[Xeniel/Maloch] [AU mafia] Strawberries and cigarettes
Dạo này sìn lắm XenMal nhỉ? Mà thôi kệ.
Tag: OOC, ông trùm x cảnh sát ngầm, headcanon họ của Xen, Xen hắc hoá.
---
Miyamoto nghĩ rằng mình đã nhìn thấy đủ loại phô trương thanh thế trên đời.
Vì tính chất công việc, y phải thường xuyên thay mặt bang chủ mình đến gặp các ông trùm khác. Nội thất xa hoa và vệ sĩ canh cửa thành bầy thì chẳng cần phải bàn, điều luôn khiến y chú ý là thứ mà các ông trùm mang theo, nó thể hiện một phần khía cạnh của họ. Miyamoto đã nhìn thấy đủ loại, các cô tình nhân vắt vẻo trên đùi, những con thú từ quen thuộc như chó săn đến quý hiếm như báo đen hay sư tử, một vài người thì gây áp lực tâm lí bằng cách vuốt ve thứ vũ khí yêu thích, hoặc chỉ đơn giản là không mang theo gì.
Nhưng với Bố Già, nó lại ở một đẳng cấp khác.
Beauregard, Xeniel Beauregard, danh xưng Bố Già, ông trùm của gia tộc lớn nhất thế giới ngầm ở Athanor, gã mang theo một "người".
Miyamoto ngay lập tức biết rằng họ không phải tình nhân, vì tư thế gối đầu lên đùi ẩn chứa vẻ thuần phục tuyệt đối, vì cái vuốt ve của gã không phải mơn trớn yêu thương giữa những người yêu với nhau, mà giống như chủ nhân với con vật cưng của mình. Nói cho đúng thì, y thấy hắn giống nhất với con sói hoang canh cửa của một bang nọ, cùng một vẻ nguy hiểm ngấm ngầm, cùng cái lành lạnh trong ánh mắt như lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ. Và y thoáng rùng mình thay cho những kẻ bạo gan dám để một mối nguy hiểm lúc nào cũng có thể một ngụm cắn chết mình thành người đầu ấp tay gối.
Có lẽ Miyamoto đã nhìn hắn lâu hơn cần thiết, chỉ một, hai giây thôi, nhưng Beauregard vẫn để ý thấy. Gã hiểu nhầm ánh mắt y thành cái nhìn ái ngại, bèn xoa cái đầu đỏ bù xù của vật sở hữu của mình, lên tiếng trấn an.
"Không sao đâu, cứ để y ở lại."
Sau câu nói của gã, cái lành lạnh trong sắc vàng kim biến mất, trở thành cái màu vàng xỉn nhờ nhờ của cặn rượu dưới đáy cốc để qua đêm, một vẻ bất lực và cam chịu đến gần như thờ ơ ánh lên trên gò má gầy trắng nhợt.
Chủ đã nói vậy rồi, Miyamoto cũng không còn lí do gì để thắc mắc nữa. Đúng là việc làm ăn lần này càng ít người biết càng tốt, nhưng không nể mặt Bố Già cũng chẳng phải ý hay.
Giao dịch lần này cũng diễn ra vô cùng thuận lợi. Đúng như gã nói, suốt cả buổi hắn chỉ ngồi im như một pho tượng, đến mức nếu không có những cử động rất nhỏ như cái chớp của hàng mi hay lồng ngực phập phồng lên xuống, y sẽ quên mất rằng hắn cũng là một sinh vật sống.
Lúc ra về, trước khi cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng, Miyamoto vô thức quay đầu nhìn lại, qua khe cửa hẹp, y thoáng thấy Beauregard cúi xuống, hôn lên môi vật sở hữu của mình.
---
Nếu có điều gì Miyamoto có thể tự hào, hẳn là đôi mắt tinh tường của y. Đúng như y nghĩ, Xeniel và Maloch không phải người yêu, chưa bao giờ là người yêu. Thứ duy nhất kết nối bọn họ là cái xích cổ vô hình buộc chặt lấy cổ hắn và đầu kia thì nằm trong tay gã. Một thứ xích đau đớn, ngột ngạt, độc hại và không thể cởi bỏ được.
Chừng nào Xeniel còn sống, Maloch còn chỉ được coi là một vật sở hữu không hơn. Ồ, hắn cũng đã từng cố phản kháng chứ, nhưng cho dù Maloch có thể một mình chống lại cả thế giới ngầm đi chăng nữa, thì lúc nào Xeniel cũng có thể tống hắn vào tù vì đời tư không mấy sạch sẽ của mình, trong khi gã thì vẫn cứ đứng quá cao trên nỗi nghi hoặc thông thường, chỉ thể nhìn, không thể nghĩ, càng không thể chạm. Hoặc chẳng cần phức tạp đến thế, chỉ với con chip GPS chứa thuốc nổ gắn sau gáy Maloch, một hành động sai thôi, một nỗi nghi ngờ dù là nhỏ nhất, gã hoàn toàn có thể tiễn hắn về địa ngục chỉ với một lời nói ở bất kì đâu, bất cứ lúc nào.
Không thể phản kháng, không thể thoát khỏi, lúc nào cũng chực chờ nguy cơ bị vứt bỏ như một túi rác, bề ngoài Maloch được Xeniel cưng vô cùng, thoải mái lục bàn làm việc của gã, đi lại tự do không cần xin phép ai, còn hơn cả những cô bồ cũ của gã, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, rốt cuộc cũng chỉ người trong cuộc biết cái xích cổ ấy siết chặt cỡ nào.
"Viết xong thì xếp lại cho gọn đấy."
Maloch ngồi trên đùi Xeniel, trong lúc hắn vừa lật giở đống tài liệu trên bàn vừa gõ báo cáo gửi cấp trên thì gã cúi cúi đầu, mút mặt kim loại của con chip lộ ra ngoài da thịt trên gáy người kia. Hắn bị nhiều thành quen, đến nhột cũng lười cảm thấy, chỉ chuyên tâm vào việc của mình. Xong xuôi, Maloch tiện tay quay màn hình máy tính ra cho Xeniel nhìn, dù sao cũng chẳng phải máy của hắn, rồi sắp xếp lại đống giấy tờ trên mặt bàn trong khi gã nheo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới thứ đáng lẽ là "tin mật" ấy, cũng tiện tay bấm gửi dùm hắn luôn.
Báo cáo cho gã hắn cũng đã gửi rồi, việc của Maloch hôm nay coi như là hết, hắn cũng cũng chẳng còn lí do gì để ở lại đây nữa. Nhưng lúc hắn dợm đứng lên định bỏ đi thì Xeniel kéo giật hắn lại vào lòng, nắm cằm cưỡng ép hắn quay sang nhìn mình, rồi thô bạo hôn xuống.
Xeniel ít khi hút thuốc, đầu lưỡi gã thoảng chút vị chát của rượu vang thượng hạng, trái ngược hẳn với mùi thuốc lá rẻ tiền đắng nghét cố hữu của Maloch. Nụ hôn của gã độc đoán và đau đớn, còn kém hơn cả cái vuốt ve nhạt nhẽo của khách làng chơi với bạn giường. Và Xeniel không nhắm mắt khi hôn, đôi đồng tử màu băng vỡ của gã xoáy vào vẻ khổ sở cam chịu của hắn mỗi khi môi hai người cuốn vào nhau. Maloch chẳng bao giờ đáp lại gã, hắn không nhắm mắt nhưng cũng chẳng nhìn Xeniel, mà ánh mắt hắn lảng sang chỗ khác, trần nhà, tường, thảm trải sàn, gì cũng được, chỉ trừ người trước mắt đây. Gã chưa bao giờ quan tâm đến sự phản đối thầm lặng ấy, cũng sẽ chẳng bao giờ quan tâm, khi mà ngay từ khi bắt đầu, thân phận của hắn đã kém hơn cả một tên nô lệ, chỉ ngang mới một món hàng, một vật sở hữu cho gã thoải mái chơi đùa.
Maloch vẫn là một quản lí cấp cao của gia tộc, vẫn rất nhiều người phải nhìn sắc mặt hắn mà sống, nhưng cũng chỉ có mình hắn biết được sự sống của bản thân mong manh cỡ nào.
"Miệng em đắng quá, hút ít thôi."
Xeniel cười cười bẹo cái má chẳng có mấy thịt của Maloch, môi gã cười, lông mày gã cười, chỉ có đáy mắt là không có chút ý cười nào, độc một màu xanh lạnh lẽo.
Chẳng biết tại sao, Maloch đột ngột lắc đầu vùng ra khỏi tay gã, nghiến răng đáp lại.
"Vậy thì đừng có hôn nữa. Ghê tởm."
Xeniel chớp chớp mắt, vì ngạc nhiên khi vẫn có người sống dùng thái độ đó đối đáp với hắn, hoặc có lẽ đang nhớ xem đã bao lâu lâu rồi con cá chép buồn thảm lặng thinh của mình mới lại thốt nên lời từ đôi môi cay độc ấy. Rồi gã cười gằn, tay bóp chặt lấy cằm hắn, lực tay hắn rất mạnh, như muốn bóp vỡ cả xương hắn.
"Vậy em nói xem, em tốt đẹp hơn tôi ở điểm nào?"
Ánh nhìn của gã xoáy vào gò má trắng bệch của Maloch, một sự tàn nhẫn gần như là dịu dàng.
"Em nhìn cả ngành cảnh sát xem, có ai thối nát như em không?"
Mắt hai người xoáy vào nhau trong một lúc lâu trong một cuộc giằng co không lời thầm lặng. Cuối cùng, ánh sáng le lói trong mắt Maloch tắt ngúm, hắn mệt mỏi nhắm mắt nhận thua, chủ động vòng tay quanh cổ gã, vùi đầu vào cái áo sơ mi lụa của người kia. Xeniel mỉm cười đè gáy hắn lại, gã chẳng bao giờ nổi giận vì những lúc xấc xược hiếm hoi của hắn, vì gã biết gã sẽ luôn là người chiến thắng cuối cùng.
"Cả tôi lẫn em đều tồi tệ như nhau thôi, bên ngoài đạo mạo, bên trong mục rữa."
Maloch không đáp. Xeniel là một sinh vật không biết yêu, thứ tình cảm méo mó của hắn không có thủ thỉ yêu thương, không hoa chẳng quà, càng không có những vuốt ve dịu dàng, chỉ thuần thúy là một sự kiểm soát độc đoán điên cuồng.
"Chúng ta trời sinh một đôi."
...
..
.
"Nói tôi nghe, em là gì?"
"Một con chó săn canh cổng cho sự phồn vinh của gia tộc người."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip