oneshot

Goo Bonhyuk choàng tỉnh từ sau cơn ác mộng về ngày tận thế, gần đây em hay mơ phải một giấc mơ lạ, trong giấc mơ, có ai đó luôn cố nói với em về sự diệt vong của nhân loại trong một tương lai gần và ngày trái đất sắp bị hủy hoại sẽ tới nhanh thôi

Thế nhưng không còn thời gian cho em lắng lo về những cơn ác mộng nữa, bởi mùi thức ăn len lỏi từ trong không gian, đã chạm đến chiếc dạ dày đói meo mốc của Bonhyuk rồi. Bước chân xuống tầng dưới của căn nhà nhỏ giữa lòng Seoul nô nức, một cỗ bình yên hạnh phúc bỗng dâng lên trong tim em. Bàn ăn được trải một chiếc khăn bàn màu vàng tươi, trên bàn đặt một lọ hoa xuyến chi, chắc là được hái ngoài sân vườn, hai dĩa trứng lòng đào thơm ngây ngất , nóng hổi và một dĩa bánh mì vừa nướng được đặt ngay ngắn trước hai chiếc ghế gỗ có lót một tấm đệm cực kỳ êm ả phía sau.

Ahn Hyeongseop đang loay hoay lấy hai ly sữa nóng bên bếp, có vẻ như dẫu cho ngày mai có là tận thế, thì bấy nhiêu đây bình yên đã đủ để con người ta không còn màng đến sự diệt vong đang cận kề nữa.

" Dậy rồi hả Puppy, anh còn tưởng em đang ngủ, hôm qua em chẳng ngủ được mà. "

" Sao anh biết vậy, em nói mớ hả? "

Nghe thấy câu hỏi vừa có phần ngây ngô đáng yêu lại vừa ngốc của bạn cún con kia, Hyeongseop chỉ đành cười bất lực

" Không có đâu, em mau ra đây ăn sáng đi lát ăn xong anh dẫn em đi chơi. "

Cách nói của Hyeongseop lúc nào cũng như người lớn dụ trẻ con vậy, nhưng kệ đi, Bonhyuk thì cũng chỉ là đứa trẻ (gần 24 tuổi ) trong mắt anh mà thôi. Đứa trẻ này thì cho dù bao nhiêu tuổi nó vẫn cần anh nó che chở, săn sóc và yêu thương, vẫn cần anh nó bảo ban, tâm sự và bên cạnh nó những lúc nó bế tắc như những đứa nhỏ khác. Bonhyuk khẳng định chuyện đó và Hyeongseop hẳn cũng biết là vậy.

Bầu trời hôm nay rất đẹp, trong vắt một màu xanh tươi và những áng mây cũng trắng muốt, bồng bềnh nhẹ thả mình mặc cho làn gió nóng muốn đưa đến đâu thì đến. Hyeongseop như đã hứa, mang theo một ít đồ dùng cần thiết, lái xe chở bạn nhỏ kia đi chơi. Hyuk không hỏi anh rằng sẽ đi đâu, vì chỉ cần nơi đó có anh, có em, có chúng ta với những bình yên dịu dàng, thì dù cho đến đâu cũng không quan trọng.

Đang chìm vào dòng suy tư của chính mình, em bất ngờ rụt cái đầu bông xù dựa trên cửa xe lại, vì tấm kính đột ngột mở ra. Một mùi hương mằn mặn, tanh nồng xộc thẳng lên mũi. Khứu giác dường như được khuếch đại hết cỡ và cả thị giác cũng căng ra vì khung cảnh trước mắt. Dòng nước xanh trong như ngọc, những thanh âm rì rào như tiếng gọi của biển khơi, những tia nắng chiếu lấp lánh trên mặt biển gợn sóng khiến người ta không khỏi nhớ đến những vì tinh tú trên nền trời đêm của ngày hạ, khi chẳng áng mây nào che lấp được hào quang của chúng. Còn chưa hết sững sờ thì xe đã dừng lại trên một bãi cát trắng tinh, hạt cát mịn màn trải đều dẫn ra làn nước tươi mát tạo nên một cảm giác bình yên đến khó tả.

Ở phía sau,Hyeongseop đang dựng một cái ô che nắng to, anh lấy ra trong xe một tấm thảm màu đỏ, lót trên nền cát nóng và một cái thùng đá đặt trên thảm, xong xui, Hyeongseop nắm lấy tay em, kéo mạnh về hướng biển, gió biển vào tiết trời mùa hạ thực sự cũng chẳng mấy dễ chịu, chính là kiểu gió nóng kéo theo nắng đập vào người, làm da cháy đến đỏ phổng. Nhưng cảm giác khó chịu ấy dần nhường chỗ lại cho cái mát lạnh đặc trưng của biển, chân bước xuống dòng nước mới đầu sẽ có phần rụt rè vì lạnh, nhưng dần dà là sự tận hưởng cái mát mẻ sảng khoái trong nước.

Hyeongseop không kéo em ra xa, chỉ vừa đủ để nước lấp qua đầu gối, tay trong tay đi dạo bên bờ biển, thế giới yên ắng đến lạ thường, dường như chỉ còn đôi ta trong cái ôm của biển lớn và tình yêu của anh với em là thứ dòng chảy còn mãnh liệt hơn cả con sóng kia.

" sao tự nhiên lại đi biển ?"

" bởi vì em bảo biển vào ban ngày trông có vẻ yên bình. "

Hyeongseop vừa nói vừa cười ngây ngốc, nhưng Bonhyuk thì không như vậy, em đang chìm trong biển dịu dàng mà anh lớn mang lại,Hyeogseop ngốc,... rõ ràng hôm đó, em chỉ bâng quơ nói một câu thôi mà...

Trở lại chiếc ô che nắng ban nāy, mở thùng đá ra, Bonhyuk không mấy ngạc nhiên khi bên trong chứa đầy ấp các loại trái cây đã được cắt sẵn, đựng trong mấy cái hộp thủy tinh nhỏ, mỗi loại một ít. Có một ít dưa hấu, một ít dứa, một ít táo và một ít nho. Em đương nhiên biết vì lần nào đi chơi mà anh chẳng chu đáo như vậy.

Ngồi trên bờ biển nhìn ra đại dương xa xăm, liệu có phải vào ngày tận thế, trái đất sẽ đảo lộn, nghiêng ngả, mặt biển yên ả kia cũng sẽ bỗng chốc trở nên hung tợn, những cơn sóng sẽ bắt đầu nhộn nhạo, từng đợt sóng thần cao vút sẽ trồi dậy từ đáy biển vỗ ập vào đánh gãy cả những tòa nhà kiên cố nhất của thành phố, vậy khi ấy, thứ bé nhỏ như con người sẽ đi về đâu...

" ayo, lạnh ! "

Mạch suy nghĩ của em lập tức bị cắt đứt bởi cái người to đầu rồi còn chơi trò trêu ghẹo người khác, lon nước ép lạnh được di chuyển từ má xuống tay em.

" puppy ah, da em trắng nõn, bị cháy đỏ cả rồi kìa "

" tất nhiên rồi, nắng thế kia cơ mà "

" vậy ta về nhé em "

Nói rồi, cả hai đứng lên, dọn dẹp lại thức ăn còn sót, rồi cùng nhau trở về.

Trở về trong nắng chiều tà, hoàng hôn đỏ rực như màu của máu chiếu lên gương mặt hai thiếu niên kia thông qua một lớp kính xe dày cộm, Bonhyuk biểu thị rằng em muốn ngắm hoàng hôn, nên Hyeongseop đã hạ cửa kính xuống cho em nhỏ. Cảm giác trong một chiều gió lộng, dù cho có là gió nóng, biển trời rực lửa bao bọc lấy ta, nhắm đôi mắt lại và ta sẽ thấy, bình yên nằm ở một góc chân trời, nơi trái tim ta quyện luyện làm một, dường như đập chung một nhịp đập trong suốt chuyến đi.

Và...,

Một ngày của ta sẽ không cứ vậy mà kết thúc, trái ngược với Bonhyuk, có lẽ Hyeongseop chưa cảm thấy mệt sau chuyến đi. Anh dắt tay thằng bé đang muốn nằm rệp trên chiếc giường xuống đường phố, đến một nơi đã quá quen thuộc với cả hai, tiệm bánh gần nhà nơi bán những chiếc bánh nóng hổi, thơm phức, ngọt ngào. Như mọi khi Bonhyuk chắc rằng anh sẽ đến quầy bán những chiếc bánh phô mai ( cheesecake ), thứ mà anh thích nhất trên đời và cũng không trật một chút nào vì Hyeongseop đã lấy một cái bánh phô mai cỡ nhỏ, còn thêm 2 chai soju ở cửa hàng tiện lợi gần đó, ăn cái gì mà kì cục vậy?
Trong đầu em bây giờ cũng chẳng hiểu cái ông này đang làm cái quái gì thế hả trời, ai đời lại đi ăn bánh ngọt uống soju vậy chứ, nhưng cản gì nổi cái con người cứng đầu muốn chết này, thì coi như là nay đi nắng quá đầu ảnh có vấn đề đi.

Màn đêm đã bao trùm toàn bộ Seoul rộng lớn, hoa lệ, em biết mình không thể say chỉ vì chừng ấy và anh cũng vậy, ngoài dự tính ban đầu thì lần này Bonhyuk rủ anh đi dạo, Hyeongseop dĩ nhiên đồng ý vì bạn nhỏ này rất ít khi chủ động đề nghị với anh về một điều gì đấy.

Giữa lòng thủ đô vội vã tấp nập, có hai bóng nhỏ dắt tay nhau trên đường lớn, anh cởi chiếc cardigan của mình, khoát lên người bạn nhỏ kia, tiết trời ngày hè của seoul hẳn là không quá lạnh, như trời bây giờ cũng chỉ trên dưới 26°C, nhưng Hyeongseop thì có mấy quan tâm đến việc đó đâu, anh chỉ sợ em nhỏ trước mắt có thể bị cảm vào bất kì mùa nào trong năm mà thôi. Hyeongseop đột nhiên nảy ra một đề xuất rất chi là thú vị và đáng thử

" hả? khiêu vũ? giữa lòng thành phố thế này á hả, anh nói chơi hay nói thiệt vậy Hyeongseop? "

" có sao đâu, dễ thương lắm mà!"

Ahn- simp bồ - Hyeongseop đang nhìn Bonhyuk bằng ánh mắt thỏ con cho hay, em nhỏ này rất giỏi, em học múa, học đàn, học khiêu vũ từ bé, và cực kỳ là đẹp, nhưng mà em ấy chẳng bao giờ chịu bộc lộ ra cho mọi người thấy cả. Trước cái nhìn đầy long lanh mong chờ của người đối diện, em nhỏ chằng biết phải làm sao cả và cũng biết người ta bối rối rồi thì Ahn Hyeongseop quyết định cổ vũ cho em, lấy hết can đảm một đời mình, Hyeongseop nắm tay Bonhyuk, giữa phố xá đông người qua lại, cất chiếc giọng trong trẻo ngọt ngào của mình, hát bài hát mà Hyuk thường nghe nhất.

Em nhỏ còn chưa nhận thức được sự việc, đã bị kéo vào những âm thanh dịu dàng của người yêu, em vô thức di chuyển theo điệu nhạc được ngân vang trong cổ họng của anh lớn. Động tác của Hyeongseop có hơi vụng về vì anh chỉ ngắm nhìn em nhỏ múa, chứ chưa thực sự cùng em múa một bài nào cả. Hyuk theo nhip điệu của anh cũng hòa vào bài tình ca ngọt ngào, những giai điệu xinh đẹp cất vang trong biển người nô nức, tấp nập. Trong mắt người đi đường đây là một cặp đôi trẻ đang chìm vào tình yêu, trong mắt họ đây là thế giới bình yên của riêng họ.

Tối hôm đó khi về nhà, Hyeongseop pha cho em một ly sữa nóng như mọi khi, cả hai đã sạch sẽ sau khi tắm gội, Bonhyuk mở một bộ phim hoạt hình vốn dành cho trẻ con, nhưng lại có hai kẻ to xác nằm trên sofa cùng xem bộ phim ấy.

" vì sao hôm nay lại có nhiều sự kiện đặc biệt như vậy?" - Bonhyuk lúc này mới lên tiếng hỏi.

"vì mấy hôm trước em đã kể anh nghe về tận thế, về ngày cuối cùng của nhân loại trong giấc mơ em mới đáng sợ làm sao, và rồi anh nghĩ đến, nếu lỡ hôm nay là ngày cuối cùng ta còn sống trên đời, rằng anh chỉ còn duy nhất một ngày để yêu em, vậy ta hãy sống với những bình yên và những gì dịu dàng nhất của thế giới. Hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta còn được sống, vậy mỗi phút mỗi giây đều đã được sống hết mình. Anh muốn em hãy tin rằng, dù cho hôm nay có là ngày cuối cùng, và vào ngày mai cả thế giới sẽ diệt vong đi nữa, thì ngày hôm nay vẫn dịu dàng như thế, vẫn ôm lấy ta bằng tất thảy dịụ dàng cuối cùng còn sót lại, để ngày cuối cùng vẫn xinh đẹp đến lạ thường "

Bonhyuk không nói gì nữa cả, em biết rằng Hyeongseop đang cho em tất thảy dịu dàng mà anh có, đang an ủi em và yêu thương em rất nhiều. Nếu hôm nay thật sự là ngày cuối cùng của em thì có lẽ nó đã quá đủ đầy, đến mức dường như em sống trong một cõi bình yên hiếm có của nhân loại.
.
.
.
.
" If tomorrow is the end of the world, live as if today is the last day "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip