Chương 10
Vừa về đến nhà nhóc ta đã lao thẳng vào phòng của mình, bỏ mặc Zata đang đứng trơ ra ngoài cửa, anh thở dài một hơi rồi cũng lẽo đẽo vào phòng cậu: -" Sao không qua phòng tôi?"
-" Không muốn, lát nữa tôi qua, tôi đi tắm đã" Laville ỉu xìu nói với anh rồi lê lết đi kím quần áo xong lại nhanh chân vào phòng tắm mà xả nước, đợi chờ cả một lúc lâu mới được ngâm mình trong bồn nước ấm kia, chẳng muốn ra chút nào, ở đây bao lâu cũng được, không muốn bước ra khỏi căn phòng bé tí này.... nhóc ta khẽ liếc mắt nhìn ra khung cửa sổ đối diện: -" Buổi tối thì lộng lẫy hơn nhỉ...?" Cậu cười cười đôi chút rồi ngã người dựa ra sau mắt cứ nhíu dính lại cả vào nhau, sự tỉnh táo lúc bấy giừo thật mơ hồ, đầu óc chẳng thể nghĩ ngợi gì nữa...
____________________________
-"......." Zata chờ cậu cả một lúc lâu vẫn chẳng thấy đâu mà sốt ruột xông thẳng vào phòng tắm, cơ thể trắng nõn không tì vết, gầy guộc một cách đáng thương... Zata chán nản bế cậu đi ra ngoài không quên cầm theo khăn để lau người cho cậu, quần áo cũng đã đc anh mặc vào dùm:
-" Em không dậy là tối mất ngủ đấy?" Anh khều khều nhẹ vào gương mặt kia nhưng có vẻ không có tác dụng rồi, Zata khẽ cau mày nhìn cậu đôi chút rồi lắc lắc người nhóc ta: -" Laville? Mau dậy đi" Laville he hé mắt nhìn anh rồi lại cau mày nhắm nghiền mắt lại mà xoay sang 1 bên, Zata bị phớt lờ mà lườm cậu một cái: -" Tối em mất ngủ đấy? Mau dậy đi?"
-" Một chút nữa, tôi buồn ngủ lắm, anh không yêu tôi à?"
-" Có yêu nhưng vẫn phải dậy" Zata đưa tay vuốt nhẹ mặt mình, thật sự chẳng hiểu nổi khái niệm gì đây....
-" Dậy làm gì? Chẳng phải vẫn ở nhà à? Ngày mai làm gì? Vẫn quanh quẩn trong đây thôi, chi bằng cứ để tôi ngủ thế này, anh có công việc thì sinh hoạt theo giờ giấc của anh đi"
-" Em không định đón tôi về à? Không định nấu gì cho tôi à?"
-" Tôi đâu phải vợ anh"
-".............." Zata nghe xong thì như chết lặng đi mà đứng dậy, anh bỏ khỏi phòng để một mình cậu nằm dài trên chiếc giường cùng căn phòng trống vắng kia, nhàm chán thật... Laville lúc này cũng bị anh làm cho tỉnh ngủ mà ngồi bật dậy nhìn xung quanh rồi lại lôi điện thoại ra bấm, thời gian cứ vậy mà trôi qua một cách nhanh chóng, Zata đi đâu rồi nhỉ? Laville nhìn lại đồng hồ một chút rồi hơi giật mình một tí: -" 5 giờ rồi à...? Nhanh vậy? Anh đâu?" Nhóc ta khẽ hoảng loạn mà chạy vù ra khỏi phòng ngó nghiên xung quanh:
-" Zata!?" Laville kêu lớn một tiếng rồi lại đi vòng vòng nhà, từng nơi từng nơi vẫn chẳng thấy anh đâu... sao thế nhỉ? Không thích!? Không muốn!? Cu cậu nhanh chân mà chạy ra khỏi nhà ngó nghiêng xung quanh, bất giác mà chạy đến công viên gần nhà, Zata sẽ chẳng bao giờ có ở đây... sao lại chạy ra đây làm gì nhỉ? Laville lúc này mới chịu bình tĩnh mà cuối gầm mặt lủi thủi về lại nhà, nhóc ta đứng đơ ra trước cánh cửa kia, chân đứng chẳng vững nổi nữa mà ngồi thụp xuống... anh đi đâu được nhỉ? Xe vẫn còn ở đây mà? Anh đi đâu vậy?
-" Laville? Sao lại ngồi đây?"
Chưa bao giờ cậu cảm thấy giọng nói này lại quan trọng đến vậy... vừa nghe thấy liền mừng rỡ quay sang mà lã chã nước mắt, cả gương mặt đỏ hoe lên mà đau nhói cả lồng ngực: -" Anh... đi đâu vậy?"
-"..... Tôi mua đồ ăn cho em, sao à?" Zata khẽ giật mình một chút mà nhanh chóng chạy đến đỡ cậu lên, hộp gà vẫn thơm phứt bên tay, Laville nhìn chăm chăm vào nó một lúc rồi lại quay sang nhìn anh: -" Sao lại không nói với tôi...?"
-" Em giận tôi còn gì? Tôi định mua đồ về dỗ em đây... mà có vẻ tệ hơn tôi nghĩ nhỉ?"
-"........Do tôi không thấy anh"
-" Nên mới hoảng thế này à?"
-" Ừm..."
-" Đáng yêu nhỉ?" Zata cười tươi rói một cái xoa xoa đầu cậu, bất giác mà lại ấm áp vô cùng, ngực anh như nở hoa vậy... sao lúc này lại thấy cậu đáng yêu thế nhỉ?
-" Tôi xin lỗi, đừng khóc nữa, lần sau tôi đi sẽ nói" anh nhanh tay lau gương mặt ướt đẫm kia, Laville trơ mắt ra mà nhìn anh, dáng vẻ thật khiến người khác mềm lòng...
Anh cùng nhóc ta vào nhà ngoan ngoãn mà ngồi yên trên giường nhìn Zata, anh cứ ngồi trên bàn chăm chú vào laptop, có vẻ như không làm trên công ty nên phải về nhà làm bù... Laville hơi áy náy một chút mà tiến đến ôm lấy lưng anh, Zata khẽ giật mình mà ngước mặt nhìn cậu đôi chút: -" Sao thế?"
-" Zata... sao anh lại khó hiểu đến thế nhỉ?"
-".... Em muốn nói gì?" Anh cười cười đan tay vào tay nhóc tay cậu xoa xoa nhẹ ngón cái âu yếm, Laville trầm lặng cả một lúc lâu rồi mới chịu nói ra:
-" Tôi không hiểu anh... anh từng như thế nào tôi không biết, anh nghĩ gì tôi cũng không biết, anh muốn gì thì càng không"
-".... Tôi nói rồi mà nhỉ? Em biết tôi yêu em là được"
-" Không thích"
Zata hơi cáu một chút mà buông tay cậu ra mà lôi cậu lại ngồi vào lòng mình, vòng tay qua bờ eo kia mà ôm trọn lấy: -" Em gầy quá..."
-" Đừng lơ tôi như thế..."
-" Em muốn biết gì?"
-" .... Không rõ, không biết gì cả làm tôi không biết nên bắt đầu từ đâu nữa"
-" Tôi gặp em lúc tôi 8 tuổi, em nhớ không? Không nhỉ?" Zata thở dài một cái rồi mở lời trước, Laville nghe xong thì khẽ giật mình một chút, quả thật là cậu chẳng nhớ, sao lại gặp được anh cậu còn chẳng biết...
-" Lúc đấy mẹ em đến đây, có lẽ mượn nợ cha tôi, sau đó em lạc và tôi gặp được em... ngại thật nhỉ? Vừa nhìn dáng vẻ của em đã khiến tôi mê mẫn mà mềm lòng nên phải đi đến hỏi hang từng chút... đó cũng là lần đầu cũng như lần cuối khi tôi gặp lại em ở trường cấp 3"
-" Sao anh còn nhớ tôi?"
-" Vì tôi yêu em"
Laville nghe xong lại đỏ bừng mặt, sao lúc này câu nói lại có mị lực đến vậy nhỉ....? Zata nhìn nhìn một chút rồi lại lặng đi, có vẻ như không muốn kể nữa, cu cậu thấy vậy liền tò mò mà hỏi tiếp:
-" Tôi muốn nghe thêm"
-".... Tôi được nuôi dạy bởi một phương thức rách nát, không lấy được điểm thì sẽ bị bỏ đói, đánh vài cái nhưng người khổ sở nhất vẫn là mẹ tôi..."
____________________________
-" Thằng ngu này? Tao bảo bao nhiêu lần rồi?" Giọng nói thô thiển gắt gỏng của người đàn ông vang vọng trong phòng trong khi Zata đang ngồi bệt dưới đất co rụt người mà sợ hãi, bàn tay to lớn, thô ráp giáng thẳng vào gương mặt nhỏ của cậu khiến gò má phải đỏ ửng lên, mắt bắt đầu tuông từng giọt nước mắt nặng trĩu, giọng nói nài xin, run rẩy, hoảng loạn đến đáng thương, người khác nghe như thể nó đang cào nát tâm can nhưng ông ta vẫn lạnh nhạt mà thẳng chân đạp vào người cậu một cái khiến cậu phải thét lên, dây thanh quảng như muốn đứt ra vậy, đau đớn quá...
-" Con xin lỗi! Con sai rồi! Con xin lỗi cha, đừng đánh con nữa! Con sai rồi!" Cậu nhóc kia ngồi bệt xuống đất mà mếu máo, tay run rẩy mà ôm lấy đầu của mình đầy đau đớn, tiếng bật tung cửa khiến nhóc ta phải giật mình mà quay ra nhìn, cha cậu cũng ngơ ngát mà nhìn theo:
-" Đừng đánh con nữa!? Nó là con của anh mà? Sao lại đánh thằng bé như thế? Nó chỉ sơ xuất một chút nhưng điểm số vẫn rất cao không phải à?" Cánh tay ốm o kia vòng đến ôm trọn lấy người cậu, mùi hương thoang thoảng hơi ấm áp này khiến ngực cậu dễ chịu vô cùng, dáng người mỏng manh nhưng chủ cần chạm vào lại khiến cậu an tâm một cách khác lạ, Zata khẽ nhìn lại mẹ mình một chút, bà mím chặt lấy môi mình, cậu cảm nhận rõ từng hồi run rẩy sợ hãi của mẹ nhưng bà vẫn cố gắng xoa xoa mái tóc mềm cậu rồi cười tươi một cái: -" Mẹ hứa sẽ đến mà, mẹ xin lỗi"
-" Mẹ đến đây làm gì? Mẹ về đi? Con chưa bao giờ bảo mẹ đến mà?" Giọng nói lạnh tanh của anh khiến mẹ phải bất ngờ mà trơ ra, cặp mắt sắc lẽm của anh trừng trừng nhìn vào bộ dạng yếu đuối kia: -" Đi về đi?" Zata khẽ gỡ tay mẹ mình ra rồi quay sang nhìn bố, ông ta... giết mẹ của cậu mất!?
-" Đi? Đi đâu? Mày nghĩ nó đi đâu được? Con điếm này nay gan nhỉ?" Ông ta tiến đến mà thẳng tay đập thẳng một bình hoa vào đầu bà, tiếng tan nát của sứ, tiếng đổ gục của thể xác, máu me bắt đầu loang khắp phòng khiến cậu phải run rẩy nhưng cả lồng ngực cứ phải phừng phừng nóng rát, cậu hận ông, giận dữ đến mức vô thức cầm lấy một mảnh miễn sắc nhọn mà chọi thẳng vào người ông, bàn tay cậu cũng rướm máu cả ra nhưng tức giận cỡ nào cũng chỉ là sức khoẻ của một đứa con nít.... mảnh miểng chỉ khiến ông ta bị thương một vết kha khá ở tay. Zata ngã quỵ xuống sàn bất lực với mọi thứ trước mắt, nhẹ nhàn ôm chặt lấy cơ thể của mình mà gào lên: -" GỌI CỨU THƯƠNG CHO TÔI!? Bà ta chết mất.... TÊN KHỐN!? Tôi giao kèo!? Tôi giao kèo là được chứ gì?" Anh nghiến răng nghiến lại lườm ông nhưng trong lòng vẫn mong mỏi một sự giúp đỡ..... ông ta cười cừoi một chút rút mảnh miểng kia ra khỏi tay rồi cầm điện thoại lên gọi cứu thương giúp anh.
Zata mất cả một khoảng thời gian chăm sóc cho mẹ, chuyện giao kèo vô thức mà bị anh lãng quên cho đến lần cuối cùng hôm ấy....
[Lời tác giả: đọc lại chương 6 nếu quên nha!]
_____________________________
-" Zata?" Laville khẽ đưa tay xoa xoa mặt anh mới khiến anh giật mình mà nhìn chăm chăm vào cậu, anh cứ lo nghĩ đến mà quên mất...
-" Xin lỗi, nảy giờ em có nói gì không?"
-"......Tôi bảo tôi muốn nghe thêm"
Zata nghe xong lại đưa tay ôm lấy mặt mình thở đều từng hơi, chán nản mà đưa mắt nhìn cậu đôi chút, Zata đẩy nhẹ người cậu kêu cậu đứng dậy: -" Tôi mệt, hôm khác đi"
-" Mẹ anh đâu...?"
Anh khẽ liếc nhìn cậu đôi chút, tên nhóc này biết điều hỏi nhỉ?
-" Mất rồi"
-" Sao vậy...?"
-".... Tôi giết bà ta rồi, do tôi gây lộn với cha, nếu tôi nghe lời thì hẳn bây giờ bà đang ở đây cùng tôi"
-" Gây gì vậy?"
-" Đừng thắc mắc nữa" Zata trừng trừng mắt nhìn cậu, vô thức mà giận đến độ ném mạnh điện thoại vào tường, mạnh đến độ khiến nó phải vỡ nát màn hình ra khiến Laville phải sợ hãi mà co rụt người lại nhìn anh, Zata đứng đơ ra nhìn cậu rồi lại quay sang chiếc điện thoại đang nằm vỡ vụn trên sàn, từ khi nào mà anh lại bạo lực thế này? Anh lủi thủi đi lại giường rồi nằm dài trên đấy nhắm nghiền 2 mắt trong khi Laville phải chật vật với thứ cảm xúc lộn xộn kia....
-" Tôi xin lỗi, anh ngủ ngon"
-" Ừm, tôi yêu em" Câu nói lạnh tanh khiến nhóc ta phải tuổi thân mà ngồi co rúm lại trên ghế mà nhìn anh, anh thật sự yêu cậu à...?
-" Đừng co rúm ở đó, qua đây...." Zata cười cười vỗ vỗ vào chỗ cạnh bên mình, Laville thấy cũng cười rạng một cái rồi nhanh chóng chạy đến nằm cạnh, cậu vừa tiêu cực một chút thôi thì anh lại ân cần với cậu, xoay cậu như một cái chong chóng vậy nhưng bất giác mà lại vui mừng vậy nhỉ?
-" Tối kêu tôi dậy, 9-10 giờ gì đó"
-" Vậy tối sao anh ngủ?"
-" Tối tôi có việc, cậu nhà nhé?"
Laville nghe xong thì đến cả trả lời cũng chẳng thèm, sao lại trễ vậy? 9-10 giờ còn ráng ra ngoài làm việc à? Làm gì? Zata thấy cũng chỉ biết thở dài một hơi mà vòng tay ôm lấy cơ thể mỏng manh kia, níu giữ lại từng chút hơi ấm cho bản thân: -" Tôi xin lỗi, tôi về sớm, được không?"
-" Về sớm để làm gì? Tôi cũng đi ngủ thôi, anh cứ làm việc đi"
-" Em ở nhà không an tâm còn gì?"
-" Trong khoảng thời gian anh đi tôi đã không an tâm rồi thì lo lắng thêm làm gì...? Đi đâu cũng được, đến bao lâu cũng được, tôi không quản" Laville hậm hực mà ngồi dậy lườm anh một cái, tôi nhóc này từ khi nào lại ích kỉ như này? Từ khi nào lại yêu cầu, đòi hỏi tình thương nhiều như này? Zata chán nản mà nhìn cậu, giờ nên làm gì cho phải với nhóc ta đây....?
-" Em đừng quá đáng nữa, ích kỉ vậy? Tôi không làm thì nuôi em kiểu gì? Sao lúc nào cũng giở chứng vậy? Ở với Tulen em làm nũng thế quen rồi à?"
-" Ừm, tôi được yêu chiều đến mức sinh hư đấy?" Laville nghe xong thì lại phát cáu mà cãi ngang, tính khí thật chẳng thể chịu được, sao lại như thế này nhỉ?
-" Tôi không cãi với em nữa, tôi không đi nữa, như thế đã ổn chưa? Tôi nghe em là được đúng không?" Zata khẽ lườm cậu một cái rồi đứng dậy ngồi vào bàn làm việc, lại phải dán chặt mắt vào cái laptop kia mà khiến mắt anh đau nhói lên, khó chịu biết bao, đến cả lồng ngực cũng nóng rực lên đầy khó chịu, Laville nhìn chăm chăm vào bóng lưng của anh, tay ôm chặt lấy cái gối trong lòng, nhìn dáng vẻ bực tức nhưng vẫn phải cắm mặt vào máy mà làm vô thức khiến cậu bứt rứt vô cùng, nhóc ta cứ xụ mặt ngồi đấy mà nghĩ từ thứ này đến thứ khác, từng suy nghĩ cứ mông lung, thứ tình cảm này cứ khiến cậu phải đau lòng vô cùng, chẳng phải anh đang rất chiều cậu à...? Như vậy chưa đủ à? Thiếu thốn thứ gì vậy...? Laville chẳng hiểu nổi mà ngồi đơ ra nhìn anh, Zata đến một lần quay lại nhìn bộ dạng hiện tại của cậu cũng không có..... Nhóc ta ngồi nhìn anh được một lúc lâu thì lại rươm rướm nước mắt, tự hỏi sao anh có thể lạnh nhạt mà vứt bỏ cậu sang một bên thế này...? Căn phòng không chút tiếng nói, yên ắng đến độ cậu có thể nghe rõ từng nhịp thở của cả 2, xen lẫn vào là tiếng của bàn phím vang vọng, yên ắng đến độ cậu khóc nhưng 1 tiếng phát ra của không dám, ngồi đấy mà cố gắng kìm nén tiếng động của bản thân...
Không biết bao lâu trôi qua rồi nhỉ? Laville ngồi nhìn anh mà khóc mệt đến lã người, mắt cũng đỏ hoe cả lên: -" Anh làm đến bao lâu?" Không nhịn nổi mà phải mở lời trước, gằng giọng lên đôi chút che lấp đi sự mỏng mạnh của bản thân trong cực nhọc
-" Sắp xong rồi, sao à?"
-" Không...." nhóc ta khẽ co rúm người ngồi gọn ở một góc giường mà chăm chăm mắt về phía anh.
-" Em đi ăn gì đi, trễ rồi" Zata thở dài một hơi rồi quay ghế sang nhìn cậu, Laville hơi giật mình mà quay mặt sang một nơi cố gắng che giấu đi gương mặt đỏ bừng cùng cặp mắt sưng húp vì khóc của mình khiến anh phải chán nản mà đi đến: -" Em định khóc đến bao giờ?"
-" Anh cứ làm đi"
-" Tôi mà làm nữa thì tối em lãi nhãi với tôi đúng không? Tôi không rảnh để nghe mấy thứ đấy đâu"
-" Cho dù anh có làm hay không thì tôi cũng lãi nhãi thôi, có chán ghét cũng mặc anh...."
-" Mặc tôi? Tôi không cho em ở đây nữa thì em còn mặc tôi được không?"
-".......Đừng doạ tôi, không có anh tôi vẫn sống được"
-" Bằng cấp 3 còn không có thì tính làm gì?"
-" Tôi sẽ sống được, anh biết vậy được rồi! Tôi không cần anh lo nhiều thế đâu"
-" Tôi chả hiểu nổi em muốn gì đấy?"
Laville im lặng hẳn đi mà nằm dài ra giường vẫn cố gắng đưa mắt nhìn anh đầy chán ghét khiến Zata phải khó chịu mà ôm lấy mặt mình:
-" Em muốn làm gì cũng được" nói dứt câu thì anh lại đi ra khỏi phòng, chưa gì đã quên rồi à? Hồi này còn bảo không để cậu ở một mình nữa mà? Laville hơi sợ mà nhanh chóng theo sau, Zata vừa thấy cậu ra ngoài cùng thì lại khẽ giật mình đôi chút, Laville cau mày đi đến gần mà nắm lấy tay anh: -" Anh bảo không đi mà? Anh bảo không để tôi một mình mà? Anh bảo đi thì sẽ nói với tôi mà?" Zata nghe xong thì thở dài một hơi cầm lấy tay nhóc ta lôi ra khỏi nhà, cả 2 cứ nắm chặt lấy tay nhau mà đi dạo đôi chút, không khí bên ngoài khiến cả 2 nhẹ nhõm vô cùng, chẳng ngột ngạt như ở nhà, thoải mái hơn rất nhiều... Anh dẫn cậu đến công viên gần nhà rồi ngồi lên 1 băng ghế ở đấy: -" Em muốn nói gì không?"
-"........."
-" Không à? Tôi thì có" Zata nhìn chăm chăn vào nhóc ta một chút rồi lại quay mặt đi: -" Tôi làm gì à? Em thấy không an toàn cái gì? Tôi thiếu thốn gì khiến em khó chịu? Em muốn tôi thế nào?" Laville nghe xong lại hơi giật mình chút mà mím chặt môi, cậu được phép nói à? Nên nói không? Nhưng nói gì đây? Giải thích thế nào đây?
-" T-tôi..."
Zata chóng cằm chờ đợi từng lời nói của cậu, chờ đợi từng hành động cậu sắp bộc ra, dáng vẻ ấp úng gượng gạo kia thật khó coi....
-" Anh chưa.... bao giờ yêu tôi?" Giọng nói run rẩy ngượng ngùng kia khiến anh phải thở dài một hơi: -" Chưa bao giờ? Ngừng yêu em là thứ mà tôi chẳng bao giờ dám nghĩ đến... lí do gì để tôi không yêu em đây? Lí do gì giữ em đến lúc này?"
-" Anh ích kỉ, anh mua tôi, anh hại tôi thế nào...? Cách anh yêu tôi là vậy à?"
-"....... Hại? Tôi hại em như nào?"
-" Anh còn hỏi thế được à...?"
-" Là tôi chuộc em, là tôi giúp em, là tôi cho em chỗ ở, cho em đồ ăn, cho em yêu thương, cho em ân cần.... tôi hại em thế nào?"
-" Chuộc? Anh chuộc cái gì? Tôi vốn này trong bẫy của anh... do anh hại mẹ tôi nghiện ngập không phải à?"
-".... Em luôn nghĩ tôi thế à? Chán thật nhỉ? Giờ giải thích thế nào em cũng chẳng tin, phí hơi thật đấy?"
-" Anh chán ghét tôi rồi à?" Laville tuổi thân mà đưa tay ôm rồi lại xoa xoa nhẹ lấy cơ thể mình, xoa dịu đi sự buồn tuổi của bản thân mà nhìn anh, Zata hơi khựng lại đôi chút, chán ghét? Anh chán ghét cậu à? Không nhỉ?
-" Không, tôi sai rồi, tôi xin lỗi... đừng hỏi thế nữa"
-" ......Vậy là đúng rồi à?"
-" Tôi bảo là không"
Laville cuối gầm mặt đôi chút rồi lại đưa tay ôm lấy Zata vào lòng, anh nhắm nghiền 2 mắt lắng nghe từng nhịp tim của nhóc ta vang vọng bên tai mình mà đau xót vô cùng: -" Tôi sai rồi...." dứt câu anh lại khẽ buông cậu ra mà khẽ ghé sát mặt đến chờ đợi, sao lại để nhóc ta chủ động nhỉ? Laville cười cười mà nhào đến bên cặp môi kia, thơm lại một cái lại cười tươi rói lên mê mẫn: -" Tôi cũng sai rồi, tôi không như thế nữa"
-" Em sai cái gì?" Zata xoa xoa nhẹ mái tóc xù kia mà âu yếm
-" Tôi không tin tưởng anh.... tôi vô lí" Laville nói trong khi mặt đỏ bừng lên vì ngại, miệng thì lí nha lí nhí chẳng rõ ràng khiến Zata phải mê mẫn mẫn mà nhịn cười từng hồi: -" Vậy à? Vẫn do tôi không cho em an toàn nhỉ?"
-"........." Laville chẳng chút chối bỏ nhưng lại chẳng dám gật đầu xác nhận lại ý kiến kia, Zata nhìn thôi cũng hiểu mà ôm cậu vào lòng: -" Tôi hiểu rồi, tôi không đi khuya nữa"
-" Zata, tôi ấy... tôi muốn đi làm"
—End—
Hẹn gặp lại chương sau =))) tôi ra trễ vì lười xinloi nhìu nhìu 🙏🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip