[Xeniel/Maloch] Confession
Confession /kənˈfeSHən/
(n.) The act of admitting that you have done something wrong or illegal
-
Nếu một ngày kia Xeniel sa ngã.
-
Xeniel chết mê chết mệt Maloch.
Gần như đồng nghĩa với việc đó, anh cũng là một phản đồ.
Phản đồ quan trọng nhất kể từ thời Đại chiến Thần - Ma.
Vứt bỏ tín ngưỡng, đốt cháy sách kinh, sát hại tín đồ, để quỳ phục dưới chân Quỷ Dữ.
Maloch biết, biết quá rõ đến mức hắn căm ghét chính mình vì đã biết, rằng Xeniel yêu hắn. Một tình yêu bắt đầu từ ngày xửa ngày xưa, khi hắn vẫn còn là học trò của lão sư Edras. Anh đã từng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy yêu thương, và sẽ luôn nhìn hắn như thế, ngay cả khi họ đã chẳng còn là họ nữa. Cho dù trên người hắn là bộ lễ phục của học trò thánh điện hay thấm đẫm máu tươi những tên tín đồ, đôi mắt đó nhìn hắn vẫn không hề thay đổi.
Nhưng Maloch chưa từng nghĩ, hay dám nghĩ, anh sẽ vì mình mà sa đọa.
Maloch vẫn còn nhớ cái ngày Xeniel một mình đến Vực Hỗn Mang.
Đó là một vụ xôn xao lớn đấy, khi mà họ bắt được một vị thánh đồ quan trọng nhường ấy một cách quá sức dễ dàng. Lúc bước vào đại sảnh, người Xeniel gần như chẳng có bất kì vết xước nào, lũ quỷ nhỏ canh gác biên giới quá yếu để có thể làm hại anh, nhưng anh vẫn chấp nhận để mình bị trói và dắt đi như một con thú tầm thường.
Rõ ràng lúc đó có mặt cả Volkath lẫn Marja, ánh mắt Xeniel lại chỉ dính chặt vào mỗi mình Maloch. Nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn cho thỏa, ánh mắt anh như muốn đục luôn mấy lỗ trên người hắn, như thể đang cố bù lại cho những khoảnh khắc thoáng qua nhau trên chiến trường.
"Mục đích của ngươi?"
"Liệu ta có thể gia nhập Lực lượng Sa Đọa không?"
Và đó là ngày vị thiên sứ nọ, đứa con yêu của Chúa, rũ bỏ đôi cánh trắng trên vai, quay lưng lại với Cung đường vàng để hôn lên mũi giày của Quỷ Dữ.
Chưa bao giờ có ai ở Vực Hỗn Mang, kể cả hắn, biết được tại sao và khi nào anh đã đánh mất đức tin của mình. Có hỏi thì Xeniel cũng chỉ mỉm cười không đáp, nhưng Maloch biết hỏi anh việc đó thì cũng giống như xoay tròn mẩu giấy cháy đỏ trong tay phía trên một thùng thuốc súng. Chừng nào mẩu giấy còn chưa rơi xuống, thì giữa bọn họ vẫn còn một sự hòa hợp giả tạo.
Chính Xeniel là người chủ động yêu cầu họ hạ khế ước lên người anh, để anh mãi mài là bầy tôi trung thành nhất của quỷ, đương nhiên với điều kiện người nắm đầu dây bên kia là Maloch. Hắn đã thấy Veera dợm phản đối, hắn cũng đâu khôn khéo gì cho cam, và để một kẻ đến nàng còn không hiểu nổi suy nghĩ bên người thì cũng nguy hiểm chẳng kém gì dắt một con dã thú chưa thuần hóa vào nhà mà chẳng dùng đến xích.
"Vì đó là em mà, nên sẽ ổn thôi."
Xeniel đã nói như vậy. Nụ cười của anh vẫn thật dịu dàng, nhưng không phải vẻ từ ái những lúc nhìn các tín đồ mà đạo, mà tăm tối hơn, ẩn chứa một vẻ ngọt ngào điên cuồng rợn người, điều khiến Veera lúc nhìn vào, chẳng cần thêm một lời nói thừa thãi nào nữa, ngay lập tức tin rằng vị thiên sứ trước mắt nàng đây đã hoàn toàn thuộc về bóng đêm.
Maloch rũ mắt.
"Maloch?"
Cửa đại sảnh hé ra một khe hở nhỏ, một cái đầu xám ngó vào. Xeniel khẽ nheo mắt, cố gắng quen với bóng tối đang bao phủ căn phòng rộng lớn. Tiếng gọi như thể đánh thức bóng người đang ngồi trên ngai, hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt sắc vàng lỏng thắp lên hai đốm lửa nhỏ trong đêm tối.
"Hử?"
Anh thở phào.
"Ra là em ở đây."
"Có ai tìm ta à?"
"Không, ta chỉ muốn nhìn thấy em thôi."
Anh lách người bước vào phòng, đóng cảnh cửa lại sau lưng. Maloch ngoắc tay, một đốm lửa nhỏ xuất hiện trước mặt Xeniel, dẫn anh đến chỗ hắn rồi vui vẻ lượn lờ quanh hai người. Xeniel đứng cách Maloch vài bước chân, muốn nói lại thôi, không dám tiến lên thêm chút nữa, nhưng cũng chẳng làm ra hành động gì khác, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Anh vẫn hay nhìn hắn thẫn thờ như vậy, Maloch bị nhiều thành quen, cũng đường hoàng vắt chân lên nhìn lại anh.
Xeniel không thực hiện quá trình chuyển đổi huyết mạch, nhưng vì ở Vực Hỗn Mang quá lâu, và trên hết là việc trở thành một kẻ sa đọa đã ảnh hưởng đến dáng vẻ bên ngoài của anh. Tóc anh hóa màu tro, một cái màu nhờ nhờ bẩn thỉu thay cho sắc trời ngày trước. Sắc đỏ trong mắt anh đậm dần, đã chiếm trọn một đồng tử vốn màu đại dương. Da anh nhợt nhạt vì thiếu nắng, gò má hóp lại, khiến Xeniel mất đi chút dịu dàng, thay vào đó là vẻ quỷ dị tới từ bóng đêm. Và điều cuối cùng, cũng là minh chứng rõ nhất cho thân phận kẻ đọa lạc của anh, vòng hào quang mờ mờ tỏa sáng quanh người tượng trưng cho sức mạnh tín ngưỡng và những phước lành ở Cung đường vàng đã biến mất. Vẻ thánh khiết và quyền uy, cái ấn tượng luôn hiện lên trong đầu Maloch mỗi khi nhắc về anh đã không còn, khiến Xeniel bây giờ trông giống con người hơn, mong manh hơn, cũng có thể bị tổn thương như bất kì ai, và, ừm, tầm thường nữa.
Đôi khi Maloch thấy tiếc.
Hắn không ghét bỏ gì dáng vẻ hiện tại của anh, cũng như chẳng hề luyến tiếc gì Xeniel của ngày trước, chỉ là, có lẽ bẩm sinh anh đã không hợp với không khí u tối của Vực Hỗn Mang. Xeniel trong ấn tượng của hắn là một sinh vật rực rỡ, chói lòa như vầng mặt trời trên cao, mặt trời mà hắn từng hết lòng tôn sùng giờ chỉ còn lại căm ghét tột độ. Xeniel ấy sẽ không trở lại nữa, và chính Maloch cũng không cho phép điều đó xảy ra, nhưng tận sâu trong trái tim làm từ tro tàn của hắn, vẫn có một khoảnh khắc thoáng qua, hắn khẽ chép miệng và nói "Nếu như..."
Xeniel rũ mắt, ánh lửa bập bùng phản chiếu hàng mi thành hình rẻ quạt thật dài. Anh lên tiếng, đôi chút ngập ngừng, như thể sợ Maloch sẽ giận vì sự có mặt của mình đã phá vỡ không gian riêng tư của hắn.
"Ta có thể chạm vào em không?"
"Có thể."
Xeniel quỳ một gối xuống, anh nâng chân hắn lên, và hôn lên mũi chiếc giày da đen với tất cả lòng thành kính điên cuồng.
Như đã từng làm với vị Thiên Hậu mình tôn thờ ngày trước.
"Ta không tin Chúa, chẳng tin thần, không tin Ánh Sáng, ta chỉ tin em."
Mỉa mai làm sao.
Maloch bỗng nhớ lại rất lâu về trước, khi anh mới đến Vực Hỗn Mang, đã có lần Xeniel chạm mặt Hayate, lần đầu tiên không trong tâm thế kẻ thù kể từ sự kiện ở đảo Sương Mù. Hắn vẫn nhớ lúc đó, khuôn mặt như tượng sáp của vị ninja rách ra một nụ cười nhạt nhẽo, và gã mỉa mai, bằng tông giọng như tiếng lá khô vỡ vụn dưới gót giày những chiều thu đến.
"Không ngờ lại gặp ngài ở đây, thật là một niềm vui bất ngờ."
Hóa ra những kẻ như ngươi cũng có ngày này.
Nhưng Xeniel đã làm cho Hayate bực mình hơn, khi chỉ bình thản lướt qua, im lặng cười không đáp, như thể chuyện đó đã không còn bất kì liên quan gì tới anh nữa.
Và Maloch lại thấy tiếc cho Xeniel.
Khi mà kẻ mình yêu đến điên dại lại chẳng bao giờ thuộc về mình.
Kể cả khi đức tin chỉ còn là dĩ vãng, và kiêu hãnh cũng đã hóa tàn tro.
Một vật mềm mềm như tơ lụa khẽ chạm vào tay Maloch. Xeniel tựa đầu lên đùi hắn, người phủ phục dưới chân cái ngai tạc bằng đá đen như một bầy tôi trung thành. Tay anh tìm đến tay hắn, lồng vào nhau, siết thật chặt, nhưng tay anh không thể nào sưởi ấm được cái lạnh giá cố hữu nơi những sinh vật thuộc về vùng đất đỏ nhá nhem.
Ngọn lửa bé nhỏ tắt phụt, và cả đại sảnh rộng lớn chìm vào bóng tối quánh đặc chẳng thấy rõ nổi năm ngón. Xeniel cọ gò má xương xương vào tay đức tin của mình, cùng hắn nhìn vào một điểm vô định trong đêm đen trước mặt.
"Em đang nghĩ gì?"
"Nhiều thứ. Hiện tại. Tương lai."
"Trong tương lai đó có ta không?"
Lần này, Maloch nghĩ thật kĩ trước khi trả lời.
"Có. Có ngươi."
Xeniel có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, anh mỉm cười hôn lên đầu ngón tay hắn. Tay Maloch khẽ giật giật, nhưng không rút về.
"Xeniel."
"Sao vậy?"
"Ngươi chưa từng hỏi ta ta có yêu ngươi hay không."
Giọng anh vẫn thật bình thản, như thể chỉ đang bàn xem thời tiết hôm nay có hợp để đi dạo không.
"Ta thích em, là việc của riêng ta. Chẳng hề liên quan tới em, em càng không có trách nhiệm đáp lại."
Maloch vĩnh viễn không hiểu được suy nghĩ của Xeniel. Hắn biết anh yêu hắn, yêu đến điên cuồng, đến tuyệt vọng, nhưng cũng chỉ biết thế mà thôi. IQ của hắn thấp thật, nhưng hắn lại rất giỏi việc điều khiển cảm xúc của kẻ khác, thì khoảng thời gian Volkath chưa về ấy, việc quản lý Vực cũng đâu thể để một cô gái như Veera một mình cáng đáng được. Maloch đã từng đùa bỡn rất nhiều kẻ trong tay, nhưng đến Xeniel, hắn phải thừa nhận, hắn có chút bất lực. Maloch biết anh yêu hắn, cũng biết cách để làm anh mãi mãi yêu hắn như thế, nhưng con người của Xeniel, chưa từng có ai thấu được. Không phải Ilumia, không phải Veera, càng chẳng phải Maloch.
Tình cảm Xeniel dành cho Maloch là tình yêu, nhưng cũng pha trộn rất nhiều thứ không phải tình yêu. Nó có những lúc thành kính và đơn thuần như tình yêu của tín đồ mộ đạo với vị thánh thần duy nhất trong tín ngưỡng của mình, nhưng cũng có những lúc hèn mọn và ích kỉ đến thảm hại như cái cách một kẻ keo kiệt yêu tiền. Một Xeniel không dám tự tiện chạm vào hắn vì sợ mạo phạm, cũng chính là kẻ để lại vô số dấu vết trên người hắn hằng đêm.
Tình yêu của anh cuốn chặt lấy hắn, để hai người vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi mối quan hệ cấm kỵ này.
Maloch khẽ cong tay, móng tay dài màu đen cứa trên má anh thành những vết xước dài rướm máu.
Và đó là lời thú tội của hắn, rằng Maloch không yêu Xeniel, nhưng hắn vẫn sẽ ngay lập tức giết chết anh, nếu một ngày mai ánh mắt anh hướng về người khác.
"Ngươi sẽ yêu ta đến khi nào?"
"Cho đến khi cái chết nuốt chửng cả hai ta."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip