[Errol x Capheny]

Tại Tân Liên Hiệp có lẽ Capheny là người tinh nghịch nhất. Bề ngoài xinh xắn dễ thương, bộ tóc bạch kim được cố định hai bên kèm khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười. Nhưng chả mấy ai dám đụng tới cô nàng bởi thứ vũ khí của cô vô cùng đáng sợ là chiếc đại pháo lúc nào cũng bên người.

- Chào mọi người! Mọi người đi săn quỷ sao? Em có thể gia nhập với được không?

Không phải tẩy chay cũng chả phải cô lập, chỉ đơn thuần mọi người không muốn cô phải đối đầu với những tên quỷ hung tợn ngoài kia. Cho dù vũ khí của cô rất mạnh nhưng tới con người đáng yêu thuần khiết còn chưa tới tuổi trưởng thành thì có vào tay cũng chưa chắc đã hạ thủ được một tên quỷ yếu nhất.

Capheny phụng phịu khi không được đội săn quỷ nào chấp nhận, nên cô quyết định hành động một mình. Một phần là do cô muốn chứng tỏ với mọi người rằng mình có ích, nhiều phần là vì cô quá buồn chán thôi.

Rời khỏi thành bang Mildar, Capheny trải qua đoạn đường dài không biết điểm đến cuối cùng đặt chân tới thung lũng Chạng Vạng từ lúc nào không hay. Vốn tính chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục lên đường thì bất ngờ từ đâu có kẻ xông tới.

Capheny cảm thấy có chút không lành liền né người ra theo bản năng. Đối phương lỡ đà mà ngã chúi đầu về đằng trước, sau đó cũng không thể đứng dậy luôn.

- Ngươi là ai?! Có phải quỷ không?!

Capheny đứng chống tay dõng dạc hỏi, nhưng một lúc lâu không thấy hắn ta trả lời liền chậm rãi bước tới gần. Hoá ra hắn bị thương, tay hắn ôm lấy chiếc bụng đang còn rỉ máu, nhận thấy người hắn xanh xao không còn sức lực, cô mới biết hắn có nguy cơ sắp chết tới nơi mới vội vã chạy lại.

- Thôi được rồi trả lời sau đi! À ờm... Tôi không biết nhiều về sơ cứu lắm nhưng... Ơ này?! Đừng có ngất chứ! Nào phải giữ cái đầu tỉnh táo!... Alo...

---

Tại Tân Liên Hiệp giờ đã là 6 giờ chiều, chỉ còn vài tia sáng cuối cùng trước khi mặt trời lặn hẳn phía sau dãy núi cao ngất. Capheny không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ, nhưng giờ nàng vẫn còn đang say giấc nồng.

- Chết tiệt!

Người mà nàng mới gặp ban trưa bỗng chợt tỉnh giấc. Kẻ này có máy tóc trắng rối xù, đôi mắt hai màu bên xanh dương bên đỏ chót. Mặt hắn nhợt nhạt thở hổn hển sau khi tỉnh giấc, chắc hẳn vết thương quá lớn mới khiến hắn tiêu hao sinh lực nhiều như vậy.

Bấy giờ hắn mới để ý một cô gái nằm ngủ ngon lành bên cạnh mình, vẫn còn đang nắm lấy cuộn băng sơ cứu còn dính máu trong tay.

Hắn định bỏ mặc cô ở đó, nhưng cái lúc hắn vừa đứng dậy thì lại quỳ xuống và vô thức lấy tay trái lay người cô dậy.

Capheny cũng vì thế mà bị đánh thức, cô ngồi dậy một cách uể oải rồi đưa tay lên dụi mắt.

- Ế?

Capheny bị doạ cho điếng người khi nhìn vào con mắt đỏ rực trước mặt đang trợn lên nhìn như muốn nuốt sống mình. Cô khoa chân múa tay một cách sợ hãi nhưng rồi lại bị hắn ta giữ lấy.

- Đừng mà làm ơn... Tôi vẫn còn bé...

- Là cô đã cứu mạng ta?

Capheny gật đầu mà rơm rớm nước mắt, phòng trường hợp hắn vẫn nghi ngờ cô còn nói thêm:

- Vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn hay cùng tôi về chữa nhé?

Đối phương lắc đầu.

- Ta có việc phải đi.

- Ê ê khoan đã với sức anh hiện giờ thì không đi đâu được đâu! Nếu còn cố thì anh sẽ mất mạng đó!

Người đó bỏ qua lời Capheny nói mà đứng dậy bước đi, nhưng chỉ được vài ba bước là lại ngã khuỵu xuống.

- Ngoan thì nghe tôi nói đi, tối hứa sẽ chữa giúp anh mà.

---

- Giữ khoảng cách đi, ta không phải người mà cô có thể dễ dàng đụng vào đâu.

- Sao cơ chứ, tôi thấy anh hiền mà.

- Không... Không phải...

Capheny lục lọi trong balo lấy ra chai nước, nhưng chỉ còn đúng một ít do cô đã uống quá nhiều trên chặng đường. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa cho hắn ta.

- Chỉ còn một ít, đưa ta rồi cô lấy gì uống?

- Không sao tôi vẫn còn chai nữa.

Bán tính bán nghi nhưng hắn cũng chỉ nốc lấy nửa chỗ còn lại, rồi đưa cho Capheny.

- Sao không...

- Uống đi.

Quay đi quay lại cái đã quá 7 giờ, mặc dù trong tình thế có thể gọi là êm dịu đi chút nhưng hai bên cũng chả biết nói gì cả.

- Cơ mà, tôi có thể được biết tên anh không?

- Nói ra không chừng cô sẽ giết tôi mất.

Tới đây Capheny bỗng rùng mình, đoán chắc người ấy là quỷ nên có chút hoảng sợ.

- Đã bao giờ cô được nghe tới tên thợ săn quỷ Errol chưa?

- Tôi chưa.

- Errol là tên ta.

- Tôi là Capheny, một trong những thợ săn quỷ chuyên nghiệp nhất Tân Liên Hiệp!

Hắn bỗng bật cười, bởi hắn cũng từng là người của Tân Liên Hiệp, nhưng cái tên đó với hắn mà nói thì lạ hoắc, chưa nghe bao giờ.

Thấy vậy Capheny ỉu xìu buông thõng người.

- Tôi điêu đó... Đừng tin.

Tất nhiên Errol có chết cũng chả tin. Hắn gọi với Capheny lại gần, tay trái nắm lấy bàn tay cô rồi kéo mạnh cô lại về phía mình khiến cô ngã chúi vào người, vô tình đè lên vết thương.

Nhưng Errol không để tâm, hắn để cô nằm trên người mình, đương nhiên Capheny cũng ngại lắm chứ, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có ngày mình nằm lên người của một người khác giới như này. Đã thế còn là người mình mới gặp nữa chứ.

Không thể phủ nhận được rằng Errol có gương mặt điển trai, kèm theo thân hình vô cùng săn chắc quyến rũ. Capheny tựa đầu vào ngực hắn ta, hai tay vòng qua sau ôm lấy hắn.

- Nằm vậy đi, trời đêm nay lạnh, ta không muốn cô vì ta mà phải khổ sở.

Thực chất mà nói thì Capheny vô cùng thích, cô muốn được nằm mãi như này. Ấm là một chuyện, nhưng cô có cảm giác Errol khác biệt so với những người xung quanh cô. Một người lạnh nhạt, nhưng bên trong lại ấm áp chăng?

- Tay phải... Tay phải của anh bị thương sao?

Errol không nói gì, vẫn ôm lấy Capheny đang nằm trên người mình, cũng chả có ý định ngăn cô ấy vén chiếc khăn choàng bên tay phải mình lên.

Capheny sau khi vén tấm vải lên, mặt biến sắc, Errol cũng không bất ngờ khi thấy phản ứng của cô. Chỉ có điều, hắn không cho cô rời khỏi chỗ hiện tại.

- Volkath...

Errol lập tức xoay chuyển tình thế. Hắn đẩy người cô ra, vật ngã cô xuống nền đất rồi bản thân mình thì đè lên cô ấy. Dùng tay phải hay chính là cánh tay ác ma của Volkath giữ chặt hai tay cô trên đầu, còn bàn tay lành lặn kia thì vuốt ve má cô.

- Capheny nhỉ... Ta không muốn giải thích nhiều vì ta nghĩ có giải thích cô cũng sẽ giống những kẻ khác mà thôi.

Capheny sợ không nói nên lời, cô cố gắng giãy người trong vô vọng, nhìn vào ánh mắt của Errol cô chỉ biết cứng họng ước rằng hắn sẽ thả mình ra.

Errol không nói gì nữa, nhìn cô gái bé nhỏ đang run lẩy bẩy dưới thân hình to lớn của mình mà có chút thương xót. Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc rồi hôn lên trán cô, sau đó thả cô ra và đứng dậy rời đi.

Capheny bị doạ cho một phen mất hồn lìa xác. Cô nhìn theo Errol đang bước một lúc một xa dần, có chút bất an.

Errol kéo chiếc khăn lên che lấy cánh tay phải của mình rồi cúi đầu xuống bước đi tiếp.

- Ác ma là không thể tha thứ! Nhưng anh nói tôi giống những kẻ khác là sao? Anh nghĩ tôi không tin anh hả?

Errol không ngờ Capheny lại hồn nhiên chạy tới đi sát ngay bên mình mà không hề tỏ ra sợ hãi. Thậm chí cô còn ôm lấy cánh tay hắn với vẻ mặt tươi cười.

- Tôi nói rồi ít nhất tôi sẽ theo anh tới khi nào anh hoàn toàn bình phục, vì vậy cho dù anh có đáng sợ như nào đi nữa cũng đừng hòng đuổi tôi đi.

Errol bất giác bật cười.

- Được, ta sẽ kể cô nghe câu chuyện về sự sa ngã của một thợ săn quỷ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip