Đi Dự Hội Trường Thôi!

Cuộc họp với toàn thể học sinh mỗi tháng một lần. Thì giây phút này chẳng khác nào cực hình đối với lớp E
- Ê Nagisa-kun
- Giỏi lắm! Có thể lết từ trên kia xuống đây là hay lắm rồi. Bọn tớ không được như vậy đâu.
-Ha ha ha
Bọn lớp C bắt đầu cười nhạo rồi bỏ đi.
Mọi ánh nhìn soi mói và kì thị luôn ánh về lớp E dù bất cứ đâu, không chỉ riêng khuôn viên nhà trường. Và chúng tôi phải cắn răng chịu đựng sự nhục nhã này đến hết cuộc đời. Mà đúng nhỉ? Chuyện này đâu có gì lạ. Dù gì trong mắt họ, lớp E chỉ là cặn bã của xã hội, chỉ là những món đồ chơi hỏng bị vứt bỏ không thương tiếc.
[ Nói ngắn gọn là những người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc nhất được tuyển chọn khắp quốc gia.]
[ Thầy lấy tư cách hiệu trưởng để khẳng định với các em điều đó]
[...Tuy nhiên, tự cao là kẻ thù đáng sợ nhất của các em. Nếu lơ là, sẽ giống như những người vô dụng nào đó thôi]
Lão ta liếc con mắt, chỉ tay về lớp E chỉ biết cúi gằm mặt. Cả hội trường đều nhìn về phía họ mà cười khinh bỉ.
[ Ê cười thế đủ rồi đấy các em. Như vậy cũng hơi quá đáng]
Lão ta lên tiếng rồi lại tiếp tục cười. Tiếng cười ngày càng to hơn, vang vọng cả sân trường.
- Nagisa, nhắc mới nhớ, Karma đâu? -Sugaya hỏi
- Cúp chứ đâu. Cậu ấy nói không đến, có bị phạt cũng mặc. Tính cách ngổ ngáo nhưng học cực giỏi... nhiều khi tớ cũng ganh tị với cậu ấy.- Nagisa thở dài
Kayano nghe thế liền tiếp lời:
- Asano-kun thì lên phòng hiệu trưởng. Còn Yuuki-chan thì cũng đi biệt tăm biệt tích. Hình như cậu ấy cũng cúp luôn rồi.- Kayano uể oải. Cô cũng muốn cúp lắm nhưng mà lại thôi vì....
______________________
Bãi cỏ đằng sau lớp E
Tách
Tách
Tách
-Ê. Yuuki-chan, cậu đừng chụp hình nữa- Karma mở mắt ngước lên
-Haizz. Một chút thôi mà. Cái này bán được nhiều tiền lắm
Cô trả lời. Cậu giật giật khoé mắt. Ra cậu là một trong những công cụ kiếm tiền của cô hay sao vậy? Yuuki ngồi thụp xuống, xem mấy bức ảnh rồi lại nhìn qua cậu. Cô với lấy một bên tai nghe rồi nằm xuống, quay mặt hướng ngược lại và ....ngủ. Karma để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, cậu chỉ cười nhẹ.
Trong giấc mơ
-Anh nói vậy là sao? Sao anh lại vô trách nhiệm như vậy
-Cô dám. Cô thì biết cái gì mà nói. Ngậm mồm lại
- Anh không biết nghĩ cho người khác à. Anh dám nói với tôi như vậy sao? Tôi mệt mỏi lắm rồi
- Nếu vậy thì li hôn đi. Tôi cũng nói rồi. Cô ta là tình nhân của tôi. Tôi không còn gì nói với cô nữa
-Ba....Mẹ. Đừng mà. Con sợ lắm! Con không muốn. Đừng như vậy. Là tại con. Là lỗi của con hết.
Một cô bé chừng 3,4 tuổi chạy lại khóc lóc, cô quỳ xuống van xin hai người nhưng lại bị ba mình đá ra ngoài cửa
- Con chó! Mày thôi lảng vảng ở đây đi.- ông chỉ tay vào mặt đứa trẻ
Bà mẹ sợ hãi chạy lại ôm con vào lòng, nức nở:
-Ông không được làm thế với con của tôi
Ông ta không quan tâm. Chạy lại bếp lấy một con dao. Ông tiến tới, vung dao lên, nhắm thẳng vào đứa bé. Bà mẹ lao tới ôm con nên lãnh nhiều vết chém vào vùng hiểm. Ông ta hừ mũi. Đứa con gái hoảng sợ nhìn mẹ nó bị đâm.
-Hu hu hu. Mẹ ơi! Mẹ đừng như vậy. Con sợ lắm.
-Mẹ...xi...xin lỗi. Mẹ.... kh...không thể.... bảo vệ con. Mẹ....yê...yêu....co... con lắm
Người mẹ gục xuống. Bà chết vì mất máu quá nhiều
Cô bé đứng ngây người, khuôn mặt thiên sứ bị dính máu. Đầu óc cô trống rỗng. Cô cầm con dao lên, xông tới đâm liên tiếp vào tim của người đàn ông. Ông chết. Cô vẫn đâm đến khi mệt lả vì dùng sức quá nhiều. Thật khủng khiếp. Bi kịch của gia đình.

Từ ngoài, một người phụ nữ bước vào. Cô nở một nụ cười bí ẩn. Cô đưa tay ra ý muốn cô bé theo mình. Cô bé hỏi khẽ:
-Cô là ai?
Cô bé nắm lấy bàn tay ngừoi phụ nữ theo bản năng. Cả hai đi ra khỏi nhà rồi biến mất trong bóng tối
__________________________
[ Tiếp theo chúng ta sẽ nhận thông báo từ hội học sinh. Xin các vị hãy chú ý...]
-Ai vậy?
-Trông bảnh ghê.
Karasuma- sensei bước vào hội trường. Thầy bước vào nói chuyện với một giáo viên nữ.
- Tôi là thầy chủ nhiệm(giả) của lớp E. Cho phép tôi sử dụng sân khấu
Tất nhiên, đối với một người bảnh trai như thầy ấy, bà cô kia không thể từ chối
- Thầy Karasuma ơi
-Chúng em trang trí vỏ của mấy con dao nè
-Dễ thương không thầy
Nakamura và Kurahashi khoe cái vỏ dao cực kì cute. Karasuma mặt nhăn hơn khỉ ăn ớt nói nhỏ:
- Trời ạ. Dễ thương thật đấy nhưng đừng có khoe ở đây. Vụ ám sát này là tuyệt mật
Cả hai vâng lời. Nhìn thấy thầy đẹp trai thân thiết với trò, các học sinh nữ lớp khác bắt đầu ganh tị. Cánh cửa lại mở ra. Lần này là Bitch-sensei bước vào khiến các học sinh chú ý
-Cô đến đây chi thế Irina?- Karasuma khó chịu
- Làm gì khó chịu thế. Thu nhập thông tin cho kế hoạch sắp tới không được à?- Bitch-sensei trả lời
Cô vẫy tay gọi Nagisa lại. Dùng lời ngọt ngào dụ dỗ cậu rồi lại dúi mặt cậu vào hai trái bưởi của mình khiến hai thằng lớp C chảy máu mũi nghen tị.
[...Được rồi. Những tờ giấy tôi vừa phát có in chi tiết hoạt động của hội học sinh]
-Xin lỗi. Lớp E vẫn chưa có.- Isogai thắc mắc hỏi
[...Thật là tệ quá đi mà . Hình như mình quên mang cho lớp 3-E rồi. Thông cảm nha mấy bạn]
Cả hội trường lại được một trận cười nắc nẻ khi sỉ nhục lớp E. Nhưng điều đó chỉ diễn ra vài giây thì....
Koro-sensei từ đâu xuất hiện với cây bút trên tay và một loạt bản thông báo đầy đủ cho lớp E
-Không sao đâu mấy em. Đủ cả bản viết tay cho mấy em mà. -Koro-sensei đắc ý
-À. Chúng tớ có rồi. Tiếp tục đi các cậu.- Isogai phát biểu
[ A.. Không thể nào. Sao lại có? Cái thằng cha cười nham nhở nào đến làm loạn thế? À...ờ. Hèm. Vậy tôi sẽ tiếp tục]
-Tên kia. Sao ngưoi lại đến đây? Ông là bí mật quốc gia đấy.- Karasuma hắc tuyến đầy đầu
-Không sao. Tài hoá trang của tôi thuộc hàng siêu đẳng mà. Tôi cũng không muốn vậy đâu. Nhưng tôi không thể để lớp E như vậy được.- Koro-sensei quay mặt đi rồi bảo- Fufufufu. Vếu bự quá.
-Ông nhận hối lộ của bọn nhóc chứ gì?- Karasuma như muốn hét lên
Nhìn thấy vậy cả hội trường đều ngạc nhiên và tò mò.
- Cơ mà... ông thầy đó ở đây từ hồi nào vậy
- Đã cao bất thường còn nhũn nhũn thế nào ấy
- Gì nữa kìa? Bà cô kia cứ chặn đường ổng. Hình như đang cố đâm ổng hay sao ấy
- ...Bả bị áp giải rồi kìa...Ứ hiểu gì hết
Lớp E bắt đầu cười vui vẻ. Điều đó khiến cho những học sinh khác khó chịu.
_______________________
-Không..... Không.... Không được
-Yuuki-chan. Tỉnh lại đi. Nè- Karma lay lay cô nàng
Yuuki tỉnh lại. Cô thở dốc. Nhìn qua người bên cạnh, cô thở phào nhẹ nhõm. Karma hỏi:
-Cậu mơ thấy gì mà sợ vậy?
Cô lắc đầu. Karma cũng chẳng muốn làm cô khó xử. Yuuki giật mình mở điện thoại xem giờ. Cô hốt hoảng nói:
- Chết rồi! Quên mất. Kar...Karma cậu mau đi trốn đi. Trời ơi nhanh lên đi.- cô hối thúc Karma rồi đeo mặt nạ vào.
Karma ngạc nhiên hỏi
- Tại sao phải trốn? Sao cậu đeo mặt nạ vậy? Ê ê. Từ từ
Karma đang không hiểu mô tê thì bị Yuuki đá thật mạnh lên cái cây gần đó. Cậu định leo xuống thì khựng lại, núp vào đằng sau cái cây.
Một đám, à không, một đống con gái từ cơ sở chính không biết chui đâu ra bu lấy bu để vào chỗ Yuuki.
-Ê đừng chen hàng. Từ từ đã
-Bán cho tôi tấm đó
-Tôi lấy cái này
-Aaaaa. Karma-sama đang ngủ nè. Tôi muốn nó
-Nè. Cái đó 1300 yên đó nha!
-Bán cho tôi hình Asano-sama cười đi.
-Tấm đó hiếm lắm nên sẽ là 2000 yên lận
-Mua luôn
-Bán luôn
Mọi người đang ồn ào thì im bặt. Một đứa con gái bước vào cùng đàn em. Chắc là chị đại. Yuuki giở giọng ngọt ngào:
-A. Xin kính chào đại tỷ-sama. Không biết đại tỷ xênh đệp muốn mua gì nào?- cô đã cố gắng để không ói ra khi nói những lời này
Cô ta mỉm cười rồi la lớn:
-Tụi bay đi hết đi. Chỗ này tao mua hết. Asano-sama hay Karma-sama tao lấy hết
Nói xong mụ đặt 1 triệu yên lên bàn khiến ai cũng ngỡ ngàng. Nhìn là biết thiên kim đại tiểu thư con nhà giàu danh giá
1s

2s

3s
-Dạ dạ em bán hết cho chị lun. Đây đây. Hàng hiếm hàng hiếm. Dạ, mong đại tỷ sẽ ủng hộ tiếp.Cảm ơn chị. Lần tới em sẽ cập nhật hàng cực hiếm.-Yuuki ngọt ngào bảo rồi cầm lấy tiền, đồng thời đuổi mọi người về
Khi tất cả về hết, Karma mới ló dạng xuống với khuôn mặt đầy hắc tuyến nhìn Yuuki đếm tiền
-Hoá ra đây là công việc của cậu sao?- Karma giật giật khoé mắt
-He he. Cái này dễ kiếm tiền lắm đó nha- Yuuki cười lớn
-E hèm. Dùng hình ảnh của học sinh trong trường rồi đem bán cho các nữ sinh để thu lợi cho mình. Không thể tha thứ.- Asano từ đâu bước đến giở giọng tiêu khiển khiến Yuuki giật mình.
Cô quay lại rồi bắt đầu xuýt xoa.
-Hề hề. Asano-kun. Có gì từ từ nói ha. Hay là tôi chia cho cậu một nửa số tiền nha? Nha? Nha? Đi mà.
Karma nhìn hai con người đó thì nằm lăn lộn mà cười sặc sụa.
Chắc mọi người cũng sắp quay về lớp rồi nhỉ?
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Meow. Au đã trở lại rồi đây. Cuối cùng cũng đã về nhà. Au sẽ cố gắng viết bù lại cho mấy bạn độc giả yêu vấu. 😘
Mong các bạn sẽ ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip