16

- Anh Jiro mau dừng lại đi ạ! Nếu anh làm vậy là sai quy định của học viện đó. Mau dừng lại đi anh!

Pogpog chôn chân tại chỗ đứng xem hai người va vào nhau mà không thể làm gì. Tới khi Jiro quyết định triệu hồi thanh kiếm của bản thân ra, nó mới như thể vừa được hóa giải lời nguyền trói chân tuyệt đối mà vội hét toáng lên kêu anh dừng lại.

Nói thôi là chưa đủ với anh, đặc biệt Jiro là người sẽ bỏ ngoài tai mọi lời nói khi đang trong cơn tức giận, khi đó chỉ có hành vi mất kiểm soát lên ngôi.

Pogpog chạy đến, khó khăn lắm mới có thể kéo anh ra xa, đảm bảo dù anh có cố với thì thanh kiếm cũng không đến da thịt của Lai Bâng. Nhưng thời gian nó đứng chôn chân lâu quá, một đường sâu hút đã hình thành trên tay anh Bâng và những thứ màu đỏ thẫm thì đang lan ra xung quanh áo choàng.

Tiếng chuông trời của học viện vang lên báo động có người phạm quy định nghiêm trọng, và chỉ vài phút nữa thôi sẽ có giáo viên tới nơi.

Pogpog cố gắng kéo Jiro ra khỏi sân thượng để trốn tránh lỗi lầm anh vừa gây ra. Nhưng Jiro không chịu đi.

- Thằng chó Thóng Lai Bâng! Đáng ra tao không nên tin tưởng ở mày bất cứ điều gì cả! Mày nhờ tao giúp mày tán Yiwei, tao đồng ý. Tao nhờ mày đừng làm nó buồn hay đừng làm nó bị thương về cả thể chất lẫn tinh thần, mày gật đầu. Thế cuối cùng mày làm gì đây? Tại sao mày đéo bao giờ giữ lời thế? Tại sao lại luôn là kẻ gật đầu nhưng tới cuối một lời hứa mày cũng chẳng giữ được? Tại sao... ha... địt mẹ, mày là người mà tao ghét nhất đấy. 

- Nhưng... Yiwei làm sao?

- Mày còn hỏi? Hôm qua tao kêu mày cứu nó đi thì mày làm gì? Mày đứng mỉa mai tao à? Hay mày bận chạy theo thứ mày cảm thấy kích thích, tò mò? Mày bảo mày bảo vệ nó mà tao kêu mày cứu, mày không cứu, giờ nó chết chìm trong đống đất đá này mày còn hỏi nó làm sao? Tao chán chết những cái cảnh mày cứ than vãn mày không tán đổ nó được. Sao mày đéo thay đổi đi?

- Nhưng người em ấy thích là mày, mày biết không? Đéo phải tao!

- Tao biết nó thích tao, tao đâu có ngu mà không thấy. Nhưng tao tệ nên mới không dám chấp nhận sự thất đấy. 

- Thế mày nghĩ tao không tệ?

- Mày có thể tệ về cái nết của mày. Nhưng mày luôn chiến thắng trong danh dự. Một Hậu duệ thần Long với một tên kiếm khách qua đường thì kẻ nhỉnh hơn là ai? Một kẻ luôn là anh hùng trong mắt mọi người cùng sức mạnh tuyệt đối khiến ai cũng phải nể phục với một đứa lom dom, làm việc chẳng ra hồn thì ai là kẻ hơn? Yiwei là hoa, nó cần chủ để chăm sóc nó chứ không phải một ngọn cỏ nhỏ bé giữa hàng trăm ngọn cỏ có với tới cũng không thể. Tao tin mày, nhưng mày thì phụ lòng tao. Tao hận mày!

Pogpog đứng giữa cuộc nói chuyện cứ như người trên mây. Tai nó cứ ù đi, chẳng nghe được rõ mọi chuyện. Nhưng đó chỉ là cái cớ cho sự không tin vào hiện thực của nó. Nó cảm thấy mọi thứ phức tạp còn hơn những gì nó tưởng. Nó không nghĩ tới việc người anh Jiro nhắc tới lại là một người bạn của nó. Nó không tin giữa ba người họ lại có một vòng phức tạp.

Bâng thích Yiwei, Yiwei thích Jiro, Jiro không gì cả.

Và người được nhắc đến nhiều nhất - Yiwei là chìa khóa của câu chuyện này đã vĩnh viễn không còn trên thế gian này nữa.

Tiếc cho một thiên tài có triển vọng trong mắt tất cả thầy cô nay lại chẳng thể tiến xa thêm một bước nào nữa. Cậu mãi mãi nằm lại với nơi cỏ xanh.

...

Sáng hôm sau

- Anh Bâng tay khỏi chưa ạ? - Nó đi qua chào hỏi người tiền bối cùng nhà đang trong tình trạng tay băng bó bột.

- Chắc cũng còn lâu ấy. Mà nhóc đi xuống chợ với anh không?

- Hửm? Em đi được ạ? - Nó bất ngờ vì người mời là Lai Bâng.

- Đi chứ sao? Gọi thêm bạn của em đi. Ở chợ này nhiều cái thú vị lắm em.

...

Đường tới chợ cũng không quá xa, chỉ ở ngay phía dưới chân đảo của học viện thôi. Phương tiện giúp họ có thể di chuyển tới chợ là các thuyền nhỏ, thuyền này cũng chỉ để đấy cho ai muốn xuống chợ thì lấy chứ cũng chẳng còn tác dụng sau khi chở học viên tới học viện.

Thuyền của Pogpog gồm nó và 3 bạn nhỏ, thuyền của Bâng thì là tập hợp tam thái tử. Phải nói là mới vào tới "Phố nổi" mà nó đã phải choáng ngợp trước sự đẹp đẽ và thơ mộng của thành phố. Tất cả đều được làm bằng các loại gạch đỏ và gạch có các màu tối giản nhưng đủ để tạo nên một thành phố mang đầy vẻ đẹp cổ điển và cổ kính khi pha với sắc đẹp của những cây hoa giấy hồng, trắng. Những quán cà phê ven sông hay sạp bán hoa đều có sự ra vào của các khách hàng nên nhìn thành phố lại trở nên tấp nập hơn. Ngửa cổ lên trời, nó thấy những tấm gì đó được họ treo lên trông cũng khá đẹp, nó đoán đó là những tấm vải sắc màu chăng? 

Như anh Bâng nói, cái chợ nó thật sự là thú vị đến mức khiến Pogpog cảm thấy không muốn quay lại với học viện luôn rồi. Có vẻ hôm nay là phiên chợ thì phải? Người ra vào chợ đông vui tấp nập, mấy đứa trẻ con cứ vui vẻ nô đùa chạy tung tăng khắp chợ mà không nhìn trước nên đã có đứa vô tình đập thẳng mặt vào cái bụng tròn xoe của Pogpog. Cũng may là đập vào bụng nên cũng chưa có thương tích gì nhiều lắm. Và khi đó, Yanyan sẽ lại nhìn Pogpog và buông ra một câu nói "ca ngợi" chiếc bụng xinh ấy.

- Chà! Đàn hồi phết nhỉ? - Yanyan dùng ngón tay nhấn thử vào bụng của Pog để kiểm chứng câu hỏi của y.

- Em bỏ ra coai! - Pogbeo gắt lên.

- Ý! Pogpog ơi có sạp ném phi tiêu bóng bay nhận quà kìa! - Zhan vỗ bôm bốp vào người của Pogpog để chỉ nó thấy cái sạp. - Đi không đi không???

- Đù! Ngon chim! Lẹt gô.

Tất nhiên là cả lũ phải kéo thêm tam thái tử đi cùng vì đây là lần đầu vào chợ nên các bạn nhỏ hơi sợ bản thân sẽ bị lạc lúc nào không hay.

Bước vào sạp và cống tiền để lấy được những chiếc phi tiêu chứa hi vọng sẽ có được một món đồ chơi gì đó. Và họ vào việc.

...

- Oaaa, sao ném không trúng cái nào vậyyyyyy - Yanyan bất lực trước khả năng thiện xạ "bậc nhất" của y.

- Mấy đứa em kém quá! - Một người anh đầu tóc "bạc phơ" bước lên dõng dạc nói khi thấy của 4 đứa không đứa nào ném được đủ điểm đổi quà. - anh đây chỉ làm duy nhất có một lần thôi này. Only one! OK?

- Coi em Fish nhà mình tới đâu hén! Bữa ném hỏa bạo trượt tùm lum - người tóc nâu nói và kết thúc bằng một nụ cười không thể nhếch mép khinh bỉ hơn.

- Ông già ngon vô solo 1 1 với tôi - Anh đầu trắng vênh mặt lên khịa anh đầu nâu.

- thằng bố mày lại sợ mày quá cơ! Đây nhà xạ thủ nên mấy này muỗi nhé chú em! - anh tóc nâu cũng vênh mặt đáp lại.

Sau đó, một màn quét sạch đồ chơi của sạp ném phi tiêu bắt đầu. Họ chơi còn hăng hơn cả lúc vào đấu "The best lane" khi số điểm được nâng lên không ngừng. Vợ chồng chủ sạp thu được bội tiền nhưng cũng đồng thời là đi bơm bóng thay vào phải nhanh hết công suất để hai vị "thượng đế" tiếp tục tranh tài với nhau.

- Anh Bâng ơi, ý là... hai anh này... ổn không ạ? - Bờm hỏi khi đang nhìn hai thái tử với ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh.

- Chúng nó bình thường em ạ. Đứa nào cũng không có tính hơn thua mà thua là chúng nó không chịu á - Bâng nói bình thản như thể đây là việc mà hắn thấy ở hai đứa bạn của hắn nhiều đến chai cả cảm xúc khi không thèm vào can ngăn.

...

7 người tiếp tục đi mua đồ và khám cái chợ đầy thú vị này. Ai cũng chẳng giấu nổi sự tò mò của bản thân khi nhìn thấy các sạp đồ chơi nên chỉ cần ở đâu có sạp đồ chơi, ở đó có họ.

...

Pogpog trên tay ôm rất nhiều các bọc đồ. Nào là đồ chơi, một chút quần áo mới, bánh kẹo, nước uống.

Nói ra sẽ khá là không tốt nhưng mà Pogbeo phải khẳng định rằng đồ trong căn tin đắt hơn đồ ở ngoài chợ này nhiều cực kì. Nên đó là lí do nó mua chất đống cả một bao to đồ ăn vặt ăn dần trong phòng để tránh phải cống tiền nhiều cho căn tin.

Ôm nhiều đồ là thế nhưng mà mấy ông tướng vẫn còn cười hề hề được với nhau là biết còn khỏe cỡ nào rồi ha? Chỉ có Bâng là không mua gì ngoài cái áo khoác hắn đang mặc trên người.

...

- Anh Tama! Sao có vụ gì mà đứng lại đông thế ạ?

Nó hoàn thành việc chất đồ lên phòng rồi nên nó quyết định qua thư viện tính mượn sách lịch sử ma thuật để ôn. Nhưng trên đường đi lại thấy trước căn phòng "Phòng kiểm điểm" lại thấy bu rất nhiều người. Nó vẫn chưa hiểu cơ chế hoạt động của căn phòng nên nó vẫn chả biết gì cả. Cơ mà nó tò mò, chính vì tò mò nên nó hi vọng sẽ có người nó quen trong này giúp nó hiểu những gì đang xảy ra.

- Anh hỏi, hôm qua Jiro rút vũ khí ra đâm vào tay Lai Bâng à?

- Dạ đúng ời!

- Phạm luật nên Jiro nó đang bị phạt trong phòng đó. Thấy mọi người tới trước bảo là nó bị dán lên tường rồi những tên lính sẽ dùng dây quật 150 cái thì dừng.

- Vãi chưởng! Ổn không vậy???

...

- Xin phép tránh đường giúp ạ!

Một dáng người cao với cái tay bó bột len lỏi qua đám đông tìm tới cửa chính rồi đi vào trong đó.

Chắc ai cũng biết vị anh hùng đó là ai rồi đúng chứ? Mong lần này sẽ là cứu người đẹp chứ không để người đẹp không còn trên thế gian này nữa.

...

- Cút ngay!

- tao vừa cứu mày đấy Quý.

- Ai mướn? Tao sai tao khác tự chịu trách nhiệm! Không cần mày phải nhúng tay vào.

- Nhưng mày có biết là mày sắp ngất không?

- Tao biết chứ sao. Nhưng vấn đề là tao không cần! Mày chỉ đơn giản là nhìn tao như nhìn Yiwei để tạo sự thương hại cho tao. Và cũng đừng nghĩ tao sẽ tha thứ nếu mày cứ cố gắng bù đắp sẽ càng khiến tao cảm thấy khó chịu. Nên mong tao sẽ không gặp mày lúc nào nữa. Cảm ơn!

______________________________________

Toi muốn xem trận 1s vỡi sgp 5 ván mà có 4 ván hơi buồn:")

00:45 - 16/09/2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip