Chương 13
Chiều hôm đó, Thoại Anh và Long cùng nhau chia tay với Duy và Diễm làm 2 ng bàng hoàng, tuyệt vọng. Nhi cũng gửi 1 bức thư đến Trang Nhung thông báo tình hình. Xong xuôi mọi việc, tất cả cùng nhau về nhà chuẩn bị cho chuyến du lịch đặc biệt đi vào bãi biển Nha Trang.
Sáng hôm sau. Trời còn phảng phất hơi lạnh, trên phiến lá, những giọt sương vẫn còn đọng lại. Sáng mùa đong trong lành thật.
Đúng 7h sáng. 8 ng gồm: Gia Vũ, Gia Kỳ, Nguyệt Nhi, Thoại Anh, Vũ Phong, Hoàng Lâm, Nhật Long, Kiều Phương đều có mặt ở nhà xđ thành phố. Mỗi ng đều mang theo 1 cái balô ưà 1 cái valy. Riêng Nhi thì có đến 2 ng khuôn đồ nên Nhi chỉ đeo 1 túi sách nhỏ gọn nhẹ thôi. Chắc hẳn ai cũng nghĩ ng mang đồ cho Nhi là Vũ và Kỳ nhỉ? Chỉ đúng 50% thôi nhé! Vũ chỉ mang đồ của Vũ thôi. Ng kéo valy cho Nhi là Kỳ và Phong đó.
Vì muốn ít bị chú ý nên Nhi khăng khăng đòi ngồi cuối mặc cho Kỳ đã nói rằng ngồi cuối rất xóc nhưng cô bé vẫn ko chịu nghe. Vậy là Phong, Kỳ, Vũ và Nhi ngồi ghế cuối. Lâm ngồi với Phương vì anh chàng là 1 vị quản gia riêng và vô cùng đặc biệt của Phương mà. Chỉ có Thoại Anh và Long là ko vui tí nào. Nhưng biết sao đc, chẳng nhẽ ngồi với ng lạ? Xe lăn bánh đc 1 lúc thì Phương, Thoại Anh và Nhi lăn ra ngủ.
Phương ngả đầu vào vai Lâm làm anh chàng đang ngắm cảnh giật mình nhìn lại. Oa! Lần đầu tiên anh đc nhìn Phương ở cự ly gần thế này nha! Phương thục nữ, ko cá tính như Nhi, cũng ko dữ dằn như Thoại Anh. Phương đẹp, 1 nét đẹp dịu dàng. Cô bé rất giỏi nữ công gia chánh. Tự dưng Lâm lại nhớ về hồi nhỏ. Lần đầu tiên Lâm sang nhà Phương chơi...
Cậu đang đi lòng vòng trong vườn thì đụng phải 1 cô bé tóc đen, mái tóc đc làm theo kiểu đầu công chúa nhỏ trong cổ tích. Điểm nhấn trên mái tóc đen đó là 1 chiếc kẹp nơ màu xanh da trời. Ở cổ có 1 dây ruy-băng cùng màu với kẹp nơ. Cô bé đó mặc váy sa-tanh cũng màu xanh nốt. Trên tay cầm 1 quyển sách gì đó rất dày. Đụng trúng Lâm, cô nàng mở to đôi mắt đen láy long lanh nhìn cậu như vật thể lạ. Cũng từ lần gặp mặt đó, Phương và Lâm thân nhau và có chung 1 sở thích là rất thích đọc sách. Mỉm cười, cậu khẽ vén vài sợi tóc còn vương trên má cô rồi nhẹ nhàng choàng 1 cái áo lông thỏ cho Phương
Mới đầu Thoại Anh dựa vào ghế mà ngủ. Nhưng vì xe lắc lư nên cô đã ngả vào vai Long. 1 lúc sau chả hiểu mơ thấy cái gì mà Thoại choàng tay ôm luôn cổ Long. Long định đẩy cô bé ra nhưng vì đó là 1 hành động ko đc hay cho lắm của đấng nam nhi(bệnh sĩ diện) nên thôi. Nghĩ lại thì cậu quen cô nhóc đanh đá này cũng đc mấy năm rồi ý chứ! Ừm...từ khi cả 2 12t thì phải. Hôm đó là sinh nhật của Thoại Anh. Ấn tượng đầu tiên khá tốt. Cô bé xuất hiện trên bục chính với cái váy màu tím nở nụ cười mặt trời. Thế nhưng ấn tượng đó bị tiêu tan khi cậu và cô bé cùng lẻn ra ngoài vì ko quen đám đông. Cũng chỉ vì tranh nhau cái xích đu mà chả ai chịu để ng kia ngồi. Quay ra cả 2 động tay động chân. Cuối cùng thì "ùm", 2 ng cùng ngã xuống bể bơi ướt như chuột lột. 2 đứa bị ba mẹ la tơi bời hoa lá đâm ra thù hằn nhau luôn. Long chợt mỉm cười nhẹ khi nghĩ lại qúa khứ rồi cậu đeo 1 tai nghe cho Thoại Anh, 1 cho cậu rồi cũng lăn ra ngủ.
Trái ngược với 2 cô bạn. Nhi ngủ chả ý tứ gì cả. Nằm sải lải ra như ngủ ở giường vậy. Chân thì gác lên Kỳ và Phong, đầu thì gối lên đùi Vũ.
-Em ơi, đừng đi. Gà quay, thịt xiên, sườn xào...đừng bỏ chị- Nhi vừa ngủ vừa nói mơ. Đúng là suốt ngày chỉ biết ăn thôi. Phong lặng lẽ ngắm nhìn Nhi. Tiểu thư kiểu gì mà ý tứ ko thấy đâu. Đúng là đc 2 ông anh chăm sóc từ nhỏ nên lây tính con trai luôn rồi cũng nên. Thực ra thì cậu cũng 17t đấy. Nhưng biết sao đc, quy định của gia tộc bắt trưởng họ- ng thừa kế phải lấy xuống 15t.
-Mọi ng ơi. Xuống ăn cơm nào- tên phụ xe thông báo. Mọi ng bắt đầu xôn xao đứng dậy khởi động cho đỡ mỏi rồi ngó nghiêng.
- Phương. Dậy đi ăn thôi- Lâm khẽ lay vai Phương.
-Con heo nái này! Mau dậy nhanh- trái ngược với hành động dịu dàng của Lâm thì Long lại vỗ bộp bộp vào vai Thoại Anh. Cô nàng khẽ cựa quậy rồi dụi dụi mắt.
Yaaa! Ai i khoác vai ta hả?- Thoại Anh giật mình khi nhìn thấy cánh tay "có duyên" của Long đang ôm mình.
-Mi còn nói nữa. Dựa vào vai ng ta đau ê ẩm- vừa nói Long vừa lắc mạnh đầu và xoa xoa bả vai "bị" Thoại Anh dựa.
-Hừ! Có mà mi kéo đầu ta dựa vào ý. Ai chả muốn ta dựa vào- Thoại Anh vỗ ngực.
-Sax, tự tin qúa thành tự ti đó- Long nói rồi qua mặt đi ngắm cảnh. Còn Thoại Anh cũng quay sang Phương.
-Con lợn này! Chị biết dậy ko hả?- Phong gắt thẳng vào mặt Nhi.
"BỐP"- chả hiểu cô nhóc mơ gì mà thẳng tay tát vào mặt Phong 1 cái rõ đau.
-Chị làm quái gì thế hả???- Phong ôm mặt tức tối hét. Có lòng tốt gọi dậy mà còn bị đánh. Đời cậu xui xẻo thế này là cùng mà.
-A! Chị só-rỳ nhé! Thấy ko phải giọng của 2 anh chị nên tưởng thằng láo toét nào mới đánh- Nhi ngồi bật dậy chắp tay xin lỗi rối rít. Phong thở hắt ra bó tay. Cả đám lục tục kéo nhau đi xuống xe.
Nhi, Thoại Anh và Phương sau khoảng 30p chọn đồ ăn thì cuối cùng cũng khuôn ra đc 1 núi.
Nằm ngủ ê ẩm hết cả ng- Nhi vừa ăn vừa than
-Chị còn than gì? Người đâu mà nặng như voi. Gác chân lên ng ta muốn gãy xương- Phong hậm hực. Cô nhóc này vi phạm vào qúa nhiều nguyên tắc của cậu rồi nha! Chửi nhau với cậu là 1, đánh cậu là 2 rồi lại ngủ gác chân lên cậu là 3. Tức muốn trào máu họng!
-Đừng cãi nhau nữa. Mấy đứa ăn đi rồi đi tiếp- Vũ vừa nói vừa đẩy ra trước mặt Nhi cốc sữa.
Sau khi lấp đầy cái dạ dày. Tất cả kéo nhau lên xe.
Vì ngủ hơn 4h đồng hồ nên 3 cô gái của chúng ta giờ đây tỉnh hơn sáo. Ng nghe nhạc, ng chơi game, ng ngắm cảnh.
-Ủa? Sao em bé kia khóc mãi thế nhỉ?- Kỳ thấy lạ. Cả lũ nhất loạt nhìn về phía 1 ng phụ nữ đang bế 1 em bé ngồi ở giữa xe.
-Tội qúa! Nước mắt dàn dụa hết kìa!- Phương chẹp miệng.
-Nhưng sao ngồi cùng mẹ mà khóc nhỉ?- Long xoa cằm. Ừ ha! Có mẹ rồi sao còn khóc nữa.
-Nhìn đi. Dáng vẻ ko giống 1 ng mẹ đang dỗ con. Vụng về và lúng túng- Vũ nhận xét.
-Ko lẽ là bắt cóc?- Lâm nhìn Vũ đầy nghi ngờ.
-Giờ làm sao 2?- Nhi lo lắng. Ko lẽ làm ngơ.
Thoại thì như thế này. Giờ ta luôn để em bé trong tầm mắt. Nếu thuận lợi thì sẽ gọi cảnh sát- Thoại Anh đề nghị.
-OK! Ý kiến hay đó- Nhi búng tay cái "tách".
Những tưởng sự việc sẽ êm thấm. Nhưng khi xe đi thêm 1 đoạn nữa thì ng phụ nữ đó đòi xuống xe với lý do con bà ta khóc. Cả lũ ái ngại nhìn nhau. Thôi nào! Tất cả vì em bé mà. Ko thì tội nghiệp. Cả 8 ng cùng nhau kéo xuống xe và đi theo bà ta. Đi bộ đc khoảng 30p thì bà ta dừng lại ở 1 vùng quê hẻo lánh. Ở đây chỉ có vài túp nhà lụp xụp cũ nát. Ng phụ nữ ngó nghiêng xung quanh và đi đến gõ cửa 1 túp lều. 1 lúc sau thì có 1 ng đàn ông mặt mày bặm trợn ra mở cửa. Điệu bộ trông lén lút lắm!
-Giờ xông lên ko 2?- Nhi quay qua hỏi. Đi lén từ nãy đến giờ cô bực lắm rồi đấy!
-Chỉ sợ tí nữa có ng đến lấy "hàng" là rắc rối đấy- Long thêm vào.
-OK. Mấy đứa có thể sử dụng "hàng nóng" nếu cần thiết- Vũ gật đầu.
Chỉ chờ có thế, tất cả thôi ko núp nữa mà đứng thẳng lên. Kiêu hãnh hiên ngang bước vào chính sào huyệt của bọn buôn ng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip