[Omen/Mganga] [AU hiện đại] All Hallows' Evening
[Nhạc sĩ huyền thoại x Tiệc bánh kẹo] All
.
Trên thực tế, Omen ghét trẻ con.
Càng căm ghét hơn khi chúng ở trong độ tuổi cấp hai trở xuống.
Còn nếu phải mặc đồ hóa trang để mua vui cho bọn nó, và hắn thay vì dành cả buổi tối rúc trong chăn chơi game lại phải lết xác ra ngoài đường trông trẻ cho tới tận đêm muộn, thôi thì hắn nghĩ địa ngục cũng chỉ tồi tệ đến thế này mà thôi.
Ý Omen là, lão giáo sư nhìn-còn-trẻ-hơn-cả-hắn nhận lời trông trẻ đêm Halloween cho nguyên cả một khu phố thì tự đi mà giải quyết một mình đi, mắc cái gì lôi hắn xuống hố cùng. Nếu không phải đang cần tiền gấp để chi trả sinh hoạt phí trong hai tuần tới sau khi lỡ tay vung quá nhiều bạc mua hộ hàng cấm cho thằng bạn cùng phòng, Omen còn lâu mới chịu khoác cái bộ đồ hóa trang chúa tể của những tên hề này lên người nhé, ờ đấy, nói đến lại thấy cay, đến tận hôm 15 nhà mới gửi tiền lên mà trong ví còn đúng vài đồng bọ, sống bằng niềm tin và hy vọng à?
Nói chung là ai rồi cũng phải thành nô lệ của tư bản thôi.
Và bởi vì lý do nhảm nhí hơn cả nguyên nhân Omen được ba điểm bài thi toán học đại cương đấy, bây giờ là mười rưỡi rồi, và hắn vẫn còn lang thang ngoài đường sau khi tống nốt được đứa nhóc cuối cùng về nhà cha mẹ đẻ. Omen ngồi vật ra trên một cái băng ghế bên đường, cởi cái mũ to tướng đã ngồi chồm hỗm trên đầu hắn cả buổi tối, cảm thấy tương lai sau này của mình sao mà mông lung. Hắn lôi điện thoại ra tính gọi cho thằng bạn cùng phòng dấu yêu, kẻo nó lại quẳng máy tít đâu đó rồi quên đọc tin nhắn hắn gửi là đừng khóa cửa, nay hắn đi quẩy với các cháu thiếu nhi bê quá làm rơi mất tiêu cái chìa rồi.
Nhưng đến lúc mở khóa rồi Omen mới thấy cái thằng cứu tinh sống của mình cũng nhắn rằng nay nó ra ngoài muộn mới về. Rồi xong luôn, may thì nó về trước, còn không cứ xác định là ngồi ngoài cửa chơi với muỗi rồi.
Ngồi ở đây cũng là ngồi, ngồi ở thềm nhà cũng là ngồi, sau khi vắt tay lên trán suy nghĩ thì Omen quyết định lết về nhà có khi còn có cơ hội ăn vạ chị hàng xóm cho ở ké nửa tiếng, bèn lề mề vác cái balo đựng đồ cùng túi đàn lết vào nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Vừa mệt, vừa đói lại chủ quan nghĩ tầm này không có ai lọ mọ ngoài đường để mà tranh nhà vệ sinh với hắn cả, Omen vô tình đâm sầm vào người đối diện đang tính bước ra ngoài. Người nọ lùn hơn hắn nhiều, ngực hắn bị đập cho một cú ê hết cả xương sườn. Omen không phải người xấu tính nhưng hôm nay hắn đang cáu giận nên sao cũng được, đấm nhau cái đã rồi bồi thường sau, và điều duy nhất ngăn câu móc mỉa khó chịu chui ra khỏi môi hắn là mái tóc tím bông xù đầy quen thuộc cùng đôi mắt xanh lục cũng như đang muốn giết người chẳng kém hắn.
Câu chửi người ngay lập tức biến thành tiếng huýt sáo cao vút gợi đòn, ố là la, bạn cùng phòng yêu quý của hắn đây chứ ai.
"Mganga hả? Sao mày lại ở đây?"
Y xoa xoa cái trán bị cụng đau điếng của mình, ngước lên nhìn tên cao kều đồi diện, hỏi ngược lại.
"Tao phải hỏi mày câu đấy chứ? Mai reset rank rồi mà mày không ở nhà cày game mà lang thang ngoài này với cái bộ đồ dở người đấy làm gì? Hay mày là Omen pha kè do Trung Cộng cài vào đấy?"
Ối dồi ôi, con nợ của hắn vẫn còn mặt mũi hỏi hắn câu đấy đấy. Không nhờ diễm phúc của y thì hắn phải lưu lạc đến tận bước đường này à? Omen nghiến răng ken kén, dí trán Mganga mà đay nghiến y, nom hơi giống bà mẹ kế trong phim Lọ Lem hắn mới coi tuần trước.
"Tiền tao mua hàng cấm cho mày hết rồi đấy thôi mất trí nhớ có chọn lọc à? Đã không cho bố vay tiền sinh hoạt phí thì thôi còn móc mỉa, sống lỗi nó vừa thôi em ơi có ngày hối không kịp đấy."
"Hàng cấm cái đầu mày, chú công an hốt cả hai đứa lên đồn uống trà bây giờ. Đã bảo đấy là figure vợ tao, phiên bản đặc biệt số lượng có hạn, có hạn đấy thằng không biết thưởng thức nghệ thuật."
"Ủ ôi ghê thế nhờ, lúc vay tiền tao thì năn nỉ ỷ ôi ghê lắm mà, xong đến khi có tiền tiếp tế cái phủi đít quay đi luôn, anh em với nhau thế đấy, bảo sống chó thì chối đong đỏng cơ."
Có lẽ hai người sẽ ngồi trong nhà vệ sinh công cộng cãi nhau đến hết đêm, nếu không phải Mganga đột nhiên hắt xì một cái rõ mạnh. Omen cũng hơi giật mình, theo phản xạ im bặt. Giờ hắn mới để ý bộ tóc giả xù xù trong tay y, hắn nhớ y ghét cái màu cam choé đó nhất trần đời, mà sao trông nó quen thế nhỉ? Hắn ngẫm một lát mới nhớ ra, đó là bộ tóc giả Veera mua để trêu Mganga vào tháng trước, chẳng biết giờ y lại lôi nó ra làm gì. Khoé mắt Mganga vẫn còn vương lại chút phấn kẻ mắt màu đen, khiến nó trông sắc sắc khó gần thế nào, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến Omen nhộn nhạo trong lòng. Hắn thở dài, hết hứng tranh cãi với y, bèn lách qua người Mganga đi vào một buồng vệ sinh để thay đồ trước con mắt khó hiểu của y.
Đến lúc Omen ra, Mganga vẫn đang ngồi chờ hắn, đấy, anh em ít nhất phải thế chứ. Y ôm túi trong lòng, mái tóc giả hình như nhét không vừa vào trong đó nên hờ hững nằm trên đầu y, nhìn như cái súp lơ đột biết xấu xí nhất đời, tay thì đang bóc dở một viên kẹo.
"Còn không, xin viên."
Omen ngồi xuống cạnh y, chìa tay ra.
"Còn, nhưng không đến phần mày."
Mganga thậm chí còn chẳng buồn liếc sang, nhàn nhạt đáp lời. Một tiếng roẹt vang lên, vỏ ngoài cái kẹo con con được góc ra gọn ghẽ, nhưng thay vì viên kẹo thì y lại nhét cái vỏ vào mồm, còn thứ ăn được thì lại bị ném vào thùng rác gần đấy, nó rơi xuống đáy ống kim loại phát ra tiếng long cong. Y mất hai giây mới nhận ra mình vừa làm gì, bật ra tiếng chửi thề nho nhỏ.
À, may quá, vẫn còn biết mình lú, làm Omen tưởng bạn mình lại vừa thay đổi chế độ ăn.
"Ng-"
"Nói thêm câu nữa hết tuần sau đi mà ăn cơm ngoài."
Được rồi, cái này thì không đùa được thật, đã nghèo còn bắt chọn giữa ăn hàng và mì tôm đủ vị để mà chết à. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Omen nhún vai chịu thua, đổi chủ đề.
"Thế mày nói tao nghe lý do mày ở đây giờ này được chưa?"
Mganga lấy thêm một viên kẹo khác từ cái túi bóng nhét trong ngăn nhỏ của cặp, vừa bóc vừa đáp.
"Tao đi làm hề. Trong phố số 2 có thằng nhóc sinh đúng hôm Halloween, mọi năm nghe bảo tổ chức riêng nhưng năm nay nó gãy chân nên mở tiệc tại nhà luôn, bố mẹ nó thuê tao đến."
Ai rồi cũng phải vì tiền bán mình thôi, cuộc đời này cay đắng như thế đấy người ạ. Thực ra nhà Mganga cũng khá giả, nhưng tiền đu goods bias thì y phải tự bỏ tiền túi ra mà đu, bố mẹ y mà thấy là cạo đầu bôi vôi thả trôi sông Tô Lịch liền. Thực ra Mganga cũng không phiền lắm, y không bao giờ trích sinh hoạt phí bố mẹ cho để mua đồ riêng cả, y biết là bố mẹ y không thích, nên y lúc nào cũng cố gắng tự thân vận động. Rồi tiền mình kiếm ra mình tiêu như nào là quyền mình, khỏi phải nghe ai ý kiến.
"Kiến nghị mày nên làm hề mỗi ngày, tao khá chắc mặt mày trang điểm lên đỡ hơn như giờ nhiều lắm."
"Nói câu nữa bố sút vào mồm". Y đảo viên kẹo trong miệng phát ra tiếng lộc cộc, hai bên má trắng bóc cứ nổi lên cục u nho nhỏ hình tròn rồi lại xẹp xuống. "Thế còn mày, cũng lăn lộn mưu sinh hả?"
"Ờ, lão Paine kéo tao đi trông trẻ bên khu phố gần trường mình. Đại khái là dẫn tụi nó đi lòng vòng xin kẹo rồi chơi trò chơi ấy mà, được cái tiền cũng khá, chắc lão cũng mủi lòng vì hơi bạc."
"Nghe ảo ma Canada lắm em ạ, chứ không phải lão viện cớ bắt cóc trẻ con đem về hút máu hả? Cơ mà đi xin kẹo mà không đớp được viên nào à mà phải xin tao?"
"Có, nhưng tao chia lại cho tụi nhỏ hết rồi, đằng nào cũng có ăn mấy đâu. Thế kẹo mày đâu ra đấy?"
"Tiệc còn thừa nên tao hốt về."
"À, phụ huynh không nói gì à?"
"Biết đâu mà nói."
Và cuộc trò chuyện đứt mạch ở đó. Cả hai ăn ý không nói tiếng nào, chỉ ngồi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Cả con đường vắng chỉ còn mỗi cây đèn đường gần hai người là còn sáng, phủ lên bọn họ quầng ánh vàng dịu nhẹ. Omen quay đầu nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Mganga, trong lòng cứ nghĩ mãi về vệt đen nơi đuôi mắt y, cố gắng dằn xuống ý định bảo y rằng hay hôm nào y cũng kẻ mắt như thế.
Omen nghĩ là mình đã thiếp đi một lúc, rồi điện thoại trong tay hắn rung lên kéo hắn về thực tại. Hắn giật mình nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm, đèn đường đã tắt ngúm từ lâu. Omen ngồi thẳng dậy, lay lay thằng bạn đang tựa đầu vào vai mình ngủ gật.
"Về thôi, Mganga."
"Hả, gì cơ?"
Y đáp lại bằng giọng ngái ngủ, đến mắt cũng chẳng buồn mở ra. Mganga khẽ rùng mình khi một cơn gió lạnh thổi ngang qua, cố nép sát hơn vào người hắn như con gấu túi.
"Muộn rồi, về thôi. Tao cõng mày."
Chỉ đợi có thế, Mganga vòng ra sau bám chặt lấy lưng Omen. Hắn đứng dậy, trên lưng là con bạch tuộc bốn chi đang bận ngủ, trên tay là túi đàn với túi quần áo, nghe thì lãng mạn đấy nhưng thật ra nặng muốn chết. Y cũng biết ý, bèn đeo túi của mình lên vai rồi xách đồ hộ hắn. Đường cũng không xa lắm, chẳng cần phải vội, nên Omen cứ thong thả cất bước.
"Nặng không?"
Mganga dụi vào hõm cổ Omen, vừa ngáp vừa hỏi.
"Nhẹ. Người có một mẩu mà đòi nặng."
"Thôi mày im đi, mở mồm ra là thấy muốn đấm."
Y im lặng một lúc, rồi lại cất tiếng, tiếng y rầu rĩ vang lên trong bóng tối hiếm hoi nơi thành phố của đêm khuya.
"Thực ra tao không muốn về nhà lắm."
"Sao thế?"
"Thì về nhà rồi mai lại đi học, đi làm, mệt mỏi hết sức, được một bữa làm việc khác như này kể ra lại thích. Đi làm hề rồi mới hiểu, tại sao người ta lại thích đeo mặt nạ như vậy."
Omen không biết đáp lại lời Mganga thế nào, im lặng mãi mới thở dài nói.
"Còn trẻ, sao phải suy nghĩ như ông cụ non thế?"
Mganga cười khúc khích, đập nhẹ lên vai hắn, nói một câu chẳng ăn nhập đầu đuôi.
"Tí về tao mua kẹo cho mày. Tối mai thích ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Đầu cá nấu bắp cải nhé."
"Mày tự đi mà đớp."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip