4
Denji thức dậy, vệ sinh cá nhân, rồi đến trụ sở như thường ngày, lịch trình chẳng có gì thay đổi, chỉ trừ-
"Chị định theo em đến chỗ làm luôn đấy à?"
Vừa tắm rửa xong và đang đánh răng cạnh nó, Makima chẳng mặc gì ngoài cái áo sơ mi rộng thùng thình của nó, dù thế nhưng cũng chỉ dài qua hông, dễ dàng thấy rõ những dấu vết của đêm qua,
Mà ảo ảnh này thật đến độ phải đi tắm cơ à...
"Định nói là đêm qua cậu tự 'giải quyết' đấy à?" Makima lạnh lùng mỉa mai.
"Thì cũng đúng mà..."
Chị thở hắt ra, chán nản giải thích, "Tôi không cần, nhưng vẫn muốn tắm, vậy thôi,"
"Và vì lý trí cậu tạo ra tôi, nên tôi bị gắn chặt với cậu, không tách nổi đâu,"
"Nhưng chỉ mình Denji nhìn thấy tôi thôi."
"Nếu chỉ là do em tưởng tượng ra, làm sao mà chị giúp em xử lý đống giấy tờ này được, em vốn có biết làm đâu?" Nó ngờ vực hỏi.
Khổ chủ còn không biết, làm sao mà ảo ảnh làm được.
"Cậu chắc không?" Vừa viết hộ báo cáo, Makima lơ đãng trả lời.
"Những thông tin mà cậu đang có, cậu có chắc là chưa từng vô tình biết chúng không? Cậu có chắc chưa từng nhìn thấy tôi làm việc, chưa từng nhìn thấy tôi xử lý tài liệu không? Dù lúc đó cậu không để ý, giờ cũng chẳng nhớ rõ cách làm, nhưng việc cậu từng nhìn thấy là thật. Thế nên tôi chỉ thực hiện theo đúng kí ức của cậu thôi, dù chúng đã chìm vào quên lãng, nhưng vẫn còn ở đó, không mất đi." Makima đảo mắt nói liền mạch.
"Ừ thì, em cũng không chắc nữa." Denji nhún vai thừa nhận khiến chị lườm nó sắc lẻm.
Tự nhiên được làm hộ, càng có thêm thời gian thơ thẩn nghịch ngợm, nó không dại lại tự đi mua việc vào mình. Rảnh rỗi, Denji liền dùng thời gian đấy để ngắm bóng hình lâu lắm rồi mới được nhìn tử tế. Qua bao lâu, cũng chẳng biết, cứ say mê ngắm nghía dáng vẻ nghiêm túc làm việc xinh đẹp làm nó xuyến xao,
Rồi chẳng biết từ lúc nào, Denji mải ngẩn ngơ nên chẳng nhận ra, bàn tay trắng mịn tiến lại gần má nó, và,
"Oái!"
Kéo mạnh.
"Tự làm đi, lại đây tôi chỉ cho cách làm, cậu không trốn việc mãi được đâu." Makima cau mày không hài lòng, tiện tay kéo mạnh thêm chút nữa, quyết định không thể tiếp tục mặc kệ cậu nhóc kia trốn việc.
"Em có biết chữ đâu!" Nó đốp lại.
"Cậu vẫn biết đủ để viết được cái báo cáo đấy." Makima thẳng thừng vạch trần.
Nó xoa vùng má đau nhói, làu bàu khó chịu nhưng cũng không cự cãi, ngoan ngoãn nghe lời.
Ngồi trước đống giấy tờ đáng ghét chờ giải quyết, Makima đứng cạnh, ngón tay nhỏ nhắn của chị di chuyển trên trang giấy, kiên nhẫn chỉ nó từng bước làm,
Cũng vào ngày nắng ấm áp dịu dàng như thế,
Giống hệt trong kí ức, chỉ là giờ nó không phải là Denji ngờ nghệch không biết gì, tin vào mọi điều chị nói, tin rằng lời chị luôn đúng, và chỉ cần tuân theo là sẽ được hạnh phúc,
Hồi đó, thân thể chị cũng không hoà lẫn vào cảnh vật xung quanh thế này.
Nó vừa muốn, cũng vừa không muốn quay lại khoảng thời gian ấy.
"Trưa nay chị muốn ăn gì?" Denji hỏi, hiển nhiên như đang trò truyện với người thường.
"Chắc không phải nhắc lại, nhưng mọi người không nhìn thấy tôi đâu." Chị khó xử đáp lời, sau vài lần bắt gặp những ánh mắt săm soi ngoái lại nhìn họ, như nhìn kẻ điên nói chuyện với không khí.
"Em chẳng để ý, dù gì họ cũng nghĩ em phát điên từ lâu rồi." Denji trả lời mà không cần suy nghĩ. Phát điên sau khi mất đi mọi thứ.
Makima im lặng, chẳng đáp lời, rồi nhẹ nhàng trả lời câu hỏi ban đầu, "Tuỳ Denji chọn đấy."
Cuối cùng, nó quyết định mua bánh mì kẹp, dù thực ra thích ăn cơm hộp cơ, nhiều đồ ăn hơn và no lâu hơn.
Nhưng nó vẫn mua bánh mì, vì thường thấy chị ăn món này vào bữa trưa.
"Lấy hai bộ dĩa ăn gây chú ý lắm đấy." Chị lại thở dài nhắc nhở, nhưng nó phớt lờ, Denji cũng chẳng phải kẻ để ý đến ánh mắt người khác.
Nó không muốn chị dùng chung đồ dùng với mình, chẳng phải vì ghê mùi nước bọt khi mà nó đã nếm bao lần đêm qua. Chỉ là vì muốn tự lừa mình rằng chị là một con người, vẫn còn sống, độc lập, chẳng phải là ảo tưởng kí sinh trong trí óc nó.
Cuối cùng, nó vẫn cố chấp như vậy.
"Chị muốn đi xem phim không?" Vào một chủ nhật nắng đẹp, nó hỏi, giọng không chắc chắn lắm.
"Cậu biết mà, nếu Denji muốn, thì tôi cũng muốn." Chị nhún vai, thở ra câu trả lời nhàm chán và nhạt nhẽo. Con mèo lười kia lọt thỏm trong lòng nó, chăm chú nhìn cảnh vật bên kia cửa sổ, còn lười biếng chẳng muốn nhếch miệng trả lời hay ngoái lại.
Nó chán chẳng buồn nhắc nữa, bất mãn đáp lại, "Thế thì đi, em muốn xem."
"Chị muốn xem phim gì?" Chắc chắn là nó không đủ tiền để xem mọi suất chiếu như chị làm lần trước.
"Cậu chọn đi." Câu trả lời chả có tí bất ngờ nào.
Denji liền chọn bừa một bộ phim.
Trong rạp, thay vì nhìn lên màn chiếu, dõi theo diễn biến bộ phim, rõ ràng là nó thích nhìn vị khán giả cạnh mình hơn. Ánh mắt nó dán chặt vào chị, quan sát từng thớ cơ trên khuôn mặt, liệu chúng có biến đổi vì phân cảnh nào không?
Tiếc là chọn phải bộ dở rồi, cả một tiếng rưỡi xem phim, biểu cảm Makima chẳng đổi khác lấy một lần.
"Nói chung là phim khá dở." Makima trầm ngâm. Chắc là vì chỉ nhận xét đúng theo suy nghĩ của Denji, nên so với lần trước thì lần này nhận xét của chị thiếu chuyên nghiệp hẳn. Lần trước đều là 'không có gì đặc sắc', 'kĩ xảo kém' hay 'cốt truyện bình thường quá', so sánh với nhận xét lần này thì đúng là một trời một vực, tất cả đều tại bộ não tầm thường này.
Họ ngồi đúng quán cà phê lần trước, chỉ khác là lần này chỉ gọi một cốc cà phê, thay vì hai, cũng là loại lần trước Makima dùng, vì một mình Denji không thể xử lý cả hai cốc cà phê nổi.
Cứ như vậy, cuộc sống vẫn tiếp tục, một, hai, ba, bốn, rồi đã năm tháng trôi qua. Hẳn là cuộc sống của nó đã đỡ thảm hại hơn một chút, khi có người nhắc nhở nó đừng bỏ bữa, đi làm cùng nó, giúp nó làm việc, ăn cùng, ngủ cùng nó. Đôi khi còn cùng đi xem phim, rồi đưa mấy con cún to xác của chị đi dạo. Denji thấy thật may vì Makima buộc phải dính chặt vào mình, vì nó khỏi phải đắn đo xem liệu chị có thực sự muốn làm những việc đó cùng nó không.
Nó biết thừa câu trả lời, nhưng sợ phải nghe lời khẳng định từ chính miệng chị.
Điện thoại báo có người gọi, Denji không nghĩ nhiều bèn nhấc máy,
"Alo?"
"Ta gọi xem bây còn sống không." Bên kia đầu dây trả lời ngay lập tức, là giọng nói già dặn của đàn ông đứng tuổi, giọng nói đã dạy dỗ nó bao điều.
"Thầy?" Nó ngờ vực hỏi.
"Ờ, chuẩn rồi đấy, cuộc sống thế nào?" Thái độ lơ đễnh làm như chẳng để tâm nhưng vẫn quan tâm gọi điện hỏi thăm.
"Vẫn thế thôi mà." Nó lờ mờ trả lời, đánh trống lảng. Thực tế thì đúng là chẳng có gì khác biệt. Nó vẫn đi làm đều đặn, chỉ khác là giờ đã sinh hoạt lành mạnh hơn, và chắc hẳn là, đã bớt cô đơn hơn một chút, nhưng chẳng thể kể với thầy Kishibe về cô ấy được.
"Kishibe à?" Từ nội dung trò chuyện nhanh chóng đoán ra là từ ai, hẳn do sau thời gian dài làm việc cùng nhau.
Denji gật nhẹ đầu.
"Nghe giọng nhóc khá hơn nhiều rồi đấy." Thầy phỏng đoán, giọng hơi bất ngờ. Kì lạ là từ đúng mấy câu nhỏ nhặt mà Kishibe nhanh chóng thấy sự khác biệt.
Vì chị Makima ở cùng tôi.
"8 giờ sáng chủ nhật tuần sau gặp ta ở công viên nhé." Thầy bất ngờ hẹn, giọng nói có vẻ nghiêm trọng nên nó không dám làm lơ.
"Có chuyện gì thế?" Nó thắc mắc, không phải lại là giải quyết con quỷ dở hơi nào đó đấy chứ?
"Việc riêng thôi, nhưng quan trọng, nhớ đến đấy." Giọng nói nghiêm khắc chắc nịch, rồi chẳng kịp để nó phàn nàn, ông ngắt máy.
"Chuyện gì được nhỉ?" Denji tự hỏi.
Makima nhún vai lắc đầu, "Chịu thôi, tôi chẳng đoán nổi suy nghĩ của ông ta."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip