Chap 8:Thích thì tán tỉnh đi
Từng đầu ngón tay của Lan Hương như tê dại bởi nụ hôn quá đỗi bất ngờ, cho đến khi cô ấy rời ra, nàng vẫn chưa thể tin vào thực tại. Ái Phương hôn mình. Nụ hôn ấy có ý nghĩa gì?
Cả hai trở về trạng thái im lặng, bầu không khí tràn ngập sự ngại ngùng nhưng đâu đó là những cảm xúc lâng la khó tả.
Ái Phương nóng hực mặt mũi, cắm cúi ăn tiếp tô mì trộn trên bàn, lâu lâu cũng bất giác ngước lên lén nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Cô gắp cho nàng con tôm trong phần của mình, nghe nói Lan Hương thích ăn tôm.
-Cảm ơn.
Nàng nhỏ nhẹ nói, mặt mày cũng đỏ không kém người kia. Cái bà chị này thật khó hiểu, lúc thì cộc cằn thấy ghét, lúc lại dịu dàng, tử tế làm người ta không kịp đón nhận mà.
-Ăn nhiều lên đi, ốm thấy ghê không ai yêu đâu.
Lại cho một miếng thịt to từ tô của Ái Phương chuyển qua cho Lan Hương, cô không ngước lên mà lầm rầm trong miệng.
-Xía~ làm như chị mập lắm vậy đó.
Cái mỏ nàng bĩu lên, hừ lạnh nhìn Ái Phương kia, rõ ràng là nhỏ con hơn người ta mà hay ra vẻ quá đi.
Ái Phương hướng mày hiển nhiên:
-Tôi là người lớn, em đang còn phát triển thì phải ăn uống đầy đủ, hiểu chưa?
-Tôi lớn rồi chứ bộ.
Lan Hương hụng phịu dỗi hờn, ai cũng nói nàng trẻ con hết, kể cả ba mẹ hay Ái Phương đều như thế mặc dù chỉ còn vài ngày nữa là nàng đã tròn 18 tuổi rồi.
Nhìn bộ dạng bất mãn của con mèo nhỏ, Ái Phương không kìm được phì cười, vươn tay xoa xoa đầu nàng. Cô không nói gì tiếp, ăn xong thì lột vỏ trứng cút cho nàng, còn gọi thêm một ly sữa. Thấy Lan Hương vui vẻ ăn ngon lành, trong tâm cô cũng vui lây, cảm giác giống mấy bà mẹ nuôi con nhỏ vậy.
____________
Ngày thứ 7, tiệm cafe đặc biệt đông khách, mọi người tuy làm việc không ngớt tay nhưng ai cũng tươi tắn, chỉ riêng có hai người cứ hoạch hoẹ nhau.Khỏi nói cũng biết rồi ha.
-Bà già rảnh thì lau dùm cái bàn, ngồi bầm điện thoại hoài.
Lan Hương ném cái khăn cho chị quản lí đang ngồi vắt vẻo trên ghế, trông rất thư thả luôn, nhìn phát ghét ghê chứ.
-Em dám ra lệnh cho cấp trên luôn, ngon ta.
Hai mắt Ái Phương híp lại, cổ để cái khăn qua một bên rồi đứng dậy chắp tay sau lưng, từ từ tiến lại chỗ cô nhỏ đang trừng mắt với mình.
-Chứ chị ngồi không làm tượng hả?
Mèo bắt đầu xù lông rồi.
-Ai nói tôi ngồi không?
Ái Phương nâng chân mày lên, hất mặt nhìn nàng.Lần đầu tiên cô thấy có nhân viên dám bật lại quản lí luôn đó, mà mình cũng lạ, càng bị nàng la mắng càng vui.
-Quán đông khách thì ra phụ đi, đừng có ỷ chức cao rồi lên mặt nha.
Cơ mặt Lan Hương cau có, hai tay nắm chặt, nàng gân cổ cố gắn từng chữ như là muốn lớn tiếng nhưng sợ làm phiền khách trong quán.
Dẫu biết Ái Phương không có lười biếng gì hết, ngược lại cô rất chăm luôn, nhưng mà ai biếu cái mặt thấy ghét quá chi, mắt còn liếc liếc tia gái nữa.
Nàng ghét nên kiếm chuyện đó, ý kiến gì không?
-Tôi nãy giờ—
-Nãy giờ lo tia gái chứ gì? Nhìn là biết dê già.
Tự nhiên Lan Hương lại nóng nảy quát lên, biểu cảm chẳng khác gì con vật nhỏ vào tư thế chuẩn bị cắn người tới nơi. Ui, mà với Ái Phương đáng yêu gì đâu.
-Ừ gái đẹp thì người ta nhìn, không lẽ nhìn con mèo hung dữ.
Ái Phương gật đầu cố nén cười vì cái mặt dỗi hờn,đáng ghét kia, cặp má xụ xuống, chân mày nhíu chặt lại, lại cắn cắn môi, bộ dạng này là muốn người ta dỗ phải không? Không thèm dỗ em đâu.
Nghe cô nói vậy? Lan Hương đã giận càng thêm bực tức, nàng ấm ức vùng vằng bỏ đi chỗ khác. Đồ xấu xa, hôm qua còn hôn người ta, còn nói rung động gì gì đó, vậy mà mới một đêm đã thay lòng đổi dạ. Đúng là đừng tin lời ong bướm mà.
Ái Phương nhún vai, miệng cười thoả thích vì thành công trêu nàng nổi đóá lên rồi sau đó cũng nhanh chóng đi làm công việc mà Lan Hương đã "giao" cho mình, không hề có ý gì là cưỡng ép, hoàn toàn tự nguyện. Nói gì mà nhìn gái chứ? Nãy giờ người ta toàn nhìn em thôi chứ đâu, tại em quay qua làm người ta ngại nên ngó đi chỗ khác đấy.
-Con mèo nhỏ lại giận rồi.
Ái Phương lắc đầu cam chịu, miệng lại lầm bầm, tay vừa lúi cúi lau mặt bàn.
Hôm nay nhân viên trong quán lại bất ngờ thấy quản lí đích thân ra dọn dẹp, bọn họ bị một phen hoa mắt ù cả tai luôn. Chuyện lạ có thật ở Việt Nam.
-Em có nhìn nhầm không, quản lí bị gì vậy?
Cô bé nhân viên hoang mang hỏi Phạm Quỳnh Anh, dụi mắt cả chục lần mà vẫn thấy Ái Phương chăm chỉ dọn dẹp ly nước rồi lau từng cái bàn.
-Không có nhầm đâu, em ấy bị mèo cắn nên thành ra vậy đó
Phạm Quỳnh Anh bật cười, gật đầu khẳng định. Nãy giờ pha nước vừa nghe họ đấu võ mồm cũng vui.
Chắc ít ai để ý chứ người tinh tế như Quỳnh Anh đây thì nhìn ra hết đó nha. Ái Phương tuy ngoài miệng hay chê Lan Hương hung hăng, bướng bỉnh nhưng cô ấy lại thích chọc cho nàng lộ ra cái tính cộc cằn mới chịu. Bề ngoài tỏ ra không quan tâm con người ta đó, nhưng mỗi khi Lan Hương gặp chuyện, đều sẽ thấy Ái Phương xuất hiện bên cạnh.Và trong mọi trường hợp, Ái Phương luôn bảo vệ Lan Hương bằng cả tấm lòng của mình. Một người ấm áp nhưng thế, hỏi trên đời có mấy ai.
____________
Mãi cũng đến trưa, bây giờ quản chỉ còn vài ba người khách, mọi người cũng tranh thủ ăn trưa rồi nghỉ ngơi một lát.
Lúc này thì có mỹ nhân xuất hiện, chính xác là cô chủ tiệm hoa Hoàng Yến, nàng ấy miệng cười toe toét đi đến chổ barista của quán, đưa ra hộp cơm trưa.
-Quỳnh Anh, em làm mực xào cho chị đây.
-Cảm ơn em.
Chụt
Phạm Quỳnh Anh nhận lấy rồi hôn thật kêu lên trán mỹ nữ của mình, hai người day dưa một lát rồi Hoàng Yến cũng về trước vì hôm nay nàng ấy khá bận.
Đứng sau lưng là Ái Phươn, chưa ăn cơm đã bị bắt ăn cơm chó làm cô không vui ra mặt, mắt sắc lẻm nhìn cái người đang cười muốn ngoác cả mồm kia.Mỗi ngày đều có người đẹp mang cơm qua, sướng còn gì bằng. Ghen tị quá đi à
-Em làm gì nhìn chị dữ vậy?
Quỳnh Anh vừa quay qua đã thấy quản lí đứng khoanh tay nhìn mình, mặt thì hầm hầm khó chịu cô cũng khó hiểu hỏi lại.
-Không có gì, thấy vui nên nhìn.
Thấy Ái Phương vờ vịt,Quỳnh Anh bật cười khinh bỉ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai quản lí, nhắc nhở:
-Em thích người ta thì tán tỉnh đi, không khéo vụt mất bây giờ.
Ái Phương có tật giật mình, mắt đảo đảo rồi vội vàng chối:
-Không thích, ai mà thích cái gì chứ, chị đừng có nói nhảm.
-Chị nói vậy thôi đó, Lan Hương ở trong trường nhiều người theo đuổi lắm nha.
Nói rồi Quỳnh Anh xách cơm của mình tung tăng đi vào trong, bỏ lại bé quản lí lớ ngớ đứng im như trời trồng.
Ê cái gì? Nhiều người theo đuổi á? Không phải một mà là nhiều hả? Không được!
Ái Phương không biết nghĩ trong đầu cái gì, lau lau mồ hôi rồi ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Lan Hương.
____________
Ở trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, lúc này có Lan Hương cùng vài bạn nữ khác đang ngủ trưa.Cô gái nhỏ ấy coi vậy mà rất hiểu chuyện, lúc nào cũng bó mình trên chiếc ghế chật hẹp và nhường chổ êm ái hơn cho mọi người. Ái Phương có chút xót xa, cô bước tới gân, xao xuyến ngắm nhìn.
Rồi cô cúi xuống, vươn tay bế nàng lên, nhẹ nhàng hết mức để tránh làm người ta thức giấc. Mà Lan Hương ngủ cũng thật say đi, không hề có chút cử động gì.
-Ngủ mê kiếu này, lỡ bị người ta bắt cóc cũng không biết luôn sao? (thì thui chứ biết sao^^).
Cô mỉm cười ôn nhu rồi chậm rãi ngồi xuống ghế ban nãy, cấn thận đặt nàng nằm gọn trong lòng mình với tư thế dễ chịu nhất.
Ái Phương ngã lưng về sau, để đầu nàng áp vào ngực mình, tay vuốt vuốt mái tóc suông mượt nhưng cũng không dám vuốt mạnh.Ngắm nhìn dung nhan của Lan Hương lúc ngủ, lòng Ái Phương bồi hồi lạ lùng, nàng xinh xắn, đáng yêu và thật ngoan ngoãn khiến người ta muốn bao bọc mãi thôi.
Trên chiếc ghế trong góc phòng có hai cô gái quấn quýt lấy nhau, êm đềm trong giấc ngủ. Người lớn ôm người nhỏ như thể đang bảo vệ, người nhỏ cũng thoải mái cuộn mình trong lòng người lớn, dễ thương vô cùng.
-End-
Hihi,t sắp ra fic mới,nhớ ủng hộ t nhe iuiu👉🏻😘👈🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip