43. Liều Mạng
Cuối tuần, Nguyên Ánh mời mẹ và cha dượng đến một nhà hàng gần đó để ăn tối, cốt để Hữu Trân nói chuyện với họ thêm lần nữa, nhưng lý do lớn nhất là để bắt đầu một vở kịch "anh hùng cứu ba mẹ vợ" mà Hữu Trân đã nhờ Toàn Đen bày ra.
Ngồi ở nhà hàng, Hữu Trân nắm lấy bàn tay nàng, chuyện tối nay nhất định phải thành công, không thành công mà thành thụ.....à nhầm mà thất bại là cô dắt nàng bỏ trốn luôn.
Ông bà xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi đối diện hai đứa nhỏ. Nhân viên theo lời họ đem thức ăn bày ra trên bàn.
Hữu Trân đứng dậy, chìa cho họ hai ly rượu nhẹ, cúi đầu:
"Mời hai bác, dùng bữa ạ!"
Hai người già gật đầu, giả vờ nghiêm túc thêm một chút, họ đã tính hết rồi, cuối tuần sau sẽ gọi Hữu Trân về bên đó để bàn chuyện đám cưới.
Cha dượng nàng từ hôm đọc được nhật kí, ông nhìn nhận lại bản thân, tại khi xưa nhu nhược, yếu thế nên mới để lỡ mất bà, sao ông lại trách ông Trương được? Đó là định mệnh đã sắp đặt như thế. Ông bây giờ muốn dùng cuộc hôn nhân này để bù đắp cho Nguyên Ánh.
Hữu Trân ăn một chốc, ngước lên nhìn họ:
"Hai bác....con....."
"Trong giờ cơm không được nói chuyện, ăn đi." Ông nhướn mắt ra hiệu cho cô ăn đi.
Hữu Trân vì thế mà lũi thũi ăn, nhưng khi xoay qua thấy khuôn mặt hầm hầm của Nguyên Ánh liền nắm chặt tay nàng, không được tức giận, phải bình tĩnh, kế hoạch tối nay sẽ thành công.
Thế là cả buổi ăn hai đứa nhỏ không dám nói câu nào, chỉ cúi đầu ăn.
Chỉ có hai người già là nén cười, coi bộ dạng của hai đứa con, hẳn là đang rất tức giận rồi, để coi chịu được tới đâu. Không biết nghĩ gì, nếu ông bà không chấp nhận đã không để Nguyên Ánh bên cạnh Hữu Trân rồi.
Kết thúc miếng thức ăn cuối cùng, ông bà lau miệng rồi đứng dậy, nhìn hai đứa nhỏ:
"Ba mẹ về đây, ngủ ngon."
Hữu Trân sau khi thấy họ rời khỏi liền đứng dậy lấy xe, gọi cho Toàn Đen, nhưng hắn ta không bắt máy, cô đinh ninh hắn ta đã chờ sẵn ở đầu chợ rồi. Vì muốn trở về Trương Gia thì phải đi ngang qua khu chợ.
Chiếc xe chở ông bà đi thẳng về Trương gia, khi đi ngang qua khu chợ lại bị một đám giang hồ chặn đầu xe, tầm đâu 4,5 đứa. Ông bà nhíu mày lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, là chuyện gì? Cướp sao? Bọn chúng gõ cửa kính, lôi ông bà ra, kề dao vào cổ tài xế mà hâm dọa.
Một tên xăm mình đưa cây dao lên cổ bà Trương:
"Tiền, đưa tiền đây!!"
Bà hoảng hốt, miệng mồm lắp bắp, tay run run, dán sát vào tường:
"Tôi.....không đem theo nhiều tiền...."
Trong lúc đó một tên đầu trọc xăm mình khác cũng lục soát người cha dượng Nguyên Ánh, thấy bóp tiền của ông, lấy hết tiền, con dao vẫn nằm ở cổ ông.
Bốp
Bất ngờ một lực đạo mạnh đá vào bụng một trong những đứa đó. Làm chúng xô nhau mà ngã lăn quay.
Hữu Trân nhanh chóng kéo bà Trương ra khỏi tường, đá cho tên xăm mình một cú, rồi đạp thẳng vào đầu hắn ta.
Đẩy bà về phía cha dượng nàng, cô đấm vào mặt bọn chúng liên tiếp, nhưng 1 làm sao chọi lại hết, bọn chúng đánh cô bầm tím ở bả vai, con dao không thương tiếc xả vào cánh tay cô khiến nó tứa máu.
Hữu Trân ngó bọn chúng, cái đám chết tiệt này, đã nói là diễn thôi, chơi gì mà chém thiệt vậy? Đau muốn chết, cô ôm lấy tay, đá cho chúng một cú cuối cùng rồi lôi ông bà lên xe, cho tài xế chạy đi.
Bàn tay ròng ròng máu tươi.
Ông bà ra hiệu cho tài xế đưa cô đến bệnh viện, Nguyên Ánh thấy cô liền hoảng hốt:
"Trời đất....."
Nàng cũng không ngờ bọn họ lại diễn sâu đến như vậy, nàng lấy bông băng ra băng lại cho người yêu, thấy người ta vì mình mà đổ máu đến như vậy liền đau lòng.
Ông bà đứng bên cạnh nhấp nhỏm, làm Hữu Trân vui mừng, kệ, diễn sâu một chút mà có vợ. Cô cắn răng chịu đựng.
Cô được băng lại, nhìn vết băng bó trên tay mình rồi nhìn ông bà với vẻ mặt buồn rầu:
"Con cũng chỉ là một tên thích đánh nhau, con biết không xứng làm con rể của hai bác....hic...."
"Không không, hai bác không có chê gì con hết, tuần sau, đem Nguyên Ánh về nhà bàn chuyện đám cưới." Cha dượng nàng lắc đầu, ông không có chê đâu, ông còn cảm kích cô, tối hôm nay không có Hữu Trân là họ tiêu rồi.
Hữu Trân với đôi mắt sáng rỡ nhìn họ, bao nhiêu đau đớn cũng tan biến.
"Thật ạ?"
Mẹ nàng gật đầu khẳng định, ánh mắt chân thành nhìn cô:
"Ừ. Thật, Nguyên Ánh, con đem Hữu Trân về nhà chăm sóc, nhớ cho nó ăn đồ bổ máu đó."
Nguyên Ánh nhoẻn miệng cười, dạ một tiếng rồi đỡ Hữu Trân nằm tạm xuống giường bệnh, sau đó tiễn ba mẹ ra khỏi bệnh viện.
Khi nàng trở vào lại thấy cô nhăn mặt đau đớn, ôi mấy thằng quỷ, chém sâu thật, đau chết người ta, nhưng cũng nhờ vậy mà ông bà tin tưởng. Cô mỉm cười nhìn nàng.
Reng
Chiếc điện thoại cô reo lên, cô ngó vào, là tên Toàn Đen, cô vui vẻ nghe máy, cũng muốn cảm ơn hắn ta và đàn em một tiếng.
"Alo Trân ơi, tao xin lỗi, tại nay ngoài chợ cá nhiều việc quá, tao không thể làm việc mày giao, xin lỗi, xin lỗi." Hắn ta ái ngại nói, cũng định giúp cô, nhưng nay thật sự rất bận, đến bây giờ mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Cô nheo mắt, hỏi lại:
"Vậy là tối nay, mày không có nhờ đàn em ra chặn đường ông bà đó giùm tao?"
"Không."
Hữu Trân cúp máy, nhìn Nguyên Ánh, nhìn vết thương trên tay mình, ôi chúa ơi, vậy là tối nay gặp cướp thật đó, đau quá....
"Huhuhu, đau quá em ơi..."
Nguyên Ánh ôm lấy cô, thật may là không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ở tay, nàng xoa xoa lưng cô.
"Thôi, em thương mà....."
"Nhưng không sao, cuối cùng cũng đã dùng thực lực thật sự để cưới vợ, xem chị có giỏi không?"
"Có, giỏi lắm." Nàng mỉm cười.
Hữu Trân nhìn nhìn bàn tay đau nhức của mình, hỏi một câu:
"Nhưng tay đau làm sao thỏa mãn em?"
"Dâm tặc, không cần." Nàng phụng phịu đi dẹp bông băng về hộp y tế, tại sao nàng lại có thể yêu một người vô duyên như vậy nhỉ?
"Ê nè, cần chứ, mỗi đêm em đều muốn ấy ấy mới ngủ được mà..."
"Chị im đi...." Nguyên Ánh hét lên.
"Nè, nghĩ cách đi." Cô vẫn nhây như vậy, réo nàng.
"Em tự xử, chị im ngay cho em."
".........."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip