day 11: thứ tư

C.JH

Có lý do cho việc Jongho không muốn nhận ca của Yeosang và những tài liệu mới cung cấp chỉ củng cố thêm nghi ngờ của cậu. Mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát rồi. Tất nhiên cậu nghĩ Yeosang không xứng đáng bị xử tử, nhưng cậu không chắc họ có thể làm gì thêm cho anh ấy. Hội động không khoan dung cho những ai "bất tuân" và Yeosang thì vẫn kiên quyết giữ nguyên câu chuyện của mình.

Mở cửa, Jongho bước vào. Đối phương đang cuộn mình trên giường, quay lưng về cửa. Anh không phản ứng với sự xuất hiện của Jongho như thường lệ, kể cả khi Jongho ngồi xuống bàn và mở tập tài liệu.

Tối qua San đã nhắn với nhóm và thông báo về việc buổi trị liệu không được suôn sẻ. Thành thật thì nó khá sốc. San có vẻ rất thích Yeosang nên cậu không hiểu điều gì đã khiến mọi chuyện thành ra như vậy. Cậu biết San khá nhạy cảm, nên chắc là do Yeosang đã nói gì rồi?

"Có ổn không nếu chúng ta nói về những bức vẽ này?" Jongho hỏi, đặt mấy bức tranh lên bàn. Ban đầu cậu chỉ nhìn thoáng qua, nhưng giờ sau khi quan sát kỹ, phải nói là Jongho khá ấn tượng.

"Dù gì thì cậu cũng không tin tôi, tại sao cậu còn tới đây?" Yeosang lầm bầm.

"Tò mò thôi." Jongho đáp. "Dù bị một trong số chúng tôi nghi ngờ, anh vẫn không thay đổi câu chuyện. Hầu hết mọi người sẽ từ bỏ việc chứng minh với người khác."

"Sao tôi phải nói dối?" Yeosang hỏi. "Nếu tôi nói dối, tôi sẽ được kê cho mấy loại thuốc, mà điều đó không thay đổi được việc tôi vẫn nhìn thấy những con quái vật. Và nó gây hại nhiều hơn lợi."

Jongho ậm ừ. "Chỉ có một cách để biết thôi."

Tiếp tục im lặng sau lời của Jongho, Yeosang nằm nguyên trên giường, mặc kệ cậu ngồi ở bàn. Thực sự, cậu nghĩ mình và Yeosang sẽ có thêm vài bất đồng.

"Nếu tôi nhờ anh vẽ con quái vật của tôi thì anh có làm không?" Jongho hỏi, đẩy một tờ giấy trắng và bút đến cạnh Yeosang.

"Tại sao cậu lại muốn thấy nó?"

"Như tôi đã nói, tò mò thôi." Jongho nhún vai, đọc vài ghi chú trước đó, tay phải bắt đầu căng lên.

Chiếc giường cót két khi Yeosang di chuyển, Jongho tiếp tục nhìn xuống. Người lớn hơn ngồi xuống bàn rồi bắt đầu cầm bút lên vẽ. Mất kha khá thời gian nhưng Jongho cố gắng không nhìn trộm. Nếu Yeosang muốn cậu chú ý thì anh ấy sẽ nói.

Tiếng bút miết vào giấy vang khắp phòng, Jongho không biết con quái vật của mình sẽ trông ra sao. Liệu nó có giống những người khác không? Hay nó khác hoàn toàn?

"Đây." Yeosang lẩm bẩm, chuyển giấy sang cho Jongho.

Hình bóng cậu gần như chỉ là đường viền, các chi tiết bao quanh nó thu hút sự chú ý của Jongho hơn. Không giống các con quái vật khác, của Jongho giống một con rắn. Cơ thể dài bám quanh cả hai cổ tay Jongho, mỗi bên là một cái đầu. Chỉ nhỏ bằng một đồng xu Hoa Kỳ. Trong khi cặp nanh sắc trong miệng của con bên tay phải đang cắn chặt lấy tay Jongho thì con bên trái có vẻ khá ung dung.

"Điều này có ý nghĩa đặc biệt không?" Jongho đáp.

"Sự bỏ mặc." Yeosang đáp. "Con quái vật nói nó là từ bố mẹ cậu."

"Nó còn nói gì nữa không?"

"Dù cậu có cố gắng như nào để thu hút sự chú ý của họ, thì bố mẹ cậu lại quan tâm, tập trung đến một điều gì khác quan trọng hơn." Yeosang trả lời, giọng nói bất lực. "Chắc cậu cũng không tin tôi đúng không?"

Jongho nhún vai. "Tới giờ thì mọi thứ mà anh nói có vẻ đúng. Dù là đoán mò hay không, chẳng có lý do gì khiến tôi không tin anh."

Lần đầu tiên, Jongho thấy mắt Yeosang lóe lên một tia sáng. "Vậy cậu tin tôi à?"

Jongho không nén được mà bật cười khi thấy biểu cảm của đối phương. Yeosang nhìn Jongho như thể cậu là một kiểu thần tượng, mặt mở lớn đầy hi vọng trong khi tất cả các đường nét khác dịu đi. Trông đáng yêu thật...

"Đến giờ, tuy tôi không chắc chắn 100%, nhưng tôi không nghĩ là anh nói dối." Jongho đáp. "Từ những gì tôi nghe được từ các thành viên khác thì anh có vẻ biết nhiều thứ tồi tệ về chúng tôi. Thứ mà hầu hết sẽ không thể biết được trừ phi phải tự chúng tôi kể cho anh."

Yeosang mỉm cười khi nhìn Jongho. Người trẻ hơn không biết việc bị nghi ngờ hàng năm trời và bị kẹt ở một nơi y hệt sẽ cảm thấy như thế nào. Biết đâu cậu có thể thu thập được nhiều thông tin hơn từ Yeosang khi đối phương cảm nhận được sự tin tưởng?

"Vậy, những con quái vật mà anh thấy, chúng có bạo lực không?" Jongho hỏi.

Yeosang lắc đầu. "Thường thì không. Phần lớn thời gian chúng chỉ gây khó chịu cho chủ thể thôi, chứ không khiến họ bị đau."

"Chúng có biết là anh nhìn thấy chúng không?"

Yeosang gật đầu. "Có. Đôi khi điều đó sẽ khiến chúng buông lỏng chủ thể ra, nhưng thường thì chúng chỉ nhìn và giao tiếp với tôi thôi. "

"Anh có hay nhìn thấy quái vật không?"

Yeosang ngước lên lần nữa, nhìn Jongho. "Bất cứ ai đi qua cánh cửa kia đều có. Đôi khi chúng sẽ chỉ xuất hiện ở khoảng tối của phòng nhưng tôi thấy ít nhất một con mỗi ngày."

Jongho viết thông tin xuống, chuẩn bị hỏi câu tiếp theo.

"Những vết cào trên tay và cổ anh," Jongho bắt đầu. "chúng đến từ đâu?"

Yeosang dừng lại một chút, mắt nhìn quanh phòng. "Đôi khi những con quái vật không thích tôi kể với người khác về chúng, còn một số thì chỉ muốn sự chú ý thôi."

"Vậy là chúng bạo lực với anh?"

"Tùy lúc."

Jongho ghi xuống. Cậu không chắc mình sẽ dùng thông tin này làm gì, nhưng biết đâu sau này nó có ích.

••• ••• •••

Suốt thời gian còn lại, Jongho không hỏi nữa. Cậu không chắc mình có thể ép đối phương đến mức nào cho tới khi Yeosang lại thu mình vào. Thay vào đó, Jongho tận hưởng thời gian chơi game mà San để lại với anh.

Chuyển quân đỏ của mình qua, Jongho đá quân xanh lá của Yeosang về lại vạch xuất phát. Người lớn hơn rền rĩ khi tung xúc sắc.

Jongho không nghĩ Yeosang sẽ hoạt bát tới vậy khi họ chơi, khá buồn cười khi thấy anh ấy bĩu môi và cười.

Yeosang di chuyển quân, rồi Jongho tung xúc xắc. Cậu đang định tiến lên 4 ô nhưng ngừng lại khi thấy điện thoại rung trong túi.

"Tôi sẽ trở lại ngay." Jongho nói khi đứng dậy. Cậu rời khỏi phòng, lôi điện thoại ra.

"Alo?" Cậu mở lời, đưa điện thoại lên tai.

"Này, em đang ở cùng Yeosang đúng không?" Hongjoong hỏi.

"Em vừa ra ngoài, sao thế?"

"Anh chỉ muốn đảm bảo rằng cậu ấy sẽ không nghe được cho tới khi anh có thể chắc chắn." Hongjoong đáp. "Anh sẽ gặp hội đồng vào thứ sáu, nhưng anh không chắc ca của chúng ta sẽ đủ để khiến họ đổi ý."

"Trừ phi ta nói rằng ta có thể kê đơn, họ sẽ không đổi ý đâu." Jongho đồng ý.

"Anh ghét phải làm như thế này, nhưng anh thật sự cân nhắc đến việc nói dối hội đồng về chẩn đoán của Yeosang." Hongjoong thông báo, Jongho bất ngờ trước cân nhắc của anh. Nó chống lại nguyên tắc của họ, đây là cách mà nhiều bác sĩ sử dụng để lên chức. Cách này gần như thể hiện sự không quan tâm đến bệnh nhân.

"Theo quan điểm của em, nếu làm vậy, Yeosang sẽ không bao giờ tin tưởng chúng ta nữa." Jongho chia sẻ, dựa trên những gì cậu biết về đối phương. "Bản thân anh ấy đã từ bỏ nên nếu chúng ta cũng làm vậy, anh ấy sẽ suy sụp mất."

"Chỉ là anh không biết mình nên làm gì, Jongho." Hongjoong thở dài.

"Từ giờ cho tới thứ Sáu, chúng ta vẫn còn thời gian để tìm hiểu thêm." Jongho tuyên bố.

Sự im lặng kéo dài vài giây, Jongho biết đối phương đang suy nghĩ và tính toán tất cả các lựa chọn. Jongho biết nó không hề dễ dàng.

"Hôm nay cậu ấy có nói hay làm gì khả quan không?" Hongjoong hỏi.

"Anh ấy vẽ quái vật vòng quanh bàn tay và cổ tay em." Jongho đáp. "Anh ấy nói đó là bởi những trải nghiệm về việc bị cha mẹ bỏ rơi."

"Thế em có tin câu chuyện của cậu ấy không?"

"Em tin là có một cách nào đó khiến anh ấy biết được những thứ này, nhưng em không hoàn toàn tin vào quái vật." Jongho đáp. "Đánh giá ghi chú của Seonghwa và San, em chắc chắn là họ cũng cảm thấy vậy."

"Anh sẽ đợi đến khi cả nhóm gặp mặt cậu ấy thêm lần nữa rồi chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp vào Chủ nhật. Anh sẽ nói bảo vệ thông báo với Yeosang rằng hôm đó anh sẽ không tới. Anh nghĩ chúng ta cần phải thảo luận vấn đề này với nhau."

Jongho gật đầu. "Em có thể báo Yeosang là chúng ta sẽ không tới vào Chủ nhật. Em cũng sẽ để lại lời nhắn trong tài liệu để thông báo cho mọi người về tình hình."

"Cảm ơn Jongho." Hongjoong nói. "Nếu em có thêm được gì có ích, hãy cho anh biết nhé."

"Chắc chắn. Gặp anh sau."

"Tạm biệt."

Tắt điện thoại, Jongho nhét nó trở lại túi. Cậu biết họ đang rối với ca này, nhưng hiện Jongho vẫn chưa có ý định từ bỏ.

| PHÂN TÍCH |

Jongho: 

- Chi tiết "con rắn": là dấu hiệu của lo âu (việc vẽ động vật thay người) 

!!! LƯU Ý: Không phải tất cả các bức tranh đều có thể phân tích tâm lý mà còn phải được đặt trong các điều kiện phù hợp như trạng thái của chủ thể, bối cảnh... Ngoài ra, các dấu hiệu trong tranh vẽ không có tác dụng chẩn đoán mà chỉ là định hướng để sử dụng các công cụ lâm sàng. Cùng với đó, sự xuất hiện của vài chi tiết không thể nói lên toàn bộ ý nghĩa bức tranh!

(Mọi người đọc phân tích này để tham khảo thôi nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip