Mèo trên phố
"Ngươi còn đến đây làm gì?" Hữu Trân dừng lại ghé mắt nhìn Nguyên Ánh, ngữ khí tuy vô cùng lạnh lùng nhưng lúc này nếu cẩn thận nghe rõ hơn sẽ không khó phát hiện trên thần sắc của cô có một vài nét ngượng ngùng, thậm chí hai bên tai còn mơ hồ nhiễm một chút màu đỏ.
Chỉ tiếc những điểm này Nguyên Ánh không nhận ra ngay được. Bây giờ trong lòng của nàng tràn đầy lo lắng, nàng rất sợ từ nay về sau Hữu Trân thật sự không để ý đến mình nữa. Cho nên chỉ việc bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn thoáng qua cũng đã chột dạ, nhưng nàng vẫn cố chấp nắm chặt lấy ống tay áo đối phương, thấp thỏm nói: "Ngươi vẫn chưa hết giận sao...?"
Lời này vừa nói ra ánh mắt của nữ tử trước mắt càng lạnh hơn, Nguyên Ánh vội vàng nói: "Ta đều đã giải thích rồi mà, tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi. Ta tùy tiện lấy một hộp huân hương ở chỗ Tỉnh Liên đem về, không ngờ loại hương này lại có tác dụng như vậy. Người như nàng ta đã không đứng đắn rồi, trong phòng món nào cũng tà đạo, lại còn rất thích thu thập những thứ kì quái không thuần khiết gì đó, cho nên ta không cẩn thận lấy nhầm..." Lời nói bán đứng bạn thuở nhỏ của mình lại được Nguyên Ánh nói rất thuận miệng, thật sự một chút hổ thẹn cũng không có.
Nhưng mà người đưa lưng về phía nàng vẫn không có ý muốn đáp lại. Nàng tiếp tục nói: "Nhưng mà cho dù ta trúng mê hương bò lên giường của ngươi, cuối cùng không phải ta vẫn mạnh mẽ kiên trì giữ lại một chút lý trí để đánh thức ngươi sao, ngươi lại không ăn mệt chết ta... Rõ ràng người bị hại là ta mà, y phục đều bị ngươi xé hết, còn bị ngươi khinh bạc..."
Đúng, ta chính là bị người này xé y phục chứ không phải tự mình cởi! Ta là người bị hại! Nguyên Ánh nói đến mặt không đỏ, tim không đập, cuối cùng còn hùng hồn phản bác lại, hoàn toàn tỉnh ngộ ra: Dựa vào cái gì mà ta phải ăn nói khép nép cẩn thận lấy lòng đối phương chứ? Nếu xảy ra chuyện đó thì bây giờ không phải nên tính sổ với người đã chiếm tiện nghi nàng mới đúng!
Nếu như đổi lại trước đây thì có ai mà dám đối xử với nàng như vậy chứ, thật sự đối phương có chết một vạn lần cũng không đủ!
Vì vậy những hổ thẹn, thấp thỏm đều bị Nguyên Ánh ném ra sau đầu. Nàng hất gương mặt xinh đẹp lên nói: "Lẽ nào người đã quên lúc đó ngươi đã đối xử với ta như thế nào sao?"
Thần sắc Hữu Trân hơi khựng lại, không thể kiềm chế được cảm giác tội lỗi đang dâng len trong lòng. Tuy là cô không nhớ rõ lắm, nhưng chỉ dựa vào những hình ảnh mơ hồ lưu lại trong đầu cũng đã đủ chứng minh xác thức cô đã... làm chuyện mà khi nghĩ lại cô thấy rất đáng sợ.
Cảm giác hổ thẹn và buồn bực hòa vào nhau, còn bí mật mang theo tâm tình khác thường không cách nào tả được, mọi thứ khuấy động tâm của nàng, khiến nó không còn bình tĩnh như ngày xưa nữa. Nhưng nghĩ lại nguyên nhân mà Nguyên Ánh nói cũng quá mức gượng ép.
Cuối cùng Hữu Trân xoay người lại, nhíu mày nói: "Nguyên Ánh, lời giải thích này của ngươi..."
"Ngươi không tin ta như vậy sao?"
"Ta không có cách nào không nghi ngờ ngươi"
"Ngươi thật sự cảm thấy ta sẽ cố ý hại ngươi sao" Trong thanh âm Nguyên Ánh lộ ra thất vọng: "Đúng, không sai, ta là Ma tộc, là tà môn ma đạo, không quan minh lỗi lạc như những kẻ tu tiên chính đạo các ngươi, lòng ta tà ác, số lần làm chuyện xấu không sao đếm xuể!". Nàng tự giễu nói xong, trong mắt bắt đầu dần phiếm hồng, viền mắt trở nên ẩm ướt.
"Ta không có ý đó" Hữu Trân nói.
"Vậy vì sao người không chịu tin ta?" Nguyên Ánh bướng bỉnh nhìn chằm chằm con ngươi của Hữu Trân, đáy mắt chợt lóe qua ánh sáng mơ hồ, "Mà vì lì do gì mà ta phải làm như vậy, hả?" Hữu Trân há miệng thở dốc nhưng không cách nào cãi lại. Đúng... lí do của cô ấy là gì? Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân không quá hiểu Nguyên Ánh, mà mới vừa rồi trong nháy mắt khi bắt được ánh nhìn thâm thúy sắc bén kia, phảng phất như nó muốn đánh thẳng vào đáy lòng của cô.
Nếu không phải vì bộ dáng cắn môi đỏ mắt oan ức của Nguyên Ánh lúc này thì Hữu Trân sẽ hoài nghi có phải nàng ấy đang cố ý tìm tòi nghiên cứu cái gì không, hay là muốn ám chỉ cái gì đó.
Hữu Trân thất thần một chút thì lại nghe nữ tử trước mắt thấp giọng nói: "Hơn nữa... Hơn nữa tối hôm qua là lần đầu tiên ta bị người khác hôn môi..." Giọt nước mắt sáng rực trong suốt đọng lại trên khóe mắt, tựa như ngôi sao sáng sớm chọc người yêu thích, trên gương mặt của nàng cũng ửng lên màu hồng nhàn nhạt, vừa mềm mại còn vừa xinh đẹp.
Hữu Trân xoay mặt đi, không biết vì sao mà cô không dám nhìn thẳng vào. Trong lòng chợt nhẹ nhàng rung động, nổi lên cảm xúc càng thêm phức tạp.
Chuyện xảy ra đêm qua xác thực đã chạm vào giới hạn của cô, nếu như đối phương đổi lại là người khác thì hiện tại làm sao có thể còn đứng ở đây nói chuyện thế này. Nhưng mà... cô không có cách nào đối xử nhẫn tâm với Nguyên Ánh. Cho dù chính cô cũng không rõ cảm giác vừa buồn bực vừa hoảng loạn này là vì sao. Mấy trăm nay cô đều một mình tĩnh tu trong núi, ngẩng đầu là trời, cúi đầu là đất, nhìn vạn vật xung quanh sinh nở, chuyên tâm vào lĩnh hội đạo pháp, tâm của nàng vẫn luôn lặng yên như nước, không ai có thể khiến cô nhiễu loạn tâm trạng như vậy. Nói như vậy thì chuyện trước đó nàng kéo Nguyên Ánh vào trong sinh hoạt không chút gợn sóng của mình, không biết là đúng hay sai nữa.
Lúc này Hữu Trân có chút mờ mịt. Mà khi nhìn bộ dáng chứa đầy nước mắt của Nguyên Ánh thì... lại khiến cô không đánh lòng trách cứ.
"Hữu Trân..." Lại một tiếng trầm thấp mang theo ủy khuất khó tả. Nguyên Ánh cắn môi, nước mắt ròng ròng thấm lên góc áo xanh nhạt, giống như hài tử bị người lớn trách móc.
Trong lòng của Hữu Trân ngay lập tức giống như bị cái gì đụnng phải, cô vội vàng kéo ống tay áo lại rồi đi ra ngoài, ổn định hơi thở.
Nguyên Ánh chưa từ bỏ ý định mà đi theo sát lên: "Ơ, ngươi đừng đi mà"
Nhưng người nọ ở phía trước không chỉ bước đi liên tục mà tốc độ còn nhanh hơn, giữa những động tác còn làm vạt áo lượn lờ tung bay, từ phía sau nhìn vào như một làn khói. Mắt thấy mình không đuổi kịp thì Nguyên Ánh tức giận đến dậm chân, ngưỡng đầu gọi theo: "Ngươi đã đồng ý đi đâu cũng dẫn ta theo mà! Sao ngươi nói mà không giữ lời gì hết vậy?"
Thân ảnh Hữu Trân hơi dừng lại, trong đầu cô bỗng lóe qua dáng vẻ tuyệt vọng yếu ớt trong ác mộng của Nguyên Ánh khá lâu trước đó.
Chính cô đã đồng ý với Nguyên Ánh, sẽ không để nàng ấy ở lại một mình, sẽ không bỏ nàng ấy mà đi...
Một thân ảnh thanh y khác dừng lại đứng trên thềm đá xa xa, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Kịp rồi"
Nói xong hai chữ vô cùng bình thản này, Nguyên Ánh nhướn đôi lông màu lên, vung khóe miệng chạy qua đứng sát bên cạnh Hữu Trân, vừa đi vừa nhìn lén đối phương giả vờ làm mặt lạnh.
"Không được phép... có lần sau" Hữu Trân hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua, lạnh giọng cảnh cáo.
"Ồ" Nguyên Ánh ậm ừ một tiếng, sau đó cười tủm tỉm chạy qua nắm lấy cánh tay Hữu Trân. A, lần sau hả, nhất định ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện...
Sau đó các nàng ngự phong mà đi, rất nhanh đã dừng lại ở một địa phương xa lạ.
Đưa mắt ngắm nhìn đều là tường trắng, ngói đen, cây xanh, từng tòa nhà, sân vườn xen kẽ nhau đầy ý vị, ngói đen khắc hoa, ngoài cửa nồng đậm vẻ cổ kính, tràn đầy vẻ học thức, thanh nhã. Mặt đường đều là dùng đá xanh lót lên, cứ lá rụng là có người quét sạch sẽ, trông ra rất gọn gàng sạch sẽ
"Mấy năm không đến, nơi nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn là nơi yên lặng như trước" Hữu Trân bên cạnh nàng nhẹ giọng nói. Nguyên Ánh nghe xong cũng lưu ý đến hơi thở yên bình của nơi này.
Lúc này vừa qua khỏi giờ Mẹo (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng), là lúc mà ngã tư đường nên náo nhiệt nhất thì lại hoàn toàn bất đồng với những nơi khác, dọc theo phố có rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa, ven đường cũng không nghe thấy tiếng thét chen nhau của các tiểu quán, thật sự rất trống trải, người đi đường cũng rất thưa thướt, hơn nửa ngày mới thấy một đôi lão nhân đỡ lẫn nhau đang từ ở phía xa chậm rãi tản bước về bên này.
Cơn gió nhẹ nhàng phất động cành cây, miếng cờ treo trước cửa quán trà cũng đung đưa qua lại vài lần. Còn bên trong quán trà thì mơ hồ truyền ra âm thanh có người khảy cầm ngâm tản khúc, trên lầu hai và lầu ba có những vị khách lẳng lặng ngồi nghe, bọn họ nhấp một hớp trà, hương vị cũng nhàn nhạt.
Hai người các nàng đi dọc theo con đường có bóng cây chậm rãi đi về phía trước, trên đường đi còn ngẫu nhiên nghe được vài tiếng vui cười nỉ non như tiếng chim từ trong bức tường trắng phát ra, chắc là âm thanh từ con sáo của một hộ nhân gia nào đó đang nuôi, nghe vào tai vô cùng thú vị.
Tất cả mọi thứ ở nơi này dường như đều rất nhàn nhã, ngay cả ánh nắng mặt trời chiếu vào trên ngọn cây cũng phá lệ lười biếng, điềm tĩnh an nhiên, khiến người thấy thoải mái.
Đứng bên dưới rợp bóng cây, Nguyên Ánh cúi đầu nhìn điểm sáng thưa thớt trên mặt đất lót đá, khóe miệng không kiềm được cong lên. Trong lòng nàng nghĩ nếu như có một ngày nàng có thể cùng Hữu Trân ở bên nhau, như những đôi vợ chồng bình thường trần thế trôi qua một ngày yên bình, dựng một ngôi nhà trên phố, mỗi ngày đi dạo tản bộ, trưng thêm vài bức tranh, nuôi thêm vài con chim và cá, như vậy thật tốt biết bao.
Hmm... Nếu như có thể có được mấy đứa trẻ thì càng viên mãn rồi. Tốt nhất đều là con gái, như vậy sẽ giống như đúc Hữu Trân khi còn bé, sau đó nàng sẽ ôm một đám Tiểu Trân gọi bảo bảo hôn nhẹ mỗi ngày ~~ ban ngày thì ôm sấp nhỏ, buổi tối thì ôm người lớn ~~.
Trời ạ, thật hạnh phúc ~~~.
Mỗ mèo vui vẻ rạo rực mà ôm mặt, chìm vào trong tưởng tượng đẹp đẽ sau này. Chỉ một thoáng sau, bầu không khí xung quanh nàng giống như đang phiêu trong một mảng hồng phấn, ngọt lịm khiến người không dám nhìn thẳng.
Trong lúc vô tình Hữu Trân thoáng nhìn bộ dáng tươi cười nhộn nhạo không ngớt của người bên cạnh, cô nhịn không được nhướn mày: "Rất thích nơi này sao?"
"Ừm ~ " Người bên cạnh cong mắt lên, nhưng tất nhiên vẫn chưa từ trong thế giới riêng của mình hoàn hồn lại, phần sung sướng này hạnh phúc giống như của một người vợ, một người mẹ, cả người đều tản ra một loại ý vị khác.
Hữu Trân có hơi kinh ngạc. Cũng có thể là vì y phục bây giờ của Nguyên Ánh là tươi mát thanh lịch nên thần thái cũng ôn hòa và mềm mại hơn, khiến cô không khỏi cảm thấy... ừm, nên nói sao nhỉ, tựa hồ có hương vị của hiền thê lương mẫu?
Hữu Trân đã bị sự sung sướng của Nguyên Ánh lây nhiễm nên nàng không khỏi cong môi theo, "Nơi này là Nguyệt thành, cách Diệu huyện không xa lắm. Rất nhiều quý nhân quan to hay phú hộ đều định cư dưỡng lão ở đây, cũng có không ít nhã sĩ văn nhân ẩn cử ở nơi này, bởi vì nó rất thanh tịnh. Đây là một thành nhỏ nhưng giàu có và an bình". Cô quay đầu qua nhìn Nguyên Ánh, "Cũng là nơi rất tôn thờ mèo"
"Nơi tôn thờ mèo?" Nguyên Ánh kinh ngạc. Mà khi nàng vừa dứt lời thì đã thấy ở đầu ngõ phía trước có rất nhiều mèo đi ra, mỗi con đều có bộ lông sáng loáng, dáng điệu rất thơ ngây.
Hữu Trân giải thích nói: "Có rất nhiều mèo sinh sống ở đây, chúng nó được xem là thần linh hóa thân để bảo vệ, rất thường được mọi người kính trọng yêu quý. Gần như trong từng nhà ở Nguyệt Thành đều có nuôi mèo, nhưng mà cũng có không ít những con mèo sinh sống bên ngoài. Những còn mèo hoang này cho dù không bị thuần dưỡng cũng sinh sống rất tốt, chúng không thiếu đồ ăn, vô cùng tự do tự tại"
"Ý nghĩa vậy sao. Quả thật là một địa phương rất tốt ~ " Nguyên Ánh nghe được cuộc sống của mèo ở nơi này rất tốt thì không nhịn được nảy sinh vui mừng, sau đó nàng nhìn sang nữ tử bên cạnh, hiếu kỳ nói: "Vậy ngươi tới đây là muốn làm gì?"
"Xử lý một chút việc riêng"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip