day 18: thứ tư
C.JH
Đọc ghi chú của San, Jongho thở dài. Thật bất ngờ là mọi thứ lại bắt đầu đi chệch hướng. San không phải là người dễ cáu, và bản chất anh ấy cũng không khó tính. Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.
Điều duy nhất Jongho thấy có ích trong ghi chú là Yeosang vừa có vừa không có quái vật. Dù nó có ý gì đi nữa, cậu cũng không chắc. Có lẽ hôm nay, cậu sẽ lấy được câu trả lời.
Vào phòng Yeosang, Jongho có thể thấy sự lo lắng của bảo vệ từ xa, cảnh báo cậu rằng có điều gì đó không ổn. Chào họ nhanh chóng, Jongho hỏi xem đang có vấn đề gì.
"Một thành viên hội đồng đang ở trong." Daehyun nói. "Anh ấy mang bữa sáng cho Yeosang."
Jongho căng thẳng, không chắc mình muốn nghe điều đó. "Cảm ơn vì đã báo trước." Cậu đáp, mở cửa. Một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi ở ghế cạnh cửa, Jongho thấy có chút nhẹ nhõm khi thấy đĩa đồ ăn của Yeosang còn nguyên.
"Chào buổi sáng." Jongho chào cả hai.
"Chào buổi sáng." Thành viên hội đồng đáp lại. "Tôi là Manseok, một thành viên khác của hội đồng, có nhiệm vụ quan sát Yeosang."
"Rất vui được gặp anh, tôi là Jongho." Người nhỏ hơn giới thiệu. "Vậy hai người chỉ ngồi nhìn nhau cả buổi thôi sao?"
Manseok gật đầu. "Đúng. Hyungjoon và tôi nhận ca của Yeosang nên chúng tôi sẽ tới đột xuất vào những ngày khác nhau."
Jongho gật đầu, nhìn Yeosang đang cặm cụi vẽ tranh ở bàn, không thèm để tâm đến bọn họ. Ngồi đối diện anh, Jongho không biết mình nên làm gì. Cảm giác thật lạ khi bị ai đó canh chừng.
"Anh đang vẽ gì thế?" Jongho đáp, cố gắng giải mã xem người kia đang che giấu điều gì.
Yeosang nhún vai, đột nhiên nao núng. Jongho đang định nhận xét về nó nhưng bị phân tâm khi Yeosang xoay tờ giấy và đẩy về phía cậu.
Là một bức vẽ quái vật, Jongho không nhận ra con này trong số các con quái vật khác. Con này nằm rúm ró ở góc phòng, các chi co rút vào trong. Nó trông giống người, Jongho để ý có gì đó trong những nét bút sơ sài. Những nét vẽ cố gắng tô kín khoảng lớn thân, nhưng Jongho phát hiện một chi tiết nhỏ. Nếu chỉ nhìn qua thì sẽ giống như những bức vẽ bình thường của Yeosang, nhưng ẩn trong cơ thể đó là những chữ cái. Tuy nhỏ nhưng Jongho vẫn có thể đọc được.
"Trông có vẻ đáng sợ." Manseok nhận xét qua vai Jongho. "Đây có phải những con quái vật mà cậu nhìn thấy không?" Câu hỏi nhắm thẳng vào Yeosang, Jongho phát hiện cái nhìn của người đàn ông đang dán chặt vào anh.
Yeosang gật đầu, mắt nhìn xuống sàn.
"Trông nó thế nào?" Manseok tiếp tục hỏi, Jongho lắng nghe cuộc trò chuyện. "Liệu cậu có bị gây trở ngại khi nhìn thấy chúng không? Tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng nó sẽ rất cản trở thôi."
Yeosang lại gật đầu, mắt ngước lên nhìn Manseok.
"Chúng có nói chuyện với cậu không?" Manseok hỏi, nhận được một cái gật đầu khác. "Tôi thường nhìn thấy quái vật khi còn là một đứa trẻ. Không ai tin tôi khi tôi nói chúng đang trốn dưới gầm giường."
Yeosang có vẻ vui lên khi nghe thấy điều này, Jongho không biết âm mưu của người này là gì.
Có phải ông ta đang cố lôi kéo anh ấy không? Mình có nên tham gia vào không nhỉ?
"Ông đã làm gì?" Yeosang tò mò hỏi.
Manseok nhún vai. "Tôi không nhớ rõ nhưng sau đó tôi đã ngừng thấy chúng. Có lẽ vào một ngày nào đó, cậu cũng sẽ không thấy chúng nữa."
••• ••• •••
Jongho không tham gia vào nhiều. Manseok gần như dẫn dắt toàn bộ cuộc trò chuyện với Yeosang và có vẻ như anh khá hứng thú với những gì mà thành viên hội đồng nói. Jongho không tin vào chúng. Mặc dù Yeosang có kĩ năng quan sát tốt, nhưng lần này, anh ấy có vẻ hơi chậm. Có lẽ bởi vì Manseok đã kể cho Yeosang nghe những điểm tương đồng của cả hay, nhưng Jongho không nghĩ anh ấy sẽ dễ dàng tin vào cái âm mưu rõ ràng này.
"Giờ tôi phải đi đây." Manseok nói, đứng dậy. "Rất vui khi được nói chuyện với cậu Yeosang, khi khác nói tiếp nhé."
Yeosang mỉm cười gật đầu, nhìn thành viên hội đồng rời đi. Jongho không chắc phải nói gì. Liệu cậu có nên nói ra những nghi ngờ của bản thân không? Có nên nói với Yeosang rằng anh không nên-
"Cậu nghĩ ông ta được trả bao nhiêu tiền để giả bộ như vậy?" Yeosang đột nhiên hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào Jongho.
Người trẻ hơn cười khúc khích. "Vậy là anh đã biết?"
Yeosang gật đầu. "Nó khá rõ ràng. Đặc biệt là khi con quái vật của ông ta nói rằng ông ta mắc chứng nói dối bệnh lý*."
Jongho cố nén cười. "Anh nói thật đấy à?"
Yeosang gật đầu. "Ban đầu thì nó là một cơ chế phòng vệ*, theo tôi đoán, nhưng mà giờ có vẻ như nó đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi"
"Vậy nếu lần tới gặp lại ông ta thì anh định làm gì?" Jongho hỏi.
"Tung hứng với ông ta thôi." Yeosang đáp. "Đó là cách dễ nhất."
Jongho phải thừa nhận là cậu có hơi lo về Yeosang, nhưng rõ ràng là đối phương có thể tự kiểm soát được tình hình. Có lẽ những năm tháng ở đây đã tôi luyện anh ấy trở thành như vậy.
"Vậy, giờ chỉ còn chúng ta thôi." Yeosang bắt đầu. "Cậu muốn hỏi gì?"
Lại một bất ngờ khác. "Anh thực sự sẽ trả lời tôi à?"
Yeosang nhún vai. "Tôi sẽ cho cậu ba câu trả lời vào hôm nay, nên hỏi cho đáng vào."
Jongho gật đầu, sau cả ngày chỉ im lặng suy nghĩ, cậu thừa biết mình sẽ hỏi câu gì. "Ý anh là gì khi nói mình có quái vật trên người nhưng bản thân lại không có con quái vật nào?"
"Nghĩa trên mặt chữ luôn đấy." Yeosang đáp.
"Anh có thể nói rõ hơn không?"
Người lớn hơn nhìn sang phía khác, cơ thể anh run lên như có điều gì đó vừa đánh gục anh hoặc là bị một cơn ớn lạnh chạy qua người.
"Đôi khi những con quái vật đổ xô đến để bám lấy tôi." Yeosang sắp xếp lại từ ngữ. "Tuy nhiên, không có con nào là thuộc về tôi."
"Hiện có bao nhiêu con đang bám lên anh?" Jongho hỏi.
"Một cặp." Yeosang đáp. "Mặc dù giờ chúng khá ngoan."
"Liệu có khả năng một người có nhiều hơn một con quái vật trên người cùng lúc không?"
"Cậu có thể hỏi vào tuần tới." Yeosang cười khẩy. "Cậu đã hỏi hết ba câu rồi."
Nghĩ lại cuộc trò chuyện, Jongho chửi thầm bản thân. Đáng lẽ cậu nên cẩn thận hơn. Có lẽ cậu nên ghi lại câu hỏi cuối xuống và ngày mai Wooyoung sẽ tìm cách lấy được câu trả lời.
"Dù sao thì, cảm ơn vì hôm nay." Yeosang nói, Jongho nhướn mày.
"Tôi cũng không làm gì nhiều."
"Cậu đã làm nhiều hơn cậu nghĩ đấy." Yeosang khẳng định. "Tôi có thể biết cậu thực sự muốn vả Manseok mấy lần."
"Anh cũng vậy đúng không."
Yeosang khúc khích. "Tôi định thôi, nhưng làm vậy thì hỏng hết kế hoạch."
______
(THÔNG TIN THAM KHẢO - KIẾN THỨC CHƯA ĐƯỢC HỌC)
*Nói dối bệnh lý (pathological liar): có thể được hiểu là hành vi kinh niên của việc nói dối theo thói quen. Không giống như việc thỉnh thoảng nói dối để tránh làm tổn thương của ai đó hoặc tránh gặp rắc rối, một người nói dối bệnh lý thường nói dối mà không có một lý do cụ thể nào. Một số hành vi nói dối bệnh lý có thể xuất phát từ tình trạng tâm thần, chẳng hạn như chống đối xã hội, một số người khác lại dường như không có lý do y tế cho hành vi này.
Một số biểu hiện:
Những lời nói dối bệnh lý dường như không có lợi ích cụ thể. Trong khi một người có thể nói dối để tránh các tình huống không thoải mái, chẳng hạn như né tránh sai lầm hoặc gặp rắc rối, thì một người nói dối bệnh lý lại nói dối nhưng không nhằm vào một mục đích hay lợi ích cụ thể nào.Họ thường tỏ ra anh hùng hoặc là nạn nhân trong nhiều câu chuyện của họ. Những người nói dối bệnh lý có xu hướng nói những lời dối trá nhằm mong muốn đạt được sự ngưỡng mộ, cảm thông hoặc chấp nhận của người khác.Câu chuyện họ kể thường có khuynh hướng phức tạp và rất chi tiết. Những câu chuyện họ kể thường kịch tính, chi tiết và đầy màu sắc.Họ trả lời một cách công phu và nhanh chóng cho các câu hỏi, nhưng các câu trả lời thường mơ hồ và không cung cấp câu trả lời cho câu hỏi.Những người nói dối bệnh lý cũng có xu hướng là những người giỏi hùng biện. Họ cũng biết cách tương với người khác khi giao tiếp. Họ là những người có óc sáng tạo và nhiều ý tưởng độc đáo, đồng thời là những người ứng biến nhanh và thường không có dấu hiệu nói dối thông thường, chẳng hạn như ngưng lại lâu khi nói hoặc tránh giao tiếp bằng mắt.Họ có thể kể các phiên bản khác nhau của cùng một câu chuyện, điều này là do họ đã quên các chi tiết trước đó.Đôi lúc họ sẽ tin tưởng vào những lời nói dối của chính mình. Thật khó để đối phó với một người nói dối bệnh lý - người có thể không phải lúc nào cũng ý thức được việc họ nói dối. Các chuyên gia tin rằng họ có thể không biết sự khác biệt giữa thực tế và hư cấu sau một thời gian dài nói dối thường xuyên.
_Hệ thống Vinmec_
(KIẾN THỨC TRONG GIÁO TRÌNH)
*Cơ chế phòng vệ: là cách mà các cá nhân "che đậy" đi các ham muốn bản năng hay xung đột nội tâm. Những hành vi bất thường là chiếc áo khoác bên ngoài của các xung đột ham muốn vô thức bên trong. Theo Phân tâm học (đặc biệt là trong biến thể Tâm lý học Cái tôi), thì cái tôi, bên cạnh nhiệm vụ dung hòa cái Nó và cái Siêu tôi (ba cấu trúc tâm lý theo S.Freud), còn có nhiệm vụ ngăn không cho những xung đột đạt tới ý thức thông qua việc sử dụng nhiều cơ chế phòng vệ khác nhau, thường ở cấp độ vô thức. Các cơ chế phòng vệ này kiểm soát và làm giảm lo hãi bằng việc làm méo mó thực tế theo một cách thức nào đó.
Một số các cơ chế phòng vệ phổ biến nhất:
Dồn nén: sự quên có động cơ.Hình thành phản ứng: suy nghĩ và hành động trái ngược với xung năng vô thức.Phóng chiếu: quy kết, đổ lỗi cho xung quanh những gì mình đang có.Chuyển di: cho phép bộc lộ một số xung năng vô thức và hướng nó vào mục tiêu an toàn hơn.Giải thích hợp lý: sử dụng những lập luận bóp méo hiện thực để biện hộ, sẵn lòng tin vào lời nói dối.Phủ định: ngăn chặn ý thức về sự kiện bên ngoài.Thăng hoa: chuyển hóa những xung năng, cảm xúc hoặc cắm chốt ở một giải đoạn thành các sản phẩm, tác phẩm nghệ thuật, có ích cho xã hội. (Đây là cơ chế phòng vệ tích cực nhất)
!!! LƯU Ý: Người đọc chỉ đọc những kiến thức bên trên để có thêm thông tin, TUYỆT ĐỐI không sử dụng những kiến thức tâm lý đề cập trong này để áp dụng vào ngoài đời. Những kiến thức về tâm lý cần được đào tạo một cách bài bản, mỗi cá nhân đều có những cấu trúc tâm lý khác nhau, những rối nhiễu tâm lý tuy giống nhau nhưng không thể áp dụng cách chữa trị tương đồng. Hi vọng mọi người sẽ chỉ đọc và coi đây giống như những nguồn thông tin để khiến câu chuyện trở nên thú vị hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip