day 17: thứ ba
C.S
Kế hoạch là trở thành bạn của Yeosang, nhưng San nghĩ mình đã tự tay phá hỏng cơ hội rồi. Cậu biết mình không nên giận Yeosang vì đã nói ra sự thật, nhưng việc nghe một người lạ nói rằng người yêu ở nhà là một kẻ lạm dụng thì thật khó chịu. San biết rõ. Những người bạn của cậu đã chỉ ra người yêu của San là một kẻ tồi, nhưng San vẫn ở lại. Vẫn có những thứ mà San thích ở anh ta, và cậu biết rằng theo thời gian, mọi thứ sẽ thay đổi.
Chỉnh tay áo sơ mi dưới áo khoác trắng để che đi vết bầm nơi cổ tay, San đi tới phòng Yeosang. Cậu chào bảo vệ khi mở cửa và đẩy vào. Yeosang đã ngồi sẵn ở bàn, đầu tựa lên tay.
"Có một đêm khó khăn sao?" San hỏi, giọng có vẻ gay gắt hơn ý định của mình khi ngồi đối diện người kia.
Yeosang nhấc đầu lên, mắt sưng húp, nước mắt chảy dài hai bên má. "Có thể nói là vậy." Anh lắp bắp, San dịu đi.
"Chuyện gì thế?"
Yeosang lắc đầu. "Không có gì."
"Trông có vẻ không giống vậy."
"Chỉ là một cơn ác mộng thôi. Đôi khi tôi mơ thấy chúng." Yeosang đáp lại với cái nhún vai.
"Anh có muốn nói về nó không?"
Yeosang lắc đầu, tay trái bóp hông. "Tôi thực sự không nhớ."
San gật đầu, biết rằng đối phương không muốn nói về nó, nên cậu bỏ qua. Cậu đang cố gắng hết sức để dựng lại một mối quan hệ tốt với Yeosang. "Tôi nghĩ hôm nay chúng ta có thể chơi game."
"Game kiểu gì?"
"Vì tôi có câu hỏi và anh chắc cũng có câu hỏi. Tôi nghĩ chúng ta có thể chơi game đặt câu hỏi như ngày đầu tiên." San đề xuất. "Không nhất định phải chơi bài như hôm trước. Tôi có mang cả bài lẫn board game."
Yeosang ngồi thẳng lên chút, mắt nhìn về phía cái túi mà San mang đến.
"Chúng ta có thể chơi thử board game." Yeosang nói nhẹ nhàng, San gật đầu và lôi ra hai bộ. "Cậu mới mua à?"
San lắc đầu, cảm thấy ngực thắt lại. "Không, tôi mua từ năm ngoái nhưng chưa có cơ hội chơi."
"Vậy sao cậu không đem trả lại? Chúng vẫn còn bọc mà."
San nhún vai. "Tôi cứ nghĩ là sẽ có lúc nào đó mình có cơ hội để chơi."
Yeosang mím môi quan sát từng hộp, sau đó chọn lấy một cái. San nhanh chóng bóc vỏ và lôi ra cẩn thân. Cậu không rõ cách chơi, nhưng trong nó có vẻ thú vị.
"Cậu có nhiều đồ chơi không?" Yeosang hỏi khi San lôi tờ hướng dẫn ra.
"Ở nhà thì có." San đáp, mắt lướt qua vài dòng chỉ dẫn. "Tôi nên mang chúng tới đây để những người khác có thể chơi với anh, nếu anh muốn. Dù sao thì ở nhà cũng không ai chơi."
Yeosang gật đầu, San bắt đầu xếp bài. Cậu lôi bàn cờ ra và trải chúng ra bàn. San mở túi đồ và tháo dây các chồng bài. Chuẩn bị xong, San giải thích cách chơi cho Yeosang. Người kia trông có vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng sau đó lại liên tục nhờ San nhắc lại khiến cậu bật cười. Yeosang rất giỏi quan sát một số thứ, nhưng giờ thì anh ấy vô cùng bối rối.
"Hiểu chưa?" San hỏi sau khi giải thích lại mọi thứ bao gồm cả cách chơi lẫn việc kết hợp các câu hỏi.
Yeosang gật đầu, dù việc lông mày anh nhíu lại cũng như mím môi lại thể hiện điều khác. "Chắc là rồi."
San cười và nhường Yeosang chơi trước. Người lớn hơn di chuyển quân tiến lên hai ô, nhìn San đầy chờ đợi.
"Cho tới hiện tại thì anh có bác sĩ yêu thích nào không?"
Yeosang gật đầu. "Có."
San đợi xem liệu đối phương có nói tiếp không, nhưng có vẻ như cậu phải hỏi một câu khác. Bốc một lá, San tiến lên bốn ô.
"Đó là ai?"
Yeosang nghĩ một lát. "Người đó lớn hơn cậu."
San bĩu môi trước câu trả lời, Yeosang mím môi lại như đang nén cười. Anh bốc một lá khác, tiến lên ba bước.
"Cậu và người yêu ở bên nhau bao lâu rồi?" Yeosang hỏi, San nghiến hàm.
"Gần hai năm rồi." San đáp, cầm lên một lá khác. Cậu tiến lên hai ô. "Sao anh quan tâm đến mối quan hệ của tôi thế?"
Yeosang nhún vai. "Tôi chỉ thắc mắc tai sao một người như cậu lại ở trong một mối quan hệ đi ngược lại mọi thứ mà bản thân hướng tới."
"Và thứ đó là gì?" San cực kỳ hi vọng Yeosang sẽ im lặng nhưng lại bất ngờ khi anh trả lời ngay lập tức.
"Tình yêu." Yeosang trả lời đơn giản, bốc một lá khác. San không biết nói gì trong khi Yeosang tiến quân lên sáu ô.
"Umm... điều đó có ý gì?"
"Cậu rất tốt bụng. Tôi có thể biết ngay từ ngày đầu cậu tới." Yeosang giải thích. "Cậu trao đi rất nhiều tình yêu nhưng lại không nhận lại được từ những người mà cậu muốn. Và vì một số lý do nào đó mà cậu vẫn quyết định ở lại."
San cầm một quân khác lên, lời nói của Yeosang quay cuồng trong đầu. Cậu tiến lên năm ô.
"Tại sao?"
"Tại sao gì?"
"Sao cậu lại ở lại với anh ta? Chắc chắn sẽ có ai khác sẵn sàng trao lại cho cậu đủ tình yêu, thậm chí là nhiều hơn."
San im lặng, cảm nhận được ngực mình như bị ấn chặt xuống. Cậu không rõ câu trả lời.
"Bởi vì tôi nghĩ anh ấy sẽ thay đổi." San đáp. "Trước đó rất hạnh phúc, tại sao chúng tôi không thể được lại như vậy?"
Yeosang bắt gặp ánh nhìn của San. Không phải là sự thương hại mà là nỗi buồn. "Nếu anh ấy thực lòng yêu cậu, thì tôi nghĩ anh ấy sẽ không khiến cậu cảm thấy như này."
Lấy một quân bài khác, Yeosang tiến thêm ba bước. "Cậu có thực sự yêu anh ta không? Hay chỉ bởi cậu thích ở trong một mối quan hệ thôi?"
San quay đi. Cậu chưa từng nghĩ về điều này trước đây. Cậu cứ nghĩ rằng do mình dễ yêu, nhưng có lẽ đó không phải vấn đề.
"Tôi không biết nữa." San đáp, nhặt một lá lên, dịch quân lên bốn ô. Cậu hít sâu, cố gắng làm giảm cơn thắt ngực. Không rõ liệu Yeosang có nhìn thấy sự thay đổi của con quái vật không. "Anh có con quái vật nào trên người không?"
"Có." Anh chỉ nói vậy trước khi bốc một lá khác, di chuyển, một ô. "Cậu thích điều gì về người yêu mình?"
"Câu hỏi tiếp theo." San đáp, nhanh chóng nhặt một tấm bài khác và đi lên sáu ô. "Anh có bao nhiêu con quái vật?"
"Không." Yeosang đáp, làm San bối rối khi bốc thêm một lá và đi năm bước. "Nếu có một người tốt hơn thì cậu có bỏ người yêu mình không?"
"Có thể." San bốc bài, tiến lên ba ô trong khi ấn vào ngực.
"Có đau không?"
"Một chút." San đáp, biết đối phương đang đề cập tới điều gì.
"Con quái vật của cậu đang lớn dần." Yeosang đáp. "Chúng ta nên dừng ở đây."
San cau mày. "Tôi ổn."
Yeosang lắc đầu, nao núng, đột nhiên bóp lấy hông mình. "Không ổn. Nếu cậu vẫn tiếp túc cho nó lớn lên thì nó có thể làm cậu bị đau."
"Nó đã đau sẵn rồi."
"San," lần đầu tiên giọng Yeosang nghiêm khắc. "Hôm nay chúng ta đã xong rồi. Tôi xin lỗi, tôi nhắc đến mối quan hệ của cậu vì tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu hiểu những gì nó-"
"Không," San ngắt lời. "anh không được quyền kết thúc. Tôi mới là người quyết định, không phải anh." Yeosang cười khúc khích. "Vậy cậu sẽ ép tôi chơi tiếp sao?"
"Nếu đó là cách để có thêm câu trả lời, thì đúng vậy." San đáp. "Nhưng nếu anh không muốn chơi, vậy thì tốt nhất anh nên trả lời câu hỏi của tôi."
Yeosang im lặng, mắt dán xuống sàn. "Được thôi. Cứ hỏi."
San không chắc tại sao bản thân lại bực mình. Cậu đã muốn hôm nay tốt hơn, nhưng vì vài lý do nào đó, Yeosang lại dễ dàng làm cậu mất kiểm soát.
"Trước đó anh nói anh có quái vật, nhưng rồi anh lại nói mình không có con nào. Thế nghĩa là sao?"
Yeosang thở dài. "Cậu đã hỏi tôi rằng liệu tôi có con quái vật nào trên người không và tôi đã nói có. Sau đó cậu hỏi tôi có bao nhiêu con quái vật và tôi đã trả lời là không."
"Đúng, và thế nghĩa là sao?"
"Cậu là bác sĩ, cậu tìm hiểu đi."
San cắn môi, cố gắng để không cáu trước thái độ của đối phương. Tiếng chuông điện thoại vang lên, San nhanh chóng lôi nó ra khỏi túi. Cậu đã biết ai gọi, nên cậu ra khỏi phòng. Rõ ràng cậu sẽ không trả lời trước mặt Yeosang. Nó chỉ khiến anh đặt thêm câu hỏi về mối quan hệ của San.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip