[Xeniel/Maloch] [Cakeverse] [PG-16] Tội nghiệt - II

Hi vọng đến tháng 8 có phần cuối thì các bạn không quên phần này nó nói về cái khỉ gì.

..

.

À, còn một điều nữa mà Xeniel quên chưa nói, và thực ra điều này phải là điều đầu tiên gã thú nhận trong buổi xưng tội của chính mình.

Gã đã từng giết người.

Mà dùng từ "từng" cũng không chính xác lắm, vì Xeniel đã, đang, và sẽ tiếp tục giết người. Nói là một kẻ giết người tàn bạo, ngày qua ngày tắm trong máu mà không thấy gớm tay. Đúng ra thì, Xeniel không giết người vì ý muốn của bản thân mình, Maloch bảo gã làm vậy, và Xeniel thì luôn làm theo bất kỳ điều gì mà hắn muốn, một cách mù quáng và ngoan ngoãn đến tuyệt vọng.

Đến ngay cả lúc này đây, gã vẫn đang tiếp tục giết người.

"Thật ghê tởm..."

Xeniel khẽ lẩm bẩm khi cúi người dùng tay móc lấy trái tim vẫn còn nóng hổi ra khỏi lồng ngực cái xác trước mặt, không rõ là đang nói cảnh tượng hiện tại hay nói chính bản thân mình. Tay gã ngập đến gần khuỷu vào lớp thịt nhớp nháp máu, thứ chất lỏng đó vẫn tiếp tục ộc lên từ miệng vết thương, nhuộm ướt đẫm nửa người Xeniel, dính bê bết vào bộ quần áo đen đang mặc trong khi gã cố sức giật lấy trái tim người đàn ông xấu số qua lớp xương sườn vỡ nát. Máu nhiều lắm, nhiều kinh khủng, đến nỗi trong tầm mắt Xeniel chỉ toàn là màu đỏ quạch tanh tưởi và đáng sợ. Đã làm việc này rất nhiều lần, quá nhiều lần, Xeniel vẫn không thể nào quen với nó, dù có là lần thứ một ngàn thì nó vẫn khiến gã muốn lộn mửa hệt như lần đầu tiên.

Xeniel cố kiềm cảm giác lợn cợn trong họng xuống khi cuối cùng cũng cầm được vật đỏ au nọ trong tay. Nó đã thôi không còn đập nữa, nằm yên trong lòng bàn tay gã đầy im lìm và trống rỗng, hoàn toàn là một vật chết. Xeniel ôm nó vào lòng, đôi mắt có màu băng vỡ hướng cái nhìn vô cảm về phía cái xác mình đang quỳ ngay sát bên.

Đó là một người đàn ông trung niên không quá bốn mươi tuổi, khuôn mặt dãi dầu sương gió đặc trưng của những nhà thám hiểm có lẽ đã từng rất hiền hậu giờ vặn vẹo một cách đáng ghê tởm trong sự đau đớn và sợ hãi tột cùng khi phải đối mặt với cái chết, đôi mắt y mở to trong nỗi kinh hoàng, nhưng chúng trắng dã. Xeniel nhìn cái bụng mỡ phình lên của y, không hiểu sao cứ liên tưởng tới một con trùng trắng phớ béo múp bị mổ bụng. Một liên tưởng không tốt cho lắm cho tình trạng vốn đã tệ của gã, Xeniel phải bụm miệng để ngăn cơn buồn nôn đã trực trào đến cổ họng. Hai tay gã đều nhớp nháp máu, nhưng Xeniel không lau chỗ máu dính trên mặt sau khi gã che miệng đi, ngược lại còn dùng đầu ngón tay vừa cào vừa bôi ra, bôi ra mãi, cho tới khi hai gò má gã đau rát và ngang dọc những vết máu lem nhem hệt như mặt một chiến binh người da đỏ mới dừng lại.

Gã không vuốt mắt cho y.

Bởi vì người đàn ông này không xứng đáng. Tất cả những người lớn Xeniel từng giết đều là kẻ có tội. Ví dụ như cái xác bên kia lúc còn sống đã từng tàn sát toàn bộ một gia đình bốn người, từ lâu lắm rồi, khi y vẫn còn là nhà thám hiểm, và vụ việc mới bị phanh phui ra gần đây. Đó là một tội ác không thể dung thứ, kể cả nếu không chết trong tay Xeniel thì y cũng sẽ bị treo cổ nay mai thôi. Y không xứng đáng với một cử chỉ thiêng liêng như vậy. Maloch yêu cầu gã thu thập trái tim của những kẻ như thế này nhằm phục vụ một nghi thức nào đó, gã không biết, và cũng không muốn biết.

Ít nhất thì điều này vẫn dễ dàng hơn những lúc gã phải giết trẻ con. Đó mới thực sự là khủng khiếp, và thường thì khi đó Xeniel sẽ không thể đợi tới lúc về nhà để khóc. Giết hại đồng loại chưa bao giờ thôi đáng ghê tởm, cướp đi một sinh linh bé nhỏ vô tội lại càng đáng nguyền rủa hơn. Đêm đêm, tiếng khóc của những đứa trẻ lìa đời trên tay gã vẫn vang vọng trong những giấc mơ của Xeniel, góp thêm vào nỗi giày vò vẫn hằng gặm nhấm tâm trí tên cha xứ tội nghiệp. Maloch cầm lấy tay gã, bắt gã phải tự mình đập vỡ nát đức tin của bản thân, và rồi từ những mảnh vỡ hòa lẫn máu cùng nước mắt, hắn méo mó nặn lại Xeniel theo ý của mình. Gã bây giờ chỉ là một phiên bản vặn vẹo gãy nát so với chính gã trong quá khứ, cõng trên lưng tội nghiệt cùng nỗi giằng xé dai dẳng không lối thoát, nặng đến nỗi Xeniel còn hoài nghi rằng tại sao mình chưa phát điên.

Có lẽ gã sẽ cứ quỳ bên cạnh cái xác như vậy đến tận khi bình minh đến, phó mặc bản thân cho số phận mặc kệ nguy cơ bị phát hiện, nếu không đột nhiên rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo nhưng đầy quen thuộc. Gã cảm thấy bàn tay lạnh giá của Maloch quàng quanh vai mình từ đằng sau, ôm siết gã vào lòng chặt đến nghẹt thở, mái tóc đỏ bông xù của người kia xõa ra vùi vào hõm cổ gã. Xeniel luôn nghĩ rằng vòng tay của hắn giống với những cái gông của lũ tội nhân, cùng ngột ngạt đến đau đớn, cùng là một sự tồn tại mang tính thống trị tuyệt đối.

Và những lúc như thế, Xeniel không chắc là mình căm ghét hay yêu tha thiết Maloch.

"Về nhé?"

Gã nhắm mắt, gật đầu nhẹ đến nỗi gần như là ảo giác. Hắn cười khẽ, rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi hơn cả một hơi thở, hai người tan thành một vũng bóng tối. Cả cái xác bên cạnh, cùng toàn bộ dấu vết trên đất, trên tường chứng minh ở đây vừa diễn ra một vụ thảm sát cũng theo đó biến mất, và căn phòng giam bẩn thỉu trở lại vẻ rệu rã thường ngày.

Khoảnh khắc trước khi biến mất, Xeniel không nhìn vào mặt gã đàn ông nọ, dung mạo của y cũng sớm biến mất khỏi tâm trí gã như bao thứ vụn vặt tầm thường khác của cuộc sống. Xeniel không bao giờ nhớ mặt của những nạn nhân đã chết dưới tay gã, bất kể già trẻ lớn bé, và tốt nhất là nên như vậy, vì nếu người mà mình phải giết là người mình đã từng quen, thì điều đó mới đau đớn làm sao.

Khi xuất hiện lại ở phòng mình, Xeniel cảm thấy lạnh khủng khiếp. Không phải do thời tiết, ở Athanor chỉ mới là giữa thu, cái cảm giác ớn lạnh xuất hiện từ chính bản thân gã, như thể chỗ máu bị nguyền rủa của tên tội nhân dính trên người Xeniel cuối cùng cũng hóa thành băng và ngấm sâu vào tận trong linh hồn gã.

Maloch ngồi xuống cạnh Xeniel đang co quắp, vươn tay nhận lấy trái tim vẫn còn nhớp nháp máu thứ máu nửa khô nửa ướt từ trong lòng bàn tay đang run rẩy của gã. Nó phồng lên gấp đôi khi bị hắn chạm vào, như thể vừa bị nhồi thêm thứ gì khác, rồi biến mất trong một tiếng rít khẽ. Maloch trèo lên lòng Xeniel, bàn tay lạnh giá ôm lấy khuôn mặt gã, rồi nghiêng đầu liếm lên những vệt máu lấm lem trên gò má Xeniel. Tất cả mọi thứ thuộc về Maloch đều lạnh lẽo, từng cái chạm đều giống như một bức tượng băng. Gã càng run dữ hơn nữa, vô thức rụt người lại tránh né, nhưng Maloch chẳng buồn quan tâm, cứng rắn nắm đầu gã lại, tiếp tục nhẹ nhàng liếm láp các vệt đỏ sậm ngang dọc trên gương mặt người kia. Hành động của Maloch nhìn qua có vẻ thân mật, nhưng Xeniel biết hắn chỉ làm thế để thỏa mãn sở thích cá nhân của riêng hắn thôi, còn gã cảm thấy thế nào, thì chẳng có bất kỳ một ai quan tâm.

Sau cùng thì, ác quỷ là một giống loài giả tạo và vô cảm, còn Maloch là một ác quỷ thuần huyết đến không thể thuần huyết hơn được nữa.

Xeniel đặt tay lên lồng ngực mình, nơi chính trái tim của gã đang đập từng nhịp, đẩy máu đi nuôi khắp cơ thể tên tội đồ tóc xanh, tiếng đập mới yếu ớt và thoi thóp làm sao, như thể thuộc về một kẻ sắp phải chết, hoặc đang biến thành một con búp bê. Đôi khi, gã cũng nghĩ rằng trong một giây phút bất cẩn nào đó, gã đã trao đi chính linh hồn của mình cho quỷ dữ, còn cái nhân dạng gã nhìn thấy mỗi buổi sáng khi nhìn vào trong gương, nhợt nhạt và trống rỗng, chỉ là một cái vỏ ngoài đã bị vắt kiệt từ rất rất lâu.

Trái tim không chỉ là một bộ phận của cơ thể con người, trong thế giới ma pháp và tâm linh, nó là nơi linh hồn mỗi sinh vật trú ngụ, cùng tất cả những ký ức, tình cảm trong suốt cuộc đời của họ, hay thậm chí là cả những mối liên kết với mọi người xung quanh.

Và đó cũng là lí do vì sao số lượng nạn nhân suốt năm năm qua của Xeniel đã lên đến gần một trăm mà vẫn chẳng có bất kỳ ai nghi ngờ gã. Mỉa mai thay, khi không một thẩm phán nào lại có thể kết tội một kẻ vì đã giết một người vốn chưa bao giờ từng tồn tại trên đời. Bằng việc móc tim nạn nhân và đưa nó cho Maloch, Xeniel đã xóa sạch sự tồn tại của một con người vốn đang sống sờ sờ. Gã không chỉ chiếm đoạt tương lai, mà còn tước đoạt đi quá khứ của họ, và họ sẽ vĩnh viễn rơi vào bóng tối thinh lặng mà không có lấy một giọt nước mắt xót thương của những người thân thiết.

Có lần, từ lâu lắm rồi, Xeniel đã vô tình gặp bà mẹ của một trong những nạn nhân nhỏ tuổi đầu tiên của mình, khi bà ngồi thần người trong sân nhà thờ sau buổi lễ thường lệ mỗi Chủ Nhật, ngắm nhìn những đứa con của các bà mẹ khác nô đùa vui vẻ. Xeniel không dám lại gần bà dù thường ngày mối quan hệ của bọn họ khá tốt, nhưng bà đã gọi gã lại, nên Xeniel không còn cách nào khác. Dù mất đi ký ức thì đó vẫn là một nỗi đau, và Xeniel thì quá hèn nhát để đối diện với tội lỗi của mình. Gã không dám nhìn vào mắt bà, gã vẫn còn nhớ đứa trẻ ấy, cùng đôi mắt ngây thơ chứa đựng sự tin tưởng thuần khiết tuyệt đối cho tới tận giây phút cuối cùng.

"Lạ quá, thưa, cha, hình như tôi đang nhớ một người vốn dĩ chưa từng tồn tại trên đời."

Xeniel không thể nào quên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của bà khi đó. Đến tận bây giờ gã vẫn thấy thấp thoáng đường nét của người mẹ ấy trên khuôn mặt mỗi nạn nhân trước khi xuống tay. Sau lần đó, Xeniel đã cầu xin Maloch đừng bắt gã phải giết những người cùng thị trấn, để gã không bao giờ còn phải nhìn một người mẹ, một người vợ, một người em gái nào phải mang vẻ mặt đó nữa. Gã cũng biết rằng rồi tấn bi kịch mình gây ra vẫn sẽ tiếp tục gieo rắc nỗi buồn lên cuộc sống những người vô tội, nhưng mắt không thấy thì lòng sẽ không đau, vì con người luôn luôn là sinh vật giỏi trong việc tự che mắt bản thân mình.

"Ngươi đúng là một tên đạo đức giả chết tiệt, thưa cha Xeniel."

Maloch lúc nghe thấy lời khẩn cầu của gã, chỉ cười nhạt và bỏ lại một câu như vậy.

À, Xeniel biết chứ, rằng gã cũng đạo đức giả và đáng ghê tởm như tất cả những kẻ tội đồ chết dưới tay gã.

Cho nên, gã có quyền phản bác sao?

Xeniel ôm siết lấy con quỷ đang vắt vẻo trên đùi mình vào lòng một cách tuyệt vọng, như kẻ sắp chết đuối lênh đênh giữa đại dương mênh mông, cố hết sức níu vào khúc gỗ mục cứu mạng duy nhất. Tuy chính Maloch là kẻ đã đấy Xeniel đến bước đường này, nhưng không có hắn, gã biết mình chắc chắn sẽ phát điên.

Không thể thoát khỏi, không thể chống lại, và thậm chí chẳng có tư cách để phản kháng.

Xeniel nghiêng đầu, cắn thật mạnh vào cần cổ hắn, dùng sức nhấn răng sâu hơn, sâu hơn nữa, cho tới khi dòng máu lạnh lẽo trào ra ướt đẫm và gã cảm nhận được từng nhịp đập của động mạch người kia dội vào môi mình, quá đau khổ và mệt mỏi để nhận ra hương vị nơi chất lỏng vốn luôn ngọt ngào,

Và bật khóc, thật to.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip