day 21: thứ bảy
J.YH
Wow.
Đó là tất cả những gì Yunho có thể nghĩ được khi đọc ghi chú của Mingi. Trước hết, Yeosang bị tình nghi là kẻ giết người. Sau đó, họ không hề biết rằng Yeosang đã từng được kê thuốc. Cuối cùng là, Yeosang có vẻ như đã trải qua một trạng thái xuất thần nào đó.
Quá nhiều thông tin, quá nhiều thứ diễn ra trong một ngày. Suốt cả tuần này, họ không có thời gian để nghỉ ngơi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Rất nhanh. Thật sự quá tải.
Hít sâu, mới nghĩ về chúng thôi mà Yunho đã cảm thấy kiệt sức. Anh còn không biết nên bắt đầu từ đâu. Điều anh cần nhất hiện giờ là có một ai đó ở đây để trợ giúp. Anh cho rằng mình có thể gọi một thành viên nào đó nhưng anh thực sự không muốn làm phiền họ. Yunho có thể giải quyết vụ này.
Đóng hồ sơ lại, Yunho cầm lấy bộ sơ cứu ở trên bàn trước khi rời khỏi văn phòng. Anh đi về phía phòng Yeosang, lên kế hoạch những điều gì sẽ làm trong ngày.
Kiểm tra Yeosang. Cố gắng tìm hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cố gắng xem liệu cậu ấy có sẵn sàng nói về những gì đã xảy ra với cha mẹ mình không. Nếu còn thời gian, tìm các bác sĩ cũ để hỏi về các loại thuốc mà Yeosang đã sử dụng trước đó.
Hiện thì nghe có vẻ ổn đấy...
Chào hai bảo vệ, Yunho mở cửa phòng và bước vào. Người nhỏ hơn đang nằm trên giường, xoay lưng về phía Yunho. Bước vào phòng, Yunho thậm chí còn cảm thấy kiệt sức hơn. Anh cố gắng để không ngáp, không muốn Yeosang nghe hay nhìn thấy mình làm vậy.
"Chào buổi sáng, Yeosang." Yunho ngồi xuống bàn. Anh nhìn thấy bản khắc của Yeosang trên gỗ, vẫn lưu lại vài vết máu khô.
Từ góc độ của Yunho thì trông chúng chỉ giống một đống vết cào lộn xộn. Các đường kẻ tứ tung mọi hướng. Anh không rõ tại sao Yeosang lại làm điều này. Tại sao sau khi cây bút bị gãy và làm đau mình, cậu ấy vẫn không dừng lại.
"Cậu có muốn ra ngồi với tôi không?" Yunho hỏi, giữ giọng nhẹ nhàng. "Tôi đã mang một vài thứ đến vào hôm nay." Anh cố hối lộ.
Yeosang không di chuyển hay nói gì. Cậu chỉ nằm trên giường và quay lưng về phía Yunho.
"Tôi có thể thay băng cho cậu được không, làm ơn?" Yunho nói, mở bộ sơ cứu trên bàn. "Mingi nói hôm qua cậu chảy rất nhiều máu nên tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên khử trùng nó."
"Tôi ổn." Yeosang mấp máy, Yunho vui vì ít nhất đã được để ý.
"Làm ơn đi Yeosang?" Yunho dỗ dành, mỉm cười khi cuối cùng đối phương cũng quay lại, họ nhìn nhau.
Cầm miếng gạc sạch và thuốc khử trùng lên, Yunho lắc chúng một chút, cứ như thể Yeosang là một đứa trẻ cần sự chú ý.
"Tôi ổn." Yeosang lặp lại, Yunho để ý cách cậu đang từ từ rời khỏi đệm.
"Vậy, hôm qua cậu đã vẽ gì thế?" Yunho hỏi khi Yeosang đang do dự tiến tới cái bàn. "Mingi nói cậu rất tập trung vào nó."
Việc đề cập tới Mingi có vẻ khiến đối phương cảm thấy tội lỗi. "Cậu ấy có ổn không?"
Yunho gật đầu. "Tôi đã nói chuyện với em ấy vào sáng nay. Em ấy bảo đã khá hơn nhiều rồi. Em ấy rất vui khi được cậu cho phép giúp đỡ."
"Vậy thì tốt." Yeosang chỉ nói vậy rồi ngồi xuống đối diện Yunho, giữ tay bị thương ở sát người.
Yunho bật cười khi vươn tay ra, Yeosang đưa tay ra cho đối phương. Mingi đã băng bó tay của cậu khá tốt, nhưng Yunho sẽ làm tốt hơn. Gỡ đống băng ra khỏi tay Yeosang, Yunho để ý đối phương hơi nao núng khi mình tháo miếng băng đầy máu ra khỏi vết thương.
"Xin lỗi, cái này sẽ cảm giác hơi châm chích một xíu." Yunho xin lỗi trước, chuẩn bị khử trùng. Anh cẩn thận đổ thuốc ra bông, hi vọng sẽ đối phương sẽ không quá đau khi mình chạm vào.
Người nhỏ hơn rít qua kẽ răng khi Yunho làm sạch, quấn băng lại sau khi hoàn thành.
"Cảm ơn." Yeosang mấp máy khi kéo tay lại, ôm sát vào ngực trong khi nhìn xuống.
"Không có gì." Yunho đáp lại với nụ cười. "Giờ, cậu có thể kể hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"
Yeosang lắc đầu.
"Vậy nói về cha mẹ của cậu thì sao?" Yunho hỏi. "Bài báo đã nói cha mẹ cậu chết khi cậu mới tám tuổi, nhưng cậu có nhớ được điều gì không?"
Yeosang cau mày, lắc đầu.
Yunho thở dài. "Làm ơn đi Yeosang, tôi cần cậu nói chuyện với tôi. Tôi không buộc tội cậu giết người nhưng để người khác cũng tin vào điều đó, tôi cần lời giải thích từ phía cậu."
Lại im lặng, Yunho không biết làm cách nào để đối phương có thể nói chuyện. "Nếu chúng ta có thể làm sáng tỏ một số vấn đề, tôi sẽ cố hết sức để lấy lại vài cuốn sách."
Yeosang vui lên, nhìn Yunho. "Thật không? Tôi có thể lấy lại số sách à?"
Yunho gật đầu. "Tôi đảm bảo đấy. Nhưng trước tiên, tôi cần cậu giải thích chuyện gì đã xảy ra, cả ngày hôm qua lẫn cái đêm mà cha mẹ cậu bị giết."
"Bài báo có đề cập đến thông tin cha mẹ tôi làm nghề gì không?" Yeosang hỏi, ánh nhìn của cậu chuyển từ Yunho đến vai của đối phương.
"Không, nó không nói." Yunho đáp.
"Ngay từ những kí ức đầu tiên của tôi, thì cha mẹ tôi đã nhốt tôi rồi. Bất kể nó là phòng hay là một loại cơ sở nào đó, tôi chỉ biết rằng thế giới rất tối tăm và tách biệt." Yeosang bắt đầu giải thích. "Rõ ràng, việc tôi nhìn thấy quái vật là bất thường. Tôi nghĩ điều đó là làm mẹ tôi sợ, nhưng cha tôi thì..." Yeosang lắc đầu.
"Ban đầu mọi thứ không tệ đến thế, tôi không biết gì và cha mẹ cho phép những người giúp việc tới thăm để tôi không quá cô đơn."
Người giúp việc? Yunho ghi chú điều này.
"Hầu hết tôi giữ bí mật việc nhìn thấy quái vật, hi vọng rằng một ngày nào đó tôi sẽ được phép rời khỏi phòng. Con quái vật vẫn còn lạ lẫm với tôi và không để ý đến tôi nhiều khi tôi còn nhỏ. Mãi cho tới khi các chuyến thăm ngừng lại và một con đã thực sự tiếp cận tôi. Đó không phải con quái vật của tôi nhưng nó có ở trong phòng. Tôi vẫn nhớ lúc đó bản thân tê liệt vì sợ hãi nhưng lúc đó, không có ai đến để kiểm tra tôi. Suốt mấy ngày liền tôi không ngủ, cố gắng giữ bản thân tránh xa khỏi con quái vật. Nó không di chuyển nhanh nên việc tránh nó khá dễ. "
"Và không một ai đến thăm cậu trong mấy ngày đó?" Yunho hỏi. "Trong thời gian đó cậu có được cho ăn không?"
Yeosang gật đầu. "Họ đẩy đồ vào thông qua cái khe nhỏ được tạo trên cửa. Nhưng cha mẹ tôi thậm chí còn không tới thăm." Yeosang đáp. "Cuối cùng thì tôi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì con quái vật đã ở ngay cạnh rồi. Tôi đã hét lên, nhưng có vẻ như nó không định làm hại tôi. Nó chỉ ngồi cạnh thôi, hốc mắt trống rỗng nhìn xuống tôi. Chúng tôi cứ nhìn chằm chằm nhau một lúc và tôi thấy mệt về điều đó, nhưng khi biết rằng tôi không hoàn toàn đơn độc thì cảm giác khá thoải mái."
"Vậy con quái vật này?" Yunho bắt đầu hỏi. "Nó không thù địch chứ?"
Yeosang lắc đầu. "Không. Nó chỉ quan sát thôi. Tôi quen dần với sự hiện diện của nó và thậm chí còn cố nói chuyện, nhưng nó không bao giờ đáp lại. Suốt một tháng đó chỉ có hai chúng tôi và rồi, bắt đầu có thêm vài con quái vật xuất hiện trong phòng. Tôi cứ nghĩ chúng cũng sẽ giống vậy, nhưng chúng thù địch hơn. Những con đó đã tấn công tôi và để lại sẹo, trong khi con quái vật đầu tiên thì chỉ quan sát."
Yeosang đột nhiên bóp hông, Yunho không thể hỏi về nó vì cậu tiếp tục kể chuyện. "Cho tới khi cha mẹ tôi đến thăm, thì người tôi đã chi chít các vết cắt và bầm nên họ đưa tôi đến cơ sở. Tôi ở đó khoảng một tới hai năm rồi về nhà, sau đó một tuần thì cha mẹ tôi bị giết và tôi bị đem đến đây."
"Nhưng anh không giết họ, đúng không?" Yunho hỏi.
Yeosang nhún vai. "Một số cho rằng tôi đã làm vậy, một số thì lại bảo không. Tôi đoán là, nó phụ thuộc vào việc cậu tin tôi đến đâu."
"Vậy câu chuyện của cậu là gì? Cậu đã cho tôi biết bối cảnh, nhưng cậu chưa đi sâu vào chi tiết sự việc đêm đó." Yunho chỉ ra.
Yeosang thở dài. "Cha tôi... ông ấy không phải người tốt. Tôi có thể nói mẹ tôi cũng không khá hơn là bao, nhưng bà ấy chưa bao giờ đưa ra quyết định cuối cùng. Bà ấy chưa bao giờ cố gắng giúp tôi. Ở cơ sở đầu tiên, cha tôi cho rằng tôi là một phát hiện đột phá nào đó. Ông ấy yêu cầu tôi đi làm các thí nghiệm và trắc nghiệm, nhưng rõ ràng, điều đó chỉ khiến các bác sĩ kinh hãi."
Yunho nhướn mày. "Bằng cách nào?"
"Tôi đã nói cho họ những thứ mà họ không muốn nghe."
••• ••• •••
Ngày hôm nay không hoàn toàn lãng phí. Anh đã lấy được rất nhiều thông tin từ Yeosang nhưng những điều đó không hoàn toàn cần thiết. Mặc dù cậu đã chia sẻ rất nhiều về quá khứ - điều mà ban đầu cậu đã đinh ninh rằng mình không nhớ - Yeosang vẫn tránh trả lời các câu hỏi mà Yunho thực sự muốn biết.
Liệu Yeosang có cố tình giết cha mẹ mình không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip