11.
Mina lúc này cực kì lo lắng. Nàng có thể đi đâu được chứ? Nếu như vì chuyện tấm ảnh đó mà bỏ đi, thật là nàng đã suy nghĩ không thông suốt rồi. Chuyện này dù gì vẫn có thể giải quyết được, đâu đến mức phải như vậy.
Mà thôi, dù là gì cũng được, trước tiên phải tìm được nàng đã, phải làm sáng tỏ chuyện này trước đã. Những thứ khác, để sau này rồi tính.
Cả nửa ngày tìm kiếm không ra, Mina bắt đầu thấm mệt, đã bắt đầu muốn bỏ cuộc. Thế rồi đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng cực kì quen thuộc. Vội vàng lao đến, đúng là nàng rồi, cuối cùng cũng tìm được.
- Nayeon, em tìm chị thật vất vả.
- Mina, sao em lại...? - Nayeon luống cuống cực độ. Nàng chỉ là đang đi dạo, ngắm cảnh xung quanh, nào ngờ lại gặp được cô. Nàng đã muốn trốn đến đây để tìm một chút bình yên, vậy mà không bao lâu, lại phải trở về sự mệt mỏi hàng ngày rồi.
Nayeon chỉ cầu một chút yên bình thôi mà, đâu phải điều gì to tát đâu chứ, tại sao lại không cho nàng được toại nguyện?
Nhìn thấy vẻ mặt không được vui vẻ của nàng, Mina cũng hiểu được vì sao, tiếp tục nói:
- Nayeon à, em biết chị không thoải mái, nhưng dù sao em cũng đã đến đây rồi, chúng ta cũng nên nói chuyện một chút thì hơn.
Nayeon thấy nàng nghiêm túc như vậy cũng không tiện từ chối, bèn đưa nàng đến nơi mình đang ở.
Mina vừa nhìn thấy ngôi nhà của Nayeon liền đảo mắt đánh giá một chút. Nơi đây cũng không hẳn đẹp, phòng ốc cũng khá nhỏ nhưng khá ấm cúng, không khí lại trong lành.
Nayeon dẫn cô vào trong phòng mình rồi nói:
- Em ngồi chờ một lát,chị có việc đang dở tay.
Mina không đáp lại, chỉ gật đầu một cái.
Lướt qua căn phòng của Nayeon lại nhìn thấy một tủ sách. Nàng vẫn giữ nguyên sở thích ngày xưa. Vẫn thích ôm lấy quyển sách bên mình. Lật qua vài quyển sách, cũng khá thú vị.
Đột nhiên, một tấm ảnh rơi xuống đất, Mina giật mình nhặt lên xem. Bức ảnh này có chút quen mắt. Chợt nhíu mày lại, Mina nhớ rằng đây là lúc ăn mừng hết năm thứ nhất đại học.
Trong tấm hình này hình như là lúc cô hơi ngà ngà say, không kiểm soát được nên mới ôm phải bạn thân của mình. Nhưng quan trọng là sao nàng lại giữ tấm hình này?
Sâu chuỗi lại các sự kiện với nhau, đây không phải là thời điểm cô và nàng chia tay sao? Nói như vậy, chẳng phải bức ảnh này chính là... Như vậy là Nayeon hiểu lầm cô nên mới chia tay sao? Không được, cô phải hỏi rõ nàng mới được.
Nayeon xong việc bước vào phòng nhìn thấy Mina đang cầm trong tay bức hình. Chẳng hiểu sao lần này nàng lại cảm thấy thâm tâm rất bình lặng, không còn luống cuống như lần trước nữa. Có lẽ nàng đã đoán biết được kết cục này rồi...
- Em mau ngồi xuống đi, cứ đứng đó làm gì? - Nayeon lẳng lặng cười, nói.
- Im Nayeon, chuyện này là... - Mina nét mặt vẫn còn hoảng hốt, hỏi.
- Trước hết cứ ngồi xuống trước đã, có gì từ từ nói.
Mina nghe vậy cũng từ ngồi xuống mới mở miệng hỏi:
- Nói cho em biết, có phải vì bức hình này mà chị hiểu nhầm em, chia tay em không? - Mina gắt gao.
- Đúng vậy. - Nayeon đắn đo suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng, vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh ấy.
- Im Nayeon! Sao chị có thể...? - Mina nhìn nàng bình tĩnh như vậy, trong lòng mình càng nổi lên từng đợt sóng liên hồi.
- Mina à, chị biết chị không nên ngu ngốc như vậy, không nên chỉ vì một bức ảnh mà cắt đứt với em.
Nhưng Mina à, chị thật sự rất sợ. Em trẻ trung lại xinh đẹp như vậy, có biết bao nhiêu người theo đuổi chứ. Chị sợ một ngày em nói với chị rằng em không thích mối quan hệ này nữa, muốn quay về mối quan hệ nam nữ bình thường.
Hơn nữa chúng ta chỉ là những người trẻ tuổi, cái sự "cả thèm chóng chán" không thể không có, chị rất sợ nếu có ngày có người khác lo cho em tốt hơn, có phải em sẽ bỏ chị đi không? - Nayeon nói mà gần như nức nở. Bao nhiêu cảm xúc, tâm tư dồn nén lâu nay cuối cùng cũng có thể được giãi bày.
- Nhưng Mina à, chị nói ra chuyện này chỉ mong em hiểu được sự thật thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Em hãy mau về đi thì hơn. - Nayeon tiếp, lại quay về dáng vẻ lạnh lùng ban nãy.
Mina nhìn nàng như vậy, lòng cũng càng khó chịu, cuối cùng bộc bạch:
- Nayeon à, tại sao chị lại có thể như vậy? Chị đem một năm ân ái của chúng ta ra đánh đổi chỉ bằng tấm hình này sao? Cả tuổi thanh xuân, cả tấm chân tình này của em chẳng lẽ không bằng một bức hình mờ mờ ảo ảo? Chẳng lẽ em không đáng tin đến vậy?
Thấy Nayeon không nói gì, Mina tiếp:
- Nayeon à, em yêu chị như vậy thời gian qua sao chị lại không hiểu chứ hay là chị cố tình không hiểu?
- Mina à, chị không... - Nayeon ngập ngừng.
- Bây giờ chị nói thật cho em nghe, nếu không có tấm hình này thì chị vẫn sẽ tiếp tục mối quan hệ với em đúng không? À không, kể cả là bây giờ chị vẫn còn tình cảm với em đúng không? - Mina hỏi, ánh mắt đầy tình ý.
Nayeon nghe đến nàng hỏi cảm thấy tim mình như bị ai đó đâm liên hồi. Nàng không muốn trả lời câu hỏi này, hay nói chính xác hơn là không đủ dũng cảm để đối diện với câu hỏi này cũng như với cô.
Thấy nàng trốn tránh như vậy, Mina lại lên tiếng:
- Chị không nói gì có nghĩa là thừa nhận phải không?
- Mina à, không phải như vậy đâu... - Lời nói còn chưa hết câu, môi của Nayeon đã bị chặn lại.
Không để Nayeon nói hết câu, Mina đã bao bọc lấy nàng. Mina đưa nàng vào một nụ hôn đầy dịu dàng, âu yếm giống như nụ hôn đầu của hai người. Xúc cảm ùa về khiến cho Mina không kiềm chế được, không thể dứt ra khỏi nụ hôn này.
Nayeon đầu óc lúc này hoàn toàn mơ hồ. Nàng không hiểu sao mình lại làm ra loại chuyện này nữa. Rõ ràng là nàng nên khước từ nụ hôn này mới phải, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì nàng lại không thể dứt ra được. Nàng chỉ càng ngày càng muốn lún sâu vào nó thôi. Nàng đúng là mất trí thật rồi.
Dứt ra khỏi nụ hôn, Mina vẫn nhìn nàng say đắm như thế. Nayeon mất một hồi lâu ngẩn ngơ, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, trốn tránh ánh mắt của cô.
Mina thấy nàng trốn tránh mình như vậy, cũng chỉ cười một tiếng, xoay vai nàng lại để nàng đối diện với mình, nói:
- Nayeon à, từ giờ trở đi hãy tin tưởng em, em sẽ bảo vệ chị.
- Mina à, chị có thể không? - Nayeon không hiểu sao nàng lại thốt ra câu hỏi đó. Nhưng nàng chỉ biết rằng, nàng thực sự khao khát, nhớ nhung đôi môi ấy, con người ấy.
Câu hỏi của nàng đương nhiên không có ai đáp lại. Mina chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng, ôm thật chặt như chẳng gì có thể chia cách hai người. Chỉ muốn giữ chặt nàng trong vòng tay mình, sợ rằng chỉ cần buông lơi một giây sẽ mất nàng cả đời.
Điên cũng được, nàng chỉ cầu mong được ở bên cô thôi. Chỉ đêm nay thôi cũng được, để cho nàng được mơ trọn giấc mộng đẹp này mà thôi.
Hai người chẳng ai nói gì với nhau, cứ như vậy mà nhìn nhau thật lâu, ánh mắt những người đang yêu mới hiểu...
🔚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip