Truy tìm ký ức nào!

8:00 am, Chủ Nhật
Nhà ga Kyoto
-Đến nơi rồi. - Okuda cùng mọi người hét lên một cách vui vẻ. Sau vài tiếng ngồi tàu thì bọn họ cũng đã đến được Kyoto. Lần trước, do việc ám sát và bắt cóc chen ngang, họ vẫn chưa có thời gian tham quan hết được nơi đây. Bây giờ quay lại cũng vì vui chơi cho đã, và cũng để giúp cô bạn kia nhớ lại chút gì đó. Chỉ riêng có 4 con người đang vô cùng bất mãn...

Kana: "Sao bà đây phải đi theo?"
Yuuki: "Nắng quá! Muốn ngủ quá!"
Asano: "Lũ trẻ trâu"
Karma: "Mình muốn chơi game"

-Được rồi, bọn mình đi đâu trước đây?? Nè nè, các cậu muốn đi rừng trúc trước hay đi chùa trước? - Kayano đầy háo hức lên kế hoạch. Khuôn mặt cô rạng rỡ hơn bao giờ hết, dường như cô nàng đã quên mất mục đích của chuyến đi này

Cả bọn: Chứ không phải để giúp Yuuki à?
-Các cậu không chọn thì tớ chọn đấy nhé! Đến chùa Otowasan nàooo. Go go

-Haha, Kayano-chan phấn khích thật đấy.- Kanzaki mỉm cười. Nếu cô không nắm tay Kayano lại, có lẽ cô nàng sẽ chạy mất hút luôn ấy chứ

Tuy nhiên, nhân vật chính - Yuuki lại vô cùng bất mãn với việc này. Tại sao cô phải đến cái nơi này vào ngày nghỉ chứ? Đáng lẽ giờ này cô phải nằm ườn ở nhà chơi game và ăn đá bào chứ. Cô thậm chí còn chả nhớ lũ này là ai cơ mà??

Chùa Otowasan Kiyomizu (*)
*Ai fan Conan sẽ biết chùa này đã từng xuất hiện trong vụ án khi trường của Ran đi ngoại khoá nhé*
-Woohoooo! Cảnh trên này đẹp quá đi mất. Nào nào các cậu, chúng ta cùng lại đây chụp ảnh nào - Kurahashi hào hứng kéo tay bọn con gái lại để cùng chụp ảnh, ai cũng mặt mày rạng rỡ, trừ Yuuki và Rinka
-Hai cậu không thể cười được à?- Megu bất mãn lên tiếng
-Tớ chịu- Rinka trả lời cụt ngủn, kêu cô bắn súng thì được, cười thì phải xem xét lại
-Tôi còn chả nhớ mấy người. Cười gì tầm này - Yuuki lại ban tặng cho mọi người cái nụ cười nhếch mép khinh bỉ. Bả đây đếch thân quen với các người cơ mà
- Ayo cậu cọc cằn quá nha Yuuki-chan. Phải thân thiện với mọi người chứ.- Karma đang đứng cãi nhau với Asano liền quay lại cà khịa cả Yuuki
-Tên kia. Ngươi đừng có lảng tránh. Ông đây đã bảo là con gà có trước cơ mà?- Asano thấy mình bị làm lơ thì nổi khùng lên, thêm thời tiết nóng nực khiến cậu như muốn bốc hoả tới nơi
" Tên đầu đỏ này bị điên à? Thích khịa nhau à?" Yuuki nhăn mặt trước câu nói châm chọc kia. Mặc kệ, từ giờ cô sẽ là Yuuki cục súc.

-Mà nè, giờ chụp ảnh xong xuôi cả rồi, bọn mình làm gì giờ? Chúng ta cần lấy lại kí ức cho cậu ấy cơ mà? - Isogai lên tiếng xua tan bầu không khí căng thẳng này

-Này! Các cậu còn nhớ khu phố ở Gion không? Vì xảy ra vụ bắt cóc mà bọn mình chưa thể thưởng thức các món ăn ở đó được. Hay bọn mình quay lại đó đi? - Nagisa lên tiếng đề nghị. Cả bọn cũng đồng ý đi theo, biết đây ở đó Yuuki sẽ nhớ lại vụ việc hôm đó thì sao, dù gì thì vụ đó cũng khá đáng sợ.

-Waooo, đúng là mang lại không khí cổ xưa mà. Thích quá đi
-Nè nè nhìn kìa, mấy cây cầu gỗ đẹp quá!
-Uầy tớ phải chụp ảnh lại mới được
Ai ai cũng đều chạy loanh quanh hết xem đồ lưu niệm lại đến chụp phong cảnh. Yuuki thở dài nhìn lên trời. Mái nhà kìa...Mái nhà... Yuuki bỗng giật mình. Cô vừa thấy cái gì vậy nhỉ? Ai đó đang ngồi trên mái nhà ngắm trăng với cô. Là ai vậy chứ?
-Ê con nhỏ kia. Bị say nắng à?- Asano thấy Kana ngồi thụp xuống đất ôm đầu thì hơi lo lắng. Câu nói của cậu cũng khiến Yuuki quay lại nhìn. Giờ cô mới để ý, tại sao cô không hỏi Kana? Tại sao cả hai lại đến đây? Tại sao cô không ở trong tổ chức? Tại sao tên đầu đỏ lại giống chị Akari như vậy, cả anh hai nữa? Rất nhiều câu hỏi dồn dập đến với tâm trí cô. Cô bỗng choáng váng, rồi ngất đi. Trước khi nhắm mắt, cô chỉ thấy mọi người hô tên mình đầy lo lắng, và rồi cô bỗng thấy...là chị Akari
———————————
22:37p.m
-Ahh. Yuuki-chan tỉnh rồi này - Yuuki từ từ mở mắt, rồi nheo lại, rồi lại chớp chớp để làm quen với ánh sáng của căn phòng. Mọi người đều đang vây quanh cô

-Cảm ơn các em đã chăm sóc cô bé nhé! Chắc do di chứng của tai nạn đợt trước nên sức khoẻ của con bé hơi yếu. - Akari cười nói

-Ê bà chị. Suýt nữa tôi còn tưởng bà là chị Yuuki chứ không phải chị tôi đấy.- Karma nhăn mặt đầy bất mãn.

-Hohohoho. Các em đi ra trước đi, để chị ở đây với Kana là được rồi. Đặc biệt là mày đấy oắt con, đừng để chị chửi mày.- Akari đặc biệt chỉ đích danh Karma, cả bọn cũng cười cười rồi đi ra ngoài. Nhiều người ở đây quá, họ sẽ Yuuki sẽ khó chịu hơn

-Chị?? Chị Akari? Sao chị ở đây? Đây là đâu vậy? - Yuuki bật dậy hỏi dồn dập. Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cơn đau đầu khiến đầu cô chỉ muốn nổ tung, nên đành miễn cưỡng nằm xuống

-Haiz. Chị mà biết được thì đã bay lên đầu em ngồi luôn rồi. Được rồi em bình tĩnh đi. Chị sẽ từ từ kể cho em nghe- Akari lắc đầu chán nản. Cả Kana cũng ngồi xuống bên cạnh lắng nghe

-Cách đây 3 năm, khi nhóm chúng ta vẫn còn hoạt động cho tổ chức. Ngày hôm đó chị và anh trai em được cử đi làm nhiệm vụ ở Los Angeles. Vụ án đó nhìn chung không có gì khó so với bình thường. Hôm đó, tụi chị cần phải lấy được dữ liệu giao dịch về kho hàng vũ khí của quân đội Nga với ông Han. Ông ta chính là doanh nhân bậc nhất của Hàn Quốc, đồng thời cũng tự tạo cho mình một chỗ đứng trong thế giới ngầm. Chỉ là không ngờ rằng, ông ta có gắn bom kim loại ngay máy tính dữ liệu của mình. Có lẽ ông ta muốn đi nước "được ăn cả ngã về không", hoặc lão đã có dự tính gì đó khác. Bọn chị chính là bất cẩn, không nghĩ rằng hắn gắn hẳn bom trong nhà của bản thân, nên đã trọng thương. Trong lúc chạy trốn, sensei đã kịp thời tới ứng cứu. Nhưng sức tấn công của bọn họ quá lớn, trực thăng không thể hạ cánh gần đó, nên cô ấy đã tự mình đi xuống để cứu tụi chị. - Nói đến đây, Akari bỗng run lên, Kana liền đưa tờ khăn giấy để cô trấn tĩnh lại. Cô nói tiếp:
- Đáng lẽ mọi chuyện đều ổn cả. Thế nhưng lão ta đã tới, chị chắc chắn điều đó. Trên chiếc máy bay thả bom xuống chỗ bọn chị có in hình đầu rồng trên thân máy bay. Chỉ có lão mới sở hữu chiếc máy bay được ban tặng từ ông Han đó.

Yuuki trầm mặc. Lại là lão ta. Ban đầu là hại cả nhà cô chạy theo một con điếm, tiếp theo là mất tích, cuối cùng lại xuất hiện rồi làm tổn thương đến đồng đội cô.

-Là anh trai em đã đẩy chị và sensei xuống 1 cái hố gần đó, là anh trai em đã giúp chị khi bom rơi xuống gần đấy. Chị...chị không biết phải làm gì... chị không biết Yuuki à. Chị xin lỗi. - Akari bật khóc. Cô cảm thấy thật vô dụng. Vì cô mà một người đã hi sinh. Yuuki chỉ nhẹ nhàng nắm tay chị lắc đầu, vì cô biết đây không phải lỗi của chị ấy

-Sau đó...Chị không biết sau đó thế nào, không biết đã trôi qua bao nhiêu giờ hay bao nhiêu ngày. Khi chị có lại ý thức, chị cảm thấy cơ thể mình như bị cả ngàn cây kim đâm vào. Chị không thể nghe gì ngoài tiếng kim loại từ máy móc va chạm, cũng không thể thấy gì, giãy giũa thì phát hiện mình đã bị cố định bởi còng sắt. Cơn đau ngày càng dữ dội, rồi chị lại ngất đi lần nữa. Đến khi tỉnh dậy, lại là nhà của Karma
Yuuki vô cùng ngạc nhiên. Tại sao lại là chỗ này? Akari cũng chẳng biết trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ lắc đầu kể tiếp:
- Ban đầu, chị thực sự rất hoang mang, lo sợ. Nhưng mọi người ở đây đều biết tên chị là Akari, chỉ là họ gọi chị thêm một cái họ "Akabane", thằng nhóc đó gọi chị là chị hai, rồi gia đình họ gọi chị là con. Chị không biết nên làm gì, chỉ trả lời ậm ừ. Đến lúc họ ra khỏi nhà, chị từ từ tìm hiểu, từ giấy khai sinh, hình ảnh, bằng tốt nghiệp, hộ chiếu... tất cả đều có tên và hình chị. Nhưng chị thật sự không hề biết họ. 3 năm trôi qua, chị cứ sống trong muôn vàn câu hỏi, để rồi bây giờ gặp được em
-Vài tháng trước, khi em hỏi chị đã chết nên đến đây à, chị đã trả lời đúng vậy. Thật ra chị không biết gì cả, chị muốn em yên tâm, muốn em không lo nghĩ về những chuyện không vui ở quá khứ, muốn che giấu việc đội của chúng ta đã chịu nhiều cực khổ thế nào. Vì chị nhận ra rằng, khi ở đây, em đã rất vui vẻ.

Kết thúc câu chuyện, không ai nói với nhau câu nào, cả phòng rơi vào không gian tĩnh lặng. Yuuki trầm mặt suy nghĩ, Akari lại đang cố giữ bản thân bình tĩnh lại, Kana cũng cúi mặt xuống. Nhưng chẳng ai để ý, thay vì bất ngờ trước sự việc trên, Kana lại nhìn như chẳng bất ngờ gì, mắt cô không một gợn sóng. Tưởng chừng như đã biết mọi thứ từ lâu.

__________________
Vì 1 số phần trước có hơi...phi lí nên mình đã chỉnh sửa vài chi tiết nhé! Lần này mình viết cách ra cho các bạn đỡ rối hơn, lần trước mình thử kiểu viết khác nhưng có vẻ nó không tốt lắm nhỉ 😂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip