[Ata x Yan] Ngôn ngữ tình yêu của hoạ sĩ
"Cô gái bên lớp văn học ngực bự thật đó nhỉ?"
"Mông to như em gái năm nhất lớp báo chí tuyệt hơn chứ!"
"Chúng mày không biết gì cả, cô thực tập sinh mới của trường mới là cực phẩm."
Lại đến giờ mấy đứa con trai kia tám nhảm linh tinh rồi.
"Này Yan, có nhiều cô tỏ tình với mày lắm mà, không nhắm được em nào ngon hả?" Một trong số họ quay ra phía tôi.
"Cũng chỉ là cơ thể con người thôi mà." Tôi trả lời trong khi cất dọn sách vào trong cặp.
"Mày quên là nó học khoa mỹ thuật à? Tụi đó nhìn người khoả thân như bữa rồi."
"Ờ ha, mẹ, biết vậy tao đăng kí vô đó."
"Mày thì vô vẽ người que hả? Hahaha!"
Mặc kệ cuộc nói chuyện của họ, tôi bước đi về.
Tôi là sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật. Nhưng thay vì ham mê vẽ người hay điêu khắc để được coi thân người của mẫu vẽ như bọn kia nói, tôi vẽ phong cảnh. Con người là cái gì đó tôi không thể hiểu được, và không hiểu thì cũng chẳng thể vẽ. Loài động vật phức tạp, phiền phức, tôi chẳng thể hiểu cái gì hay cái nào mới là bản chất của họ. Đặc biệt là thứ gọi là cảm xúc. Niềm vui, nỗi buồn, tức giận, chán ghét... những thứ phổ biến tưởng chừng ta đã hiểu rõ lại đầy những khúc mắc thẳm bên trong. Đặc biệt là thứ gọi là tình yêu.
Tình yêu là thứ cảm xúc lẫn lộn đủ thứ khác, niềm vui, hạnh phúc, ganh ghét và cả ích kỷ. Tôi đã thử hẹn hò với vài người khi họ tỏ tình, nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được cái thứ cảm xúc đó. Dần rồi mệt mỏi với việc tìm hiểu, tôi ngưng lại và chọn vẽ phong cảnh.
Ánh nắng của xế chiếu nhuộm đỏ khung tất cả mọi thứ. Tôi đi trên con đường tay cầm những bức ảnh mà Roxie - bạn tôi bên khoa nhiếp ảnh đưa cho. Bên cạnh là đại dương đỏ rực, sóng biển nhẹ nhàng vỗ về vào nền cát vàng, những cơn gió mang theo mùi muối vuốt ve khuôn mặt tôi. Chọn vào trường ở thành phố biển Bodrene quả thật xứng đáng.
Bước chân đang đi bỗng khững lại, tôi hướng mặt ra biển, một cơn rùng mình chạy dọc xương sống. Một bóng người đang quay về phía biển, có một cái gì đó, một khí thế khiến tôi phải choáng ngợp. Trái tim đập mạnh liên hồi, tóc gáy dựng hết lên, hơi thở dường như lạc đi đâu rồi.
Người đó đứng với biển, toả ra một thứ khí thế kì lạ. Họ* nhưng đang hoà làm một với biển, không, là chính đại dương đang bị nuốt lấy.
* They/them, xưng hô dùng cho những người vô giới.
Tôi muốn vẽ.
Tôi muốn vẽ!
TÔI MUỐN VẼ!
Nhanh như cắt, tôi chạy ra lối dẫn xuống bãi biển. Đáng ghét, tại sao lối xuống lại cách xa đến vậy. Khi tôi dừng chân, chỗ đó đã không còn người rồi.
Nhưng cái cảm giác adrenaline chạy khắp cơ thể vẫn còn ở đây và không ngừng lại. Tôi quay đầu chạy thẳng một mạch về nhà. Đòng sầm cửa và cắm mình trong phòng vẽ, cầm lấy màu và khung tranh, bắt tay vào việc. Từng màu sắc được trét lên vải trắng bằng tay không vội vã, nếu không nhanh tôi sợ cảm giác này sẽ trôi qua mất.
Khi tôi ngừng tay lại đã có những tia nắng lẻn vào trong căn phòng qua cửa sổ nhỏ, tôi nhận ra mình đã thức cả đêm để vẽ. Quay đầu lại nhìn bãi biển đỏ rực bởi ánh hoàng hôn được vẽ trên khung vải lớn, những màu sắc được dùng trên bức tranh văng vãi khắp nơi trên sàn nhà, trên tường và cả người tôi.
Nhưng nó vẫn không đúng. Đây không phải là thứ tôi muốn vẽ. Nó vẫn còn thiếu thứ gì đó. Nhưng đó là cái gì???
Tôi không hiểu! Tôi không hiểu!
Cái cảm giác bực tức này khó chịu quá! Tôi ghét nó! Tôi ghét việc mình đã không thể vẽ lại hoàn hảo khung cảnh đó!
Uất ức, tôi đập tay vào khung tranh, hất đổ nó xuống khỏi giá đỡ. Quay về phòng mình và nắm ngủ, đồng nghĩa với việc cúp tiết sáng. Chiều tôi cũng có cố gắng lết tấm thân quèn đi học tiết vẽ, nhưng thay vì vẽ mẫu như giảng viên bảo. Tôi vẫn vẽ đi vẽ lại người ấy. Bao nhiêu lần với bao nhiêu nét màu khác nhau nhưng kết quả vẫn như vậy. Dù bất lực nhưng tôi không thể ném tranh xuống đất được, sẽ gây rắc rối cho bản thân mất. Mặc dù chính tôi cũng vướng vào rắc rối rồi khi giảng viên liên tục cằn nhằn tôi không chịu vẽ theo mẫu. Cô ấy cằn nhằn cả buổi nhưng tôi cứ bỏ ngoài tai mà.
Nhanh chóng, mặt trời càng trở nên đỏ hơn khi nó xuống dưới hơn. Tôi nhìn lên bầu trời đỏ rực qua cửa sổ phòng vẽ của trường, hôm qua trời cũng đỏ thế này. Chợt tôi nhận ra, nếu như mình cũng đến hôm nay thì có thể gặp lại người kia đấy chứ? Tôi túm lấy cái cặp rồi xách lên vai, chạy thẳng ra bên ngoài.
Áo và tay tôi vẫn còn dính đầy màu chưa thèm rửa mà chạy thẳng ra bờ biển Bodrene. Ánh chiều tà chiếu xuống nước khiến nó đỏ rực như biển lửa, hệt như ngày hôm qua. Tôi chạy dọc bờ biển và dừng lại ngay chỗ hôm qua người đứng đó. Tôi khá chắc mình đứng đúng chỗ rồi, nhưng vẫn chẳng có người. Hai chân run rẩy vì chạy của tôi quỳ rạp xuống nền cát trắng và hướng mắt về phía biển. Mặc cho cát dính hết vào người tôi, tôi vẫn ngồi đó tận hưởng gió biển vuốt ve khuôn mặt mình.
Nhìn những ngọn sóng đang vỗ nhẹ vào nền cát rồi rút đi kia một lúc, tôi đứng dậy bước xuống nước. Dòng nước mát lạnh chảy qua chân tôi làm ướt hết cả giày và tất. Cảm giác tất ướt thật khó chịu. Không hiểu sao tôi lại không cởi giày ra, chỉ là cảm giác muốn vậy thôi.
Nhìn những cơn sóng ầp vào rồi rút đi như muốn kéo chân tôi xuống, tôi bắt đầu nghĩ ngợi về người hôm qua. Tóc dài ngang lưng, màu đỏ? Không, là màu xám do nắng nhuộm. Cao tầm m7, vai khá rộng, có lẽ là nam. Và cái khí thế ấy... Cứ nhớ lại nó ngực tôi như không thở được. Có lẽ đây là sức hút hớp hồn (breathtaking) thật sự đó sao?
Tay đặt lên ngực trái mình cảm nhận lấy nhịp tim đập liên hồi vì cảm thấy hưng phấn. Vẫn còn một phần hi vọng nhỏ trong tôi nghĩ rằng mình sẽ gặp lại người kia một lần nữa.
Với niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy, chiều nào tôi cũng đi tới bờ biển này. Và làm ướt mình, đôi khi chỉ giày, lúc thì nhúng cả người xuống. Tôi nhìn mặt biển với vài cơn sóng nhỏ, chân tính bước xuống thì có một giọng nói khiến tôi chững lại.
"Biển buổi chiều đẹp thật nhỉ?"
Tôi quay đầu lại nhìn, một người con trai cao hơn tôi nửa cái đầu đang đứng bên cạnh nhìn tôi. Trái tim tôi đập loạn lên, hơi thở gấp gáp, cổ họng nghẹn cứng lại. Khuôn mặt góc cạnh kia với mái tóc rối dài màu bạc ôm lấy khiến nó càng đẹp hơn. Anh ta tiếp tục bắt truyện với tôi.
"Chắc hẳn cậu cũng thích biển nhỉ? Tôi thấy chiều nào cậu cũng đến đây."
Tiếng sóng biển ồ ào trước mặt còn không to bằng tiếng nhịp tim tôi. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, không biết giờ nó đang đỏ đến mức nào, mong là ánh đỏ chiều tà sẽ làm mờ nó. Ánh mắt anh ấy nhìn tôi rất nhẹ nhàng, một sự ấm áp kì lạ dâng trào trong ngực tôi. Anh quay ra nhìn mặt biển, ánh mắt khác khi với nhìn tôi, ánh mắt ấy như cái khí thế tôi đã cảm nhận được chiều hôm ấy. Da gà nổi lên, gáy đổ mồ hôi lạnh. Ánh mắt ấy đang khiêu chiến với biển kia, như đang muốn nuốt chửng nó.
"Em...!"
Tôi cố gắng tùm lấy từng câu chữ để cất lên cái giọng yếu ớt này.
"Em muốn vẽ anh!"
○○○
'Ngôn ngữ tình yêu của hoạ sĩ: Em muốn vẽ anh.'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip