Chương 5
Xem xong bộ phim cũng đã sáu giờ chiều.
Yujin cũng không biết mình ngủ quên khi nào nữa.
Chóp mũi có chút ngứa.
Yujin mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngủ trên đùi Wonyoung. Wonyoung cúi đầu ngồi trên sô pha xem điện thoại.
Không biết Wonyoung đã kéo màn ra từ lúc nào, nắng hoàng hôn rọi vào song cửa sổ làm cả người Wonyoung óng ánh những ánh màu. Wonyoung có lẽ vừa tỉnh dậy không lâu, đuôi mắt có hơi hồng, khí chất cả người thoạt nhìn có hơi lười biếng, trông như một con tiểu hồ ly tinh câu dẫn hồn phách người khác......
Yujin chớp chớp mắt, nhất thời cô nghi ngờ mình còn đang ở trong mộng xuân.
Nhưng cô chính là một fan mama thuần khiết, mộng xuân sao lại có nhóc con trêu người như vậy?
"Fan mama? Nhóc con?"
Tựa hồ nhận ra mình suy nghĩ cái gì, thình lình Wonyoung cười ra tiếng!
Yujin tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện trong tay Wonyoung cầm chính là điện thoại của cô, nàng trông rất hứng thú xem điện thoại của cô......
?!
Vậy là... Cái acc cô dùng để rải hoa, tâng bốc, mỗi ngày hóng Wonyoung đăng bài, toàn bộ...... Đều bị Wonyoung thấy hết?!
"Chân của nhóc con, tựa như sông Rhine đang còn xuân, môi của nhóc con......"
"Phụt......"
Yujin vô cùng xấu hổ và tức giận, hận không thể tự sát tại chỗ, vội vàng giơ tay che kín môi Wonyoung!
"Chị tỉnh rồi?" Wonyoung chớp chớp mắt, biểu tình có chút sung sướng. Nàng cúi đầu nhìn Yujin một cái, chậm rãi đóng điện thoại lại, giọng nói từ bên trong khe hở ngón tay lọt ra, có vẻ khàn khàn: "Đánh thức chị sao? Có cần ngủ lại không?"
"Không cần." Yujin có hơi giận, trừng mắt: "Lát nữa tôi còn phải đến viện nghiên cứu!"
Nghĩ xong, vẫn là không nhịn được nói: "Sao em lại tự tiện lấy điện thoại của tôi?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Yujin liền nhận thấy được không ổn.
"Em xin lỗi."
Wonyoung chậm rãi cúi thấp đầu xuống, dễ dàng thấy được đôi mắt xinh đẹp kia nhanh chóng ngấn nước, rõ ràng một khuôn mặt quyến rũ. Wonyoung lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu của một tiểu bạch hoa nhưng không hề hòa nhã.
"Chị bận rộn quá." Giọng Wonyoung có hơi nghẹn ngào: "Vất vả lắm hai ta mới có thời gian bên nhau, nhưng chị cứ xem điện thoại miết, ban nãy em thấy chị lướt điện thoại mê mẩn cho nên trong lòng tò mò......"
"Chị đừng chán ghét em được không? Sau này em sẽ không dám nữa......" Tiểu bạch hoa rơm rớm nước mắt, đáng thương vô cùng.
Nhìn dáng vẻ này của Wonyoung khiến cả người Yujin đều không ổn!
Biết rõ Wonyoung có thể đang cố ý, nhưng khi Wonyoung lộ ra biểu tình như vậy, Yujin cảm thấy mình căn bản không có khí lực chống cự nàng!
Chết tiệt! Tại sao Wonyoung lại xinh đẹp như vậy!
"Sau này em đừng như vậy nữa......" Yujin ho khan một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Wonyoung, khô khốc mở miệng: "Nếu như có lần sau......"
Nhưng mà suy nghĩ nửa ngày Yujin cũng không nghĩ ra được nếu có lần sau sẽ như thế nào.
Khả năng lớn là Wonyoung sẽ lộ ra biểu tình này, khóc hai tiếng cô liền bắt đầu thỏa hiệp......
Yujin cũng coi như là phát hiện: Wonyoung tựa hồ chính là trời sinh khắc cô!
"Cảm ơn chị." Wonyoung thút tha thút thít, nhích qua cọ cọ gò má Yujin: "Em vừa biết được chị là fan mama của em......"
"Em vui lắm...... Cuối cùng chị cũng chịu trèo tường* rồi, không phải cả ngày chỉ nghĩ đến cô ta."
*trèo tường: bỏ idol này để theo đuổi idol khác.
"Chị yên tâm, sau này em nhất định sẽ tinh quang rạng rỡ hơn cô ta!"
?!
Nhiều năm làm nghiên cứu rèn được kỹ năng phân tích logic cao, Yujin cơ hồ phản ứng tình huống hiện tại lại ngay lập tức: Ước chừng bạn gái cũ Wonyoung cũng là một minh tinh, cho nên Wonyoung lúc này mới nghĩ rằng mình làm fan nàng là trèo tường......
Này thật sự quá cẩu huyết! Yujin chưa từng nghĩ tới cô sẽ được đầu tường hoan nghênh trèo tường, rõ ràng giáo sư Ahn từ xưa đến nay chỉ theo đuổi duy nhất một minh tinh này đây!
"Xin lỗi chị nhiều." Có lẽ nhận ra Yujin bi phẫn, Wonyoung tỉ mỉ liếc nhìn Yujin một cái: "Em chỉ là rất vui, chị không muốn nhắc đến cô ta vậy em sẽ không nói nữa......"
"Chị sau này sẽ ở bên em đúng không? Trên điện thoại chị đã nói sẽ luôn cùng em đi trên hoa lộ......"
Wonyoung dựa vào vai Yujin, nhẹ nhàng mở miệng: "Em sau này nhất định sẽ càng thêm nỗ lực, không để chị thất vọng......"
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Wonyoung đã rút đi vẻ ủy khuất ban nãy, mang theo một chút mong đợi, cuối cùng hợp nhất với cô gái rạng rỡ trong ấn tượng của Yujin.
Thật ra Yujin thích nhất chính là dáng vẻ của Wonyoung lúc này: Tràn đầy hi vọng, tựa như ngôi sao trung tâm, vừa ngây thơ, vừa thần bí quyến rũ một cách tự nhiên.
Yujin cúi thấp đầu xuống: Wonyoung vừa mềm mại vừa yêu kiều như vậy, làm nũng là số một, cũng không biết nàng như thế nào lại trưởng thành thành dáng vẻ này......
Ở trước mặt Wonyoung, sự tự chủ mà Yujin luôn lấy làm tự hào cơ hồ đều tan biến.
Hôm nay lăn lộn một hồi Yujin cũng coi như phát hiện ra, cô căn bản không cự tuyệt được bất cứ yêu cầu gì của Wonyoung.
Đặc biệt là khi Wonyoung dùng loại ánh mắt này nhìn cô, những hồ ly tinh cổ đại có lẽ cũng giống bộ dạng này......
"Tôi sẽ luôn cùng em." Yujin nhẹ nhàng mở miệng.
Dù cho biết rõ những lời này là Wonyoung nói với bạn gái cũ của mình, chờ Wonyoung sau khi hết bệnh không chừng sẽ chán ghét, thậm chí xa lánh cô.
Nhưng đây là lời hứa của Yujin: Cô từng nói sẽ đồng hành cùng Wonyoung đến hoa lộ, nên chắc chắn sẽ cùng nàng tiến lên con đường phía trước.
Tựa hồ biết được Yujin mấy năm nay vẫn là fan mình khiến Wonyoung vô cùng vui sướng. Sau đó Wonyoung cũng không làm chuyện xấu gì nữa, sau khi hai người cùng nhau ăn cơm tối, Wonyoung tựa ở trước cửa lưu luyến không rời tiễn Yujin lái xe về.
Yujin nhìn bóng dáng Wonyoung trong kính chiếu hậu, ánh mặt trời làm cái bóng của Wonyoung dài ra, cô gái ấy đắm chìm dưới ánh hoàng hôn, nhìn trông dịu dàng và rạng rỡ......
Nàng ấy nên sống dưới ánh mặt trời, tươi sáng và mỹ lệ.
Yujin thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại có chút buồn bã mất mát, Yujin trước giờ vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu. Ngành này khá đơn thuần, phương diện tình cảm luôn luôn đạm mạc. Cũng nhờ việc theo đuổi thần tượng giúp cô có cảm giác vui vẻ, mấy ngày nay mới là lần đầu cảm nhận được sự phức tạp trong tình cảm: Cả đời này, phỏng chừng chỉ có khoảng thời gian này mới có thể cùng Wonyoung có tiếp xúc như vậy?
Thật sự giống như một giấc mộng vậy!
Bước tiếp theo chính là dẫn Wonyoung đi xem bệnh.
Yujin ở trên đường gọi cho Eunbi, nhưng điện thoại Eunbi không liên lạc được.
Vừa đến viện nghiên cứu Yujin liền bắt đầu hình thức công tác, hết sức nghiêm túc vùi đầu vào trong công việc.
Sở dĩ năm năm trước Yujin về nước là bởi vì cô thấy được một tập tư liệu phủ đầy bụi. Trong tư liệu có đề cập đến việc xuyên không, tác giả cho rằng có thể thông qua vật trung gian nào đó gắn kết hai thời gian và không gian lại, có thể đưa con người quay về quá khứ, hơn nữa còn làm rất nhiều phương hướng thực nghiệm tương quan.
Phần tư liệu này đã khơi dậy hứng thú của Yujin, đáng tiếc thời điểm Yujin đọc được thì vị tác giả kia đã qua đời.
Yujin sau khi về nước góp nhặt rất nhiều tư liệu về tác giả kia.
Tác giả kia cũng chưa từng học qua hệ thống lý luận khoa học, nhưng ông ấy lại rất có thiên phú. Khi còn sống không một ai hiểu được ông, mọi người đều cảm thấy ông là một kẻ điên.
Yujin dựa trên cơ sở của tác giả kết hợp với kiến thức của mình tiến thêm một bước hoàn thiện thực nghiệm.
Khoảng thời gian gần đây bất cứ lúc nào cũng có khả năng ra kết quả, Yujin hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều nhìn chằm chằm nghiên cứu của mình.
Thời điểm rời phòng thí nghiệm lần nữa đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Yujin có một cái phòng nhỏ ở viện nghiên cứu, ngày thường những lúc không về nhà cô đều ở trong căn phòng nhỏ ấy nghỉ ngơi.
Baram xuống lầu mua chút đồ ăn sáng cho Yujin, Yujin lúc này mới có cơ hội mở điện thoại lên.
Trong điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ từ Eunbi, còn có một cuộc gọi nhỡ khác cách đây năm phút, hiển thị tên người gọi là "Bạn gái".
Yujin có chút ngơ ngác, nghĩ không ra chính mình khi nào đặt danh bạ cho ai quá phận như vậy.
Yujin thuận tay mở tin nhắn lên.
Có lẽ là bởi vì không gọi Yujin được, Eunbi chuyển sang gửi tin nhắn: "Cô Ahn, thật xin lỗi, tôi hiện giờ phải ra nước ngoài xử lý chút chuyện khẩn của công ty. Wonyoung mấy ngày này đều sẽ ở trong nước quay quảng cáo, làm phiền cô chăm sóc em ấy một chút, chuyện xem bệnh chờ sau khi tôi về hẵng nói......"
?!!
Bệnh của nhóc con còn có thể trì hoãn sao? Hôm nay cô phải giết người đại diện!
Yujin lập tức gọi điện thoại cho Eunbi.
Nhưng khi gọi đến thì không có ai bắt máy, có lẽ Eunbi hiện tại đã ở trên máy bay.
Yujin nghe âm thanh tít tít trong điện thoại, trái tim chìm xuống đáy cốc, lại mang theo chút hoảng loạn không tên......
Vậy là... mấy ngày tới cô còn phải tiếp tục giả làm bạn gái cũ của Wonyoung?
Lúc này người tên "Bạn gái" lại gọi tới lần nữa, Yujin nhíu nhíu mày, vô thức bấm nhận cuộc gọi.
"Chị cuối cùng cũng nhận điện thoại......" Trong điện thoại là một tràn tiếng nói Yujin cực kỳ quen thuộc, Wonyoung có vẻ hào hứng: "Chị xong việc chưa? Em đang ở chỗ cũ chờ chị."
"Chỗ cũ?"
Yujin sửng sốt, ngay sau đó lập tức cởi áo thí nghiệm trên người ra, đến thang máy xuống hầm đỗ xe.
Một chiếc Volkswagen Phideon đỗ trong gara, thời điểm Yujin xuống, đèn pha không ngừng nhấp nháy, giống như đôi mắt chớp chớp của nữ minh tinh nào đó giả bộ vô tội.
Yujin mở cửa xe ra.
Gần như ngay khi vừa lên xe, tiểu yêu tinh liền chồm qua "đánh dấu" lên mặt cô.
"Em có mang cháo cho chị, năm giờ sáng em đã dậy nấu rồi đó......" Lời chất vấn chưa kịp nói ra đã bị giọng điệu hào hứng của Wonyoung chặn lại trong cổ họng. Nụ cười của Wonyoung tựa hồ so với cảnh xuân còn rạng rỡ hơn: "Chị nếm thử xem?"
Cháo hạt dẻ thơm ngon đã xoa dịu dạ dày mệt mỏi sau một đêm làm việc, Yujin nhìn Wonyoung của hôm nay: tóc đen dài, sơ mi trắng quần jean......
—— Đây là diện mạo Wonyoung mười chín tuổi năm ấy.
Trong lòng có gì đó chợt vụt qua.
Wonyoung nghiêng đầu nhìn Yujin ăn xong, sau đó dùng khăn giấy từng chút cẩn thận lau đi vết son trên mặt Yujin: "Sau này em sẽ luôn ngoan ngoãn, chị có thể để em tiếp tục đến tìm chị không?"
"Không được," Yujin hoảng hốt: "Wonyoung, em phải nhớ kỹ em là ngôi sao!"
Gương mặt của Wonyoung thật sự là quá nổi tiếng, nếu như bị người ngoài nhận ra thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
"Nhưng em chỉ muốn làm ngôi sao của chị......" Nụ cười trên môi Wonyoung dần dần ảm đạm, biểu tình vô cùng nghiêm túc: "Ở trong lòng chị, những thứ khác luôn quan trọng hơn......"
"Em sợ chị lại không nói lời nào bỏ rơi em......"
Lại nữa!
Dáng vẻ hèn mọn cầu xin tình cảm này làm Yujin cảm thấy tim cô giống như bị kim đâm vào vậy.
Có như vậy trong nháy mắt, Yujin thậm chí hi vọng mình chính là cô bạn gái cũ kia, như vậy cô liền có thể chắc như đinh đóng cột nói với Wonyoung rằng: "Chị không thích em bày dáng vẻ hèn mọn như vậy, cũng không cần em phải cố tình biến thành bộ dạng khác, chỉ khi là chính em mới là dáng vẻ chị thích nhất......"
Nhưng cô cũng không phải bạn gái cũ của Wonyoung, cô chỉ là một trong muôn vàn fan của Wonyoung.
"Wonyoung." Yujin dời mắt, cưỡng bách chính mình cứng rắn nói: "Nếu như em bị người khác phát hiện, đối với em hay tôi đều sẽ tạo ảnh hưởng không tốt."
Rốt cuộc vẫn là không thể hoàn toàn cứng rắn được, Yujin cắn cắn môi dưới: "Tôi mỗi ngày sẽ cố gắng dành thời gian gọi điện thoại cho em......"
Một cái chớp mắt trầm mặc.
Yujin nhịn không được quay đầu lại nhìn Wonyoung một cái.
Vốn dĩ cho rằng dựa theo tính dính người của Wonyoung, nàng rất có thể sẽ không đồng ý, lại không ngờ rằng Wonyoung nhìn cô hồi lâu, hạ giọng nói một tiếng được.
"Chị nói rồi đó nha, nhất định mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em."
Wonyoung tròn mắt, ánh mắt nặng nề nhìn Yujin, lần đầu không chút che dấu sự yếu ớt và cố chấp trong mắt: "Nếu chị lại mất tích lần nữa, em thật sự sẽ điên mất."
Những ngày thực nghiệm kế tiếp bận rộn càng thêm bận rộn.
Có lẽ là ánh mắt Wonyoung quá mức đốn tim người, Yujin mỗi ngày đều sẽ dành thời gian gọi Wonyoung, mà Wonyoung vốn phải nên là một minh tinh bận rộn, nhưng bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bắt điện thoại Yujin ngay lập tức.
Cùng lúc, mạng xã hội cả năm Wonyoung không cập nhật gì đột nhiên bắt đầu đăng ảnh mới.
Ngày đầu tiên đăng chính là tấm ảnh một chiếc váy không tay, đội mũ che nắng: "Mười sáu tuổi năm ấy người rời khỏi tôi, tôi lúc đó chẳng khác gì bị nhốt trong chiếc hộp ma thuật. Khẩn cầu trời cao, chỉ cần người có thể trở về, tôi cái gì cũng đều nguyện ý......"
Chuyện này khiến dân tình dậy sóng.
Fandom đều đang đoán Wonyoung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Concert đột nhiên hát tình ca, còn bài đăng này trông rất mông lung ái muội......
Wonyoung thật sự đang có đối tượng?
Ngày hôm sau đăng chính là tấm ảnh sơ mi trắng quần jean: "Mười bảy tuổi năm ấy tôi phải trở nên thật tốt, tôi tìm không thấy người, chỉ có thể khiến người nhìn đến tôi."
Ngày thứ ba đăng chính là bức ảnh Wonyoung hai mươi tuổi: "Tôi đã mười tám tuổi. Sao người vẫn chưa trở lại?"
Ngày thứ tư là Wonyoung mười chín tuổi: "Tôi dường như có chút hận người. Rốt cuộc người đã từng tồn tại bao giờ chưa?"
Ngày thứ năm là Wonyoung hai mươi tuổi: "Tôi không muốn nhớ người nữa, nhưng người mỗi ngày đều xuất hiện trong giấc mộng của tôi......"
Fandom cũng sắp cãi nhau.
Một số người hoài nghi Wonyoung thật sự đang yêu, chẳng qua chỉ đang để fan chuẩn bị tâm lý trước; một số người cảm thấy Wonyoung chỉ đang thu hút chú ý cho bộ phim hoặc ca khúc sắp ra mắt....
Yujin nhìn động thái này quả thực nơm nớp lo sợ, là cô khuyên Wonyoung đăng mạng xã hội tương tác với fan nhiều hơn, nhưng không nghĩ rằng Wonyoung sẽ đăng những nội dung như vậy. Yujin cũng không dám tham gia fanclub thảo luận, cũng là sau này cô mới phát hiện Wonyoung đã sửa tên tên nick của cô thành "Người tình Wonyoung yêu nhất", hơn nữa còn cẩn thận dùng hết số lần chỉnh sửa, Yujin căn bản không thể đổi lại......
Yujin sợ một khi cô lên tiếng liền sẽ bị các bạn fan nhỏ công kích......
Mà lúc này thực nghiệm của Yujin cũng tới thời kỳ mấu chốt.
Hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ thiếu mỗi vật trung gian để liên kết hai thời không lại.
Trời nổi cơn mưa to, Yujin vùi đầu vào trong thực nghiệm, căn bản không có chú ý điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ đến từ "Bạn gái".
Thiếu mất vật trung gian, tất cả thực nghiệm đều phải ngừng lập tức, trừ phi tìm ra được vật trung gian kia.
Yujin nhớ rằng trong bài luận xuyên không tác giả có viết: Ông ấy đã từng tìm được được vật trung gian kia.
Bởi vì cá nhân cô sùng bái vị tác giả kia, Yujin nhớ ra trong nhà mình có giữ di vật của ông ấy, có lẽ có thể nhờ chúng tìm được chút manh mối.
"Cậu đợi một lát, tôi đi một chút rồi về liền!" Yujin chào hỏi Baram, chạy đến bãi đỗ xe định về nhà thì một bóng hình xuất hiện trước xe Yujin.
"Em biết công việc chị bận rộn......" Wonyoung cả người ướt dầm dề giống như mới vớt từ dưới nước lên, sắc mặt trắng bệch: "Chị còn ở đây là được rồi......"
Yujin trợn mắt còn chưa kịp lên tiếng, Wonyoung đã ngất trước xe Yujin......
Lúc Lý Eunbi dẫn bác sĩ riêng đến thì Yujin đã đo thân nhiệt cho Wonyoung xong.
"Có hơi sốt. Hai người ở đây chăm sóc em ấy đi, giờ tôi mua quần áo ngụy trang, chút nữa hai người dẫn em ấy về đi....." Yujin liếc mắt nhìn Eunbi một cái rồi xoay người rời khỏi phòng.
Eunbi nói là ở nước ngoài, nhưng khi Yujin gọi báo tin Wonyoung bị ngất cho Eunbi biết thì chỉ trong một tiếng cô ta đã ở trong nhà Yujin.....
Yujin không phải kẻ ngốc.
Cẩn thận hồi tưởng lại là hiểu được ngay: Từ đầu đến cuối Eunbi không hề xuất ngoại, cô ta sở dĩ đang nói dối, chẳng qua là giúp Wonyoung tranh thủ cơ hội ở chung với Yujin.
Yujin không muốn phải tiếp tục nữa, mặc kệ Eunbi và Wonyoung có lý do gì, cô đều không muốn phải dính líu nữa.
Khoảng thời gian này cứ như ăn trộm vậy, đi đến nước này cũng nên kết thúc thôi.
Lại tiếp tục nhúng tay vào, Yujin sợ là không thể khống chế nỗi tim mình.
Yujin lái xe tới cửa hàng quần áo gần nhất, vội vàng mua cho Wonyoung vài món quần áo, đang định rời đi thình lình một chiếc váy liền áo đặt ngay trung tâm hấp dẫn Yujin — đó là chiếc váy giống hệt trong bức tranh của Wonyoung.
Ma xui quỷ khiến, Yujin thay luôn chiếc váy này.
Về đến nhà thì Wonyoung đã tỉnh.
Lúc đầu Wonyoung cũng không nhận ra được Yujin đã về.
Ánh mắt của nàng dừng trên một bức tượng điêu khắc trang trí trong phòng khách — đó là tượng một bé gái đang mỉm cười, bé gái cười vô cùng tươi tắn, làm người khác nhìn vào cũng vui lây.
Dù cho không phải là một điêu khắc nổi tiếng gì, nhưng mà Yujin lại vô cùng thích tâm ý ẩn chứa trong đó, người điêu khắc bức tượng hẳn phải yêu thương cô bé rất nhiều.
Đây là di vật của tác giả viết về xuyên không kia, Yujin sau khi về nước liền nhờ người đi hỏi thăm tin tức ông ấy. Lúc người đó đi thì nhà của tác giả đã phá bỏ và di dời, đồ vật trong nhà để lại đều bị ném vào bãi rác......
Yujin bảo quản hết những thứ này.
Wonyoung khi nhìn bức tượng điêu khắc này lại có vẻ vô cùng hoảng sợ.
Wonyoung cũng không biết từ đâu lấy ra sức lực, đẩy bác sĩ và Eunbi đứng bên cạnh ra, nhổ kim châm trên tay xuống chạy tới bức tượng điêu khắc kia, cầm nó quăng xuống đất——
Tượng điêu khắc không biết dùng vật liệu gì làm thành mà không bị bể.
Điêu khắc lộc cộc lăn xuống chân Yujin.
"Yujin......"
Wonyoung nhìn Yujin, ánh mắt đột nhiên vô cùng hoảng loạn, tựa hồ ngay sau đó sẽ phải khóc mất: "Đừng chạm vào bức tượng điêu khắc đó..."
Lần đầu, nàng không gọi Yujin "chị".
Hóa ra Wonyoung đã tỉnh táo lại rồi sao?
Trong phút chốc, Yujin đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười: Uổng công cô còn định đóng vai bạn gái cũ nói lời từ biệt với Wonyoung lần cuối, hóa ra, hàng giả chung quy vẫn là hàng giả......
Yujin khom lưng, đón lấy ánh mắt kinh sợ của Wonyoung, chậm rãi nhặt bức tượng điêu khắc lên.
"Tôi còn có việc phải về phòng thí nghiệm, mọi người cứ tự nhiên......"
Vậy thì không cần từ biệt nữa! Về sau đường ai nấy đi.
Coi như mọi thứ chưa từng xảy ra.
Yujin xoay người rời khỏi phòng.
Phía sau Wonyoung tựa hồ còn đang hét lên điều gì đó, nhưng Yujin đã không dám nghe nữa......
Bởi vì chút trì hoãn này, khi trở lại phòng thí nghiệm thì mọi người đều đã tan ca.
Phòng thí nghiệm đã tắt đèn, một khoảng tối tăm.
Yujin đi vào trong, nheo mắt nhìn công cụ xuyên không do cô nghiên cứu, chỉ có như vậy mới có thể khiến lòng đầy rối bời an tĩnh lại.
Thình lình từ trong góc phòng đột nhiên truyền đến một lực đẩy mạnh, Yujin bị lực đẩy này làm trượt chân, ngã xuống đầu nhọn của công cụ xuyên không......
Có người muốn giết cô!
Đầu nhọn kia tựa hồ gần trong gang tấc!
Cũng không biết sức lực từ đâu đến, Yujin đem tượng điêu khắc trong tay chắn đầu nhọn kia lại!
Trong ánh sáng chói lóa bao trùm cả không gian, trời đất quay cuồng......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip