tựa như đang dỗ em bé ngủ vậy.

"Trân a..." Nguyên Ánh khép hờ hai mắt, tay của Hữu Trân nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng làm nàng thoải mái muốn ngủ ghê, "Lý tỷ tìm chị có chuyện gì thế?"

"Lý tỷ muốn tôi làm gia sư dạy học môn toán cho con chị ấy."

"Ồ..." Nguyên Ánh uể oải trả lời. Một lát sau, nàng như là nhớ ra việc gì đó lập tức mở mắt ra hỏi Hữu Trân:

"Chị thích con tray hay con gái?"

"Hả?" Hữu Trân không theo kịp lối tư duy chuyển đề tài đột ngột của Nguyên Ánh.

"Chị hi vọng chúng ta sẽ sinh con trai hay con gái?" Nguyên Ánh lập lại.

"Con gái." Hữu Trân đáp.

Có trời mới biết, trong lòng Hữu Trân luôn tưởng tượng ra chuyện cô và Nguyên Ánh sinh một bé gái, có lẽ sẽ rất đáng yêu nhỉ.

Thế nhưng Nguyên Ánh lại không nghĩ thế. Hữu Trân là lão công của nàng, nếu có con, hơn nữa là con gái thì dựa theo tính cách của Hữu Trân chắc chắn sẽ cưng chiều con bé đến vô pháp vô thiên(1).

Nàng sao có thể tự mình sinh ra một đứa tiểu tam(2) chứ!!??

Cho nên nàng nói:

"Em muốn sinh con trai!"

"..." Hữu Trân có chút buồn cười nhìn Nguyên Ánh, sống chung nhiều năm như vậy, cô sao mà không biết được tiểu tâm tư của Nguyên Ánh?

"Con trai rất nghịch ngợm a..."

"Em mặc kệ! Em muốn sinh con trai!"

"..."

"Sinh con trai!"

"Con gái không tốt sao..."

"Sinh con trai!"

"..."

Nguyên Ánh thấy cứng rắn không hiệu quả liền quyết định chuyển sang mềm mỏng, nàng vất vả trườn lên người Hữu Trân, nhoài người nằm trên ngực của lão công nhà nàng dụi qua dụi lại a:

"Sinh con trai, sinh con trai ~ đi mà đi mà đi mà..."

Hữu Trân bị nàng quấn lấy không còn cách nào khác đành ưng thuận:

"Được được được..."

Nguyên Ánh đạt được mục đích liền hôn cái chóc lên môi Hữu Trân, khen ngợi cô:

"Lão công của em là tốt nhất!"

"..."

Trước khi ngủ, Hữu Trân hỏi Nguyên Ánh:

"Em có đủ 100 cân không?"

Nuôi Nguyên Ánh ba tháng nên giờ là thời điểm để hỏi chút thành quả, dù sao mang thai cũng không phải chuyện dễ làm.

Nguyên Ánh suy nghĩ một chút về con số 55kg trên bàn cân, cắn răng nói:

"Đủ!"

Hữu Trân gật đầu:

"Vậy tuần này dành thời gian đi Bắc Kinh đi, chị đã liên hệ với bệnh viện rồi."

"A?" Nhanh thế?

Tay Hữu Trân nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng phẳng lì của Nguyên Ánh, giọng dịu dàng nói:

"Lão bà..."

Bên trong chăn, Nguyên Ánh nắm chặt tay của Hữu Trân:

"Em yêu chị." Yêu nhiều năm như vậy, rốt cuộc có được tình yêu của chị.

Hữu Trân khẽ cười nói:

"Ngốc..." Đứa ngốc, cám ơn em đã yêu tôi lâu như vậy.

+Chú thích:

(1) Vô Pháp Vô Thiên: Không gì có thể ngăn được, coi trời bằng vung.

(2) Tiểu tam: vợ bé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip