12.
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng sau chân núi từ lúc nào mà có hai người chẳng hề hay biết.
Mina và Nayeon vẫn ôm nhau ngủ chẳng biết trời đất gì. Một lúc sau, Mina tỉnh lại vẫn thấy Nayeon đang say ngủ. Nhẹ nhàng nằm im ngắm người yêu nhỏ bé của mình, Mina vẫn còn lâng lâng cảm giác hạnh phúc.
Từng đường nét trên khuôn mặt này dù cho có ngắm bao nhiêu lần cũng không thấy chán, chỉ muốn ngắm nhìn cả đời.
Cô vẫn còn không tin được những chuyện xảy ra. Thật sự cứ như mơ vậy, chẳng rõ ràng mà mờ mờ ảo ảo. Nhưng là mơ cũng được, Mina nguyện đánh đổi mọi thứ để được chìm đắm trong cơn mơ này, mãi mãi không bao giờ muốn tỉnh giấc. Dù sao thì cô vẫn rất hài lòng với hiện tại rồi.
Nhận thấy thời gian không còn sớm, Mina mới nhẹ nhàng đánh thức Nayeon dậy:
- Nayeon à, mau dậy thôi, muộn rồi đấy.
Nayeon nghe thấy lời người kia rồi nhưng là vẫn còn ngái ngủ, chưa muốn ngủ dậy. Nằm được một lúc nữa, Nayeon mới chịu mở mắt. Ánh nắng mặt trời quá sáng khiến nàng nhất thời không quen, làm cho đôi mắt xinh đẹp của nàng nhíu lại.
Đột nhiên ánh nắng ấy không còn nữa mà ngay trước mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Mina. Nayeon đột nhiên thấy hơi đỏ mặt. Khoảng cách hai người hình như có quá gần thì phải.
Nhìn thấy người trước mắt đỏ mặt như vậy, Mina cảm thấy rất vui vẻ. Hôn lên má nàng một cái, lại thấy mặt nàng càng đỏ hơn. Mina ra khỏi giường trước rồi nói:
- Em sẽ làm bữa sáng cho chị, chị mau đánh răng rửa mặt rồi ra đi nhé.
Nayeon nghe xong tỉnh hẳn ngủ, vội vàng đi đánh răng rửa mặt. Phải xem xem tài năng bếp núc của người yêu nàng mới được.
Xong xuôi mọi thứ, Nayeon vội ra phòng bếp thì đập vào mắt nàng là bóng lưng quen thuộc. Nàng cứ đứng đó si ngốc ngắm nhìn, khảm sâu trong trái tim và tâm trí này hình bóng ấy.
Thế rồi Nayeon lại bất giác nhớ đến cục diện bây giờ. Nàng lại sợ rằng có phải ngày sau bóng dáng này sẽ không thuộc về mình nữa không? Có phải đây chỉ là một giấc mộng và rất nhanh thôi nàng sẽ phải choàng tỉnh không?
Có được sự hạnh phúc ngày hôm nay Nayeon thật sự đã đánh đổi quá nhiều rồi. Chấp nhận bị ghét bỏ, bị chỉ trích, Nayeon cũng không quan tâm. Chỉ cần hiện tại hạnh phúc là được rồi, chuyện sau này cứ để từ từ rồi tính.
Mina nhìn người kia cứ đứng nhìn mình như vậy, nét mặt cứ thay đổi liên tục. Lúc thì vui vẻ, lúc lại có vẻ lo lắng. Thật chẳng hiểu nàng lại nghĩ đến chuyện gì nữa rồi. Nhẹ nhàng lay người nàng, Mina dịu dàng nói:
- Chị làm gì mà đứng ngẩn ngơ ra vậy, mau vào đây thưởng thức món ăn của em đi nào.
Lời nói của Mina chợt cắt ngang những suy nghĩ của Nayeon. Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười với cô rồi ngồi vào bàn.
Ăn uống xong xuôi, hai người lại cùng nhau vào bếp dọn dẹp. Cảnh tượng trước mắt nhìn thôi cũng đã hạnh phúc rồi mà người trong cuộc sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Chỉ cần những hành động nhỏ nhoi, giản dị thế này, chỉ cần cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dọn dẹp thôi cũng khiến Mina và Nayeon hạnh phúc rồi.
Loại hành động này trong mắt người khác có lẽ chỉ bình thường như mọi điều khác, nhưng đối với cô và nàng, đây là một cảm xúc hạnh phúc trào dâng trong lòng, khó nói thành lời.
Cứ như vậy, hai người cứ ở bên nhau như vậy, chẳng biết buồn là gì, chỉ có niềm vui hiện hữu.
Nhưng rồi sẽ được bao lâu chứ, loại tình cảm này? Tuy rằng người trong cuộc có thể cho rằng đó chính là chân ái của bọn họ, cho rằng tình yêu này của họ là chân chân chính chính.
Nhưng người khác thì có thể lại chẳng nghĩ như vậy. Nào có ai lại ủng hộ cái mối tình vụng trộm này, hay nói đúng hơn là ngoại tình này. Đường hoàng là người đã có chồng mà còn mặt dày diễn một màn yêu đương ái tình với chính người em chồng của mình.
Miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, điều gì cũng có thể nói được. Tuy nói rằng hai người sẽ bất chấp tất cả vì nhau, sẽ hi sinh mọi thứ để đến với nhau nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là lời nói miệng. Có thật trong thâm tâm họ nghĩ như vậy, có thật sẽ sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì nhau?
Đây cũng xem như là phép thử cho tình yêu. Nếu như yêu nhau thật lòng, khắc cốt ghi tâm thì sẽ chẳng có gì là cản trở cả, hai trái tim lưu lạc cũng có thể tìm được đường trở về bên nhau.
Còn nếu như đó chỉ là loại tình cảm bỡn cợt, sớm muộn thì những lời nói ấy chỉ còn là gió bay, và hai người cũng chẳng còn gì cho nhau ngoài một ánh mắt lạnh lùng như người lạ mặt, để khi nhớ về thì tất cả cũng chỉ là một thoáng cuồng si trong quá khứ mà thôi.
Nayeon rất sợ nói trước, bởi nàng sợ mình sẽ không làm được lời nói ấy. Chính vì vậy, kể từ lúc quay về bên nhau, Nayeon chưa từng cho Mina một lời chính xác về tương lai của hai người, cũng chưa từng nói sẽ bỏ qua mọi thứ vì cô.
Nàng cũng không hiểu nữa. Hình như nàng thật ngu ngốc thì phải, à không, chính xác thì nàng thấy bản thân là nhu nhược đi. Nàng cũng tự hỏi bản thân sao lại tự ti, không dũng cảm chiến đấu cho tình cảm của mình. Câu hỏi này của nàng chẳng ai có thể trả lời được bởi chính nàng cũng không có câu trả lời cho chính mình nữa...
Dọn dẹp xong, Mina đi vào phòng thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của anh trai. Hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn là nhấc máy lên gọi lại cho anh.
- Alo là em đây.
- Mina à em đang ở đâu, mẹ rất lo cho em. Còn nữa, Nayeon đâu rồi, em ấy đi cũng mấy ngày rồi, sẽ không gặp phải chuyện gì đó chứ. - Andrew nghe thấy Mina gọi cho mình liền chẳng để cho cô cơ hội để nói,cứ thế tới tấp hỏi han cô.
- Mọi người không phải lo lắng, em chỉ đi du lịch cho khuây khỏa thôi. - Mina tìm đại một cái cớ.
- Mina à, có phải em đang ở cùng... - Andrew hơi ngập ngừng hỏi.
- Không có việc gì nữa thì em cúp máy đây. - Mina hình như cũng đoán ra được ý tứ trong câu hỏi của anh nên vội vàng dập máy, không cho anh hỏi nốt.
Andrew nghe Mina nói vậy càng chắc chắn chuyện này là đúng rồi. Dù gì đi nữa cũng phải đem chuyện này nói với mẹ.
Mấy hôm nay anh đã nghĩ thông suốt cả rồi, Mina và Nayeon yêu nhau lâu rồi, lại còn yêu đậm sâu như vậy, anh căn bản chỉ là người ngoài cuộc. Tuy rằng anh cũng rất yêu nàng, cũng không muốn nhường nàng cho em gái mình, nhưng chính vì yêu nàng như thế càng không nỡ làm nàng đau khổ.
Lý do chia tay của Mina và Nayeon là gì thực sự anh cũng không biết rõ nhưng có một điều anh chắc chắn rằng hai người chia tay không phải vì hết tình cảm nên mới không quên nhau. Vì thế anh sẽ thành toàn cho mối tình này, thành toàn cho người con gái anh yêu và cô em gái mà anh thương nhất.
Mina đi ra ngoài phòng khách định đem chuyện vừa nãy nói với Nayeon, nhưng rồi lại thôi. Cô sợ có phải khi mình nói ra chuyện này thì cô và nàng không còn cơ hội ở bên nhau nữa. Đánh mất nàng một lần rồi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra lần hai.
- Mina à, em sao vậy, sao cứ đứng ngây ra như người mất hồn vậy? - Nayeon thấy Mina cứ đứng mãi một chỗ bèn gọi cô.
- Nayeon à, em có chuyện muốn nói với chị. - Mina nghe câu hỏi của nàng chợt thức tỉnh.
- Nayeon à, dù gì chúng ta cũng không thể ở đây mãi được. Chúng ta nên về nhà và nói rõ chuyện này cho mẹ và anh. - Mina nghiêm túc nói.
Nayeon nghe vậy vẫn lặng im. Mãi một lúc sau nàng mới trả lời:
- Phải rồi, cứ làm như vậy đi.
Đúng, đã đến lúc phải đưa chuyện này ra ánh sáng rồi không thể để nó chìm nghỉm trong bóng tối nữa. Phải có một câu trả lời chính xác, một quyết định cuối cùng cho chuyện này thôi.
Và dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa, cả hai có lẽ chỉ có thể chấp nhận mà thôi...
🔚
Chap sau là end rồi nhé và hiện tại thì tâm trạng mình đang rất bất ổn nên mình sẽ không hứa hẹn gì về cái kết cả... Cảm ơn đã đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip