day 32: thứ tư
C.JH
Suốt cả ngày Jongho cảm thấy tức ngực. Cậu tự tin về quyết định của mình nhưng cậu lo lắng về cái kế hoạch không-có-kế-hoạch của họ. Nếu họ thành công, cuộc sống của họ sẽ hoàn toàn khác. Họ sẽ sống như những người tị nạn, không phải là công dân của Tân thế giới. Nếu họ thất bại, họ sẽ bị giết hoặc sống trong tù suốt quãng đời còn lại. Nghe cả hai đều tệ nhưng ít nhất, có một khả năng cho phép tất cả mọi người cùng sống, và đó là kết quả tốt nhất trong suy nghĩ của Jongho.
Nghe tiếng gõ, Jongho mở khe thức ăn trên cánh cửa. Cậu không rõ tại sao các thành viên không mở nó ra để dễ nói chuyện với Yeosang hơn, nhưng dù sao thì cậu cũng không có ý định nói cho họ biết. Cảm giác như đây là một bí mật nhỏ giữa cậu và Yeosang. Dù có thể nghe Yeosang rõ hơn, nhưng Jongho vẫn không thể nhìn thấy anh. Người lớn hơn ngồi ngay trước cửa, ngoài tầm nhìn. Họ nói gần như cả ngày, nhưng có đôi lúc, họ chỉ ngồi im lặng.
"Mấy giờ rồi?" Yeosang hỏi, Jongho xem đồng hồ.
"Mười một giờ năm mươi." Jongho đáp, đứng dậy khỏi ghế. "Tôi sẽ đi kiểm tra xem liệu mọi người có đang ở văn phòng không, gặp anh sau."
Bước ra khỏi sảnh biệt lập, Jongho kiểm tra điện thoại. Không có bất kỳ một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ nhóm, và cậu cho rằng đó là điều tốt. Tân thế giới thích rình mò và bất cứ một hành động khả nghi nào cũng sẽ gây báo động và kế hoạch của họ sẽ bị dập tắt ngay cả khi chưa kịp bắt đầu.
Bước vào văn phòng, Jongho thấy Wooyoung và Seonghwa đang đợi. Sự im lặng lo lắng bao trùm lấy hai người họ, nhưng Jongho không thể trách việc họ lo lắng được.
"Mọi người sẵn sàng chưa?" Jongho hỏi, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
"Đã xếp đồ xong, Yunho và Hongjoong đã đỗ ở phía sau, đợi tín hiệu." Wooyoung đáp. "Em và Yeosang sẽ lên xe của Yunho, Seonghwa và anh sẽ lên xe của Hongjoong."
"Anh có thẻ chưa?" Jongho hỏi.
Seonghwa lôi thẻ từ trong túi áo ra. "Dẫn đường đi."
Bước ra khỏi văn phòng, Jongho nhanh chóng đưa họ tới chái biệt lập. Cậu đảm bảo kiểm tra vị trí của từng camera, ghi chú góc độ của chúng cũng như cái nào không thực sự hoạt động. Seonghwa biết nhiều về an ninh hơn cậu, nhưng cậu nghĩ mình cũng nên chú ý. Như thường lệ, tầm giờ này là các bác sĩ và nhân viên đều về nhà hết rồi.
Quẹt thẻ ID lên cửa, cả ba bước vào. Họ đi thẳng tới phòng Yeosang, Jongho kiểm tra đồng hồ lần nữa. Cậu hít sâu trước khi gõ cửa ba lần, di chuyển sang bên để Seonghwa quẹt khóa thẻ.
Nó kêu trước khi mở, Jongho đẩy cửa vào. Yeosang đang đứng đó, cả ba ngừng lại khi nhìn thấy cậu. Tóc rối tung, mắt thâm quầng. Điều đáng báo động hơn là vệt đỏ trên áo trắng của anh, vết cào và bầm tím hiện rõ trên người.
Jongho muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu biết sau này họ sẽ có thời gian để làm việc đó. Bây giờ, họ cần phải rời đi nhanh.
Vươn tới, Jongho nắm lấy tay Yeosang và kéo anh ra khỏi phòng. Wooyoung đóng cửa lại, Seonghwa đưa áo mình cho Yeosang. Jongho kéo mũ trùm lên, cả ba dẫn Yeosang tới lối thoát hiểm. Họ cố gắng che cho Yeosang nhiều nhất có thể, chạy tới khu sau của cơ sở, nơi những thành viên còn lại đang đợi. Suốt cả quãng đường, Jongho nắm chặt lấy tay anh. Cậu cảm thấy cơn chuột rút mà mình chịu đựng cả ngày hôm nay đã giảm bớt khi nắm tay đối phương.
"Lối này." Seonghwa chỉ, dẫn họ tới một hành lang cũ. Cả ba theo sát, Jongho khá ngạc nhiên là họ đã đi được xa-
Chuông báo động vang lên ing ỏi, cả hành lang chuyển thành màu đỏ.
"Mẹ kiếp." Wooyoung lầm bầm, cả bún bắt đầu chạy tới lối thoát. "Sao họ phát hiện nhanh thế?"
"Thực ra em khá bất ngờ khi chúng ta chạy được xa tới mức này rồi." Jongho đáp, cả bốn lao ra khỏi cửa.
Hai chiếc xe bật đèn sáng lên, Jongho đưa Yeosang lên chiếc xe đầu tiên trong khi hai người con lại lên chiếc phía sau.
"Chúng ta phải đi thôi." Jongho giục, đẩy Yeosang vào rồi leo lên.
Yunho đạp ga, chuyển động đột ngột khiến Jongho ngã ra ghế sau. Hongjoong bám sát phía sau, Yunho lái xe ra đường chính.
"Mọi người làm gì trong đó vậy?" San hỏi từ ghế lái phụ.
"Không có gì nhiều, chỉ bắt cóc bệnh nhân thôi." Jongho trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ để đảm bảo nhóm kia vẫn ở phía sau.
Rất may, Hongjoong vẫn theo kịp. Tuy nhiên, mặt họ đã bị phát sóng trên màn hình các tòa nhà và cả trên trời. Giờ thì họ đã chính thức trở thành tội phạm bị truy nã của Tân thế giới.
Len lỏi trong dòng xe cộ, Yunho cố gắng giữ bí mật nhất có thể, nhưng cũng phóng nhanh hết cỡ. Mất mười lăm phút nữa mới tới được rìa thành phố và chắc chắn, họ sẽ gặp nhiều rắc rối hơn khi đi trên đường.
Nhìn sang Yeosang, Jongho nhận ra sự xa cách của đối phương. Mắt anh đờ đẫn trong khi cơ thể đổ gục vào cửa.
"Yeosang?" Jongho dịu dàng dỗ dành, vươn sang và khẽ bóp lấy tay của người kia. Điều này có vẻ đã giúp anh trở lại hiện thực, hướng ánh nhìn về phía Jongho. Trông anh có vẻ kiệt sức.
"Cảm ơn... tất cả mọi người." Anh nói. "Tôi... tôi xin lỗi đã khiến mọi người cảm thấy phải giúp đỡ tôi."
"Chúng tôi rất vui vì đã giúp." San khẳng định. "Giết anh, không phải là điều đúng đắn."
"Với lại, chúng tôi mới chỉ vừa quen cậu mà." Yunho thêm vào, vượt lên một chiếc xe khác.
"Liệu anh có muốn nói lý do anh bị thương không?" Jongho hỏi, giọng nhỏ nhẹ trong khi hai người phía trước đang lên kế hoạch về đường thoát tốt nhất.
"Những con quái vật không vui về việc tôi rời đi." Yeosang đáp.
"Chúng có đi theo anh không?"
"Chỉ có vài con thôi, nhưng giờ chúng... khá thân thiện." Yeosang đáp, tay anh run rẩy, khiến Jongho nắm chặt hơn.
"Anh lạnh à?"
Yeosang gật đầu. "Một chút."
"Chúng ta có thể tăng nhiệt độ lên chút được không?" Jongho hỏi phía trước, San nghe.
Tiếng còi báo động vang lên từ phía xa, Jongho quay lại nhìn lần nữa. Hongjoong đang cách họ vài xe, nhưng anh vẫn ở trong tầm mắt. Ánh đèn sặc sỡ giờ chỉ còn là nền.
"Chúng ta vẫn còn mười phút nữa thoát ra khỏi thành phố." Yunho nói. "Bám chắc vào."
Không rõ phải bám vào cái gì, Jongho ngồi yên trên ghế trong khi Yunho tăng tốc, càng đi xa, xe cộ càng thưa thớt.
Quay lại, Jongho nhận thấy cảnh sát đang đuổi theo họ, Hongjoong giờ đang lái ở ngay bên cạnh.
"Mọi người có đang giữ điện thoại trong người không?" Yunho hỏi.
"Có." Jongho và San đồng thanh.
"Tôi muốn mọi người ném chúng ra ngoài cửa sổ." Yunho chỉ dẫn. "Có thể họ đang lần theo dấu vết của ta."
Không do dự, San quăng điện thoại ra ngoài, Jongho cũng vậy. Cậu để ý Wooyoung cũng ném cái của mình ra ngoài, có vẻ như nhóm bên kia hiểu họ đang làm gì.
"Năm phút." Yunho ước chừng, âm thanh còi báo động sát nút. Chẳng cần nhìn thì Jongho cũng biết họ ở ngay đằng sau.
Nếu họ thoát ra khỏi thành phố, rất có thể cơ quan hành pháp sẽ để họ đi. Họ không có quyền hành ngoài đó và gần như không có bất kì nền văn minh nào ở ngoài Tân thế giới.
Đã nhìn thấy cổng thành phố, Jongho hi vọng bọn họ có thể trốn thoát an toàn.
"Theo lệnh của Tân thế giới, chúng tôi yêu cầu các bạn dừng xe!" Giọng nói yêu cầu át cả tiếng báo động.
Jongho cố gắng nén cười khi nhận ra Wooyoung đang ném nốt số điện thoại còn lại ra ngoài cửa.
"Một phút." Yunho thông báo, nghe có hi vọng.
Chùn bước trước loạt đạn bất ngờ, Jongho không muốn nghĩ tới tình huống xấu nhất.
"Anh không thể bảo lũ quái vật hỗ trợ nhỉ?" San hỏi, mắt nhìn Yeosang.
"Đáng tiếc là chúng không thực sự nghe tôi." Yeosang đáp, buông tay Jongho để bóp hông. Người lớn hơn trông thậm chí còn mệt mỏi hơn trước, cố gắng giữ mắt mở.
Lại một loạt đạn nữa bắn vào xe họ, Jongho dán chặt mắt vào kính chắn do. Chờ đợi nhìn thấy cái vòm sắt của cổng lướt qua đầu, biết rằng chỉ khi đó họ mới có thể an toàn.
Cơ quan hành pháp vẫn yêu cầu họ đầu hàng, nhưng Jongho biết rằng họ đã thắng. Kim loại đen che đi tầm nhìn trước mắt họ, rồi nhanh chóng lướt qua đầu. Cậu có thể nghe thấy tiếng phanh kít lại, Jongho quay đầu lại.
Hoảng hốt khi không nhìn thấy xe của Hongjoong, đang định thể hiện sự lo lắng thì Jongho nhận ra có một chiếc xe ở phía trước họ. Là xe của Hongjoong. Cậu thở nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thư giãn.
"Giờ thì cứ lái càng xa càng tốt." Yunho nói. "Hai người có thể ngủ ở phía sau nếu muốn."
Jongho nhìn sang Yeosang, phát hiện đối phương đã ngủ, Jongho không biết liệu anh ấy có thức để nhìn cảnh họ rời khỏi thành phố không.
"Lái giỏi lắm Yunho." Jongho khen. "Cảm ơn đã đưa tụi em thoát khỏi đó toàn thây."
"Anh đã đợi cả đời để lái kiểu vậy." Yunho thừa nhận. "Có lúc vượt mốc 100 đấy."
"Hãy hi vọng rằng chúng ta sẽ không phải lái kiểu vậy thêm lần nào nữa." San nói, nhìn xuống ghế sau. "Có vẻ như anh ấy cần ngủ một chút."
Jongho gật đầu. "Hoặc là kĩ năng lái của Yunho đã ru anh ấy ngủ."
San khúc khích. "Nếu đi kiểu vậy mà vẫn ngủ được thì đáng quan ngại thật đấy."
"Chà, có vẻ thuận buồn xuôi gió hơn rồi." Yunho khẳng định. "Giờ chỉ cần tránh cây thôi."
Jongho cười, nhắm mắt lại. Không thể tin rằng họ đã làm được. Cậu không thể tin rằng họ đã quyết định như vậy từ đầu. Không thể tin rằng cậu đã bỏ cuộc đời cũ ở lại và bắt đầu một cuộc đời mới. Jongho chỉ hi vọng nó sẽ xứng đáng. Không, từ đầu cậu biết nó sẽ vậy. Mọi thứ sẽ tốt hơn. Mọi thứ sẽ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip