day 5: thứ năm

J.WY

Mặc kệ sự tuyệt vọng của Jongho, Wooyoung có chút háo hức khi dành thời gian với bệnh nhân mới. Cậu tin chắc rằng mình có thể lấy được câu trả lời mà họ mong muốn. Cậu là một người quảng giao, biết cách để nói chuyện với mọi người. Cậu biết làm thế nào để người khác mở lòng. Đó là những gì mà những người xung quanh thường nói về cậu

Cầm đĩa thức ăn vào, Wooyoung phát hiện đối phương vẫn đang nằm trên giường.

"Chào buổi sáng." Wooyoung háo hức, đặt cả hai đĩa thức ăn lên bàn. Yeosang không cử động cũng như trả lời.

Đặt ba lô xuống, Wooyoung lấy ra vài cuốn sách và để lên bàn. Cậu quay ra nhìn Yeosang, đối phương vẫn ngủ, quay lưng về phía Wooyoung.

"Tôi mang bữa sáng tới nè." Wooyoung hối lộ, thấy đối phương có vẻ hơi dịch người nhẹ. "San bảo là cậu thích gà rán. Nếu anh hợp tác với tôi, tôi có thể đặt một chút gà cho bữa trưa hôm nay."

Đối phương lập tức ngồi dậy, mắt mở lớn, nhìn Wooyoung một cách khó tin. Người nhỏ hơn không thể kiềm được mà cười nắc nẻ trước mái tóc rối bù, lệch sang một phía của Yeosang do nằm ngủ.

"Cậu được phép làm vậy à?" Người lớn hơn hỏi.

Wooyoung nhún vai. "Ai cấm được tôi nào?"

Yeosang mím môi một thoáng, mắt nhíu lại nhìn Wooyoung từ trên xuống dưới đầy ngờ vực. Anh từ từ bò ra khỏi giường và ngồi đối diện Wooyoung, không buồn chỉnh lại vẻ ngoài.

"Nếu đây là trò đùa thì tôi sẽ không vui đâu." Yeosang cảnh báo. "Đừng bao giờ đùa về gà rán với tôi."

Wooyoung cười. "Tôi có thể làm nhiều thứ nhưng tôi không phải kẻ nói dối. Tôi chỉ không tin có thể dễ dàng hối lộ anh tới vậy thôi."

"Tôi không phải người xem nhẹ những vấn đề như thế này. Tôi biết khi nào thì nên từ bỏ."

Wooyoung đảo mắt trong khi cố nén cười. Cứ như kiểu đang đàm phán với trẻ con vậy.

"Anh đã ở đây bao lâu rồi?" Wooyoung hỏi, cảm thấy tò mò không biết lần cuối cùng Yeosang ở bên ngoài là bao giờ.

Yeosang nhún vai rồi chỉ vào góc phòng kê giường. "Tôi từng đếm mỗi ngày khi mới tới đây. Nên số dấu trên tường là khoảng thời gian tôi ở đây. Sai lệch vài năm."

Wooyoung nheo mắt, giờ mới để ý tới những vết cào trên tường. Nếu bạn không để ý chúng thì bạn thậm chí còn không biết chúng ở đó. Ngạc nhiên thay, nó chiếm một khoảng tường lớn ở gần giường.

"Anh có nhớ lần cuối cùng anh được ra khỏi đây là bao giờ không?"

Yeosang không trả lời, Wooyoung cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sau lưng. Cậu bắt đầu thấy lạnh, Wooyoung ước gì mình mang theo một cái áo khoác.

Yeosang nhìn chằm chằm vào chồng sách. Wooyoung nhẹ nhàng đẩy chúng về phía đối phương.

"Tôi mang chúng tới đây cho anh đọc nè, nếu anh muốn." Wooyoung đề nghị. "Tôi không rõ anh thích thể loại gì, nên tôi cứ mang vài cuốn tôi thích. Nếu anh thích cái gì khác hoặc không thích thì tôi có thể đem về. Tôi chỉ nghĩ là có thể anh sẽ muốn có gì đó để làm khi ở đây."

"Thế này là ổn rồi." Yeosang lầm bầm, nhìn qua các tiêu đề khác nhau. "Cảm ơn... Cậu có nhiều sách không?"

Wooyoung lắc đầu. "Không hẳn, tôi thường chỉ giữ những cuốn tôi thích thôi. Anh thích làm gì trong thời gian rảnh?"

Yeosang nhún vai. "Không hẳn."

"Anh thường làm gì khi ở bạn bè hoặc khi ở nhà?" Wooyoung tiếp tục hỏi.

"Tôi thực sự không nhớ." Yeosang đáp, vẫn chăm chú nhìn sách trên tay. "Cậu thường làm gì?"

"Tôi thích xem phim hoặc các chương trình. Đôi khi, tôi chơi video games." Wooyoung đáp. "Hồi học cấp ba, tôi và các bạn thường thích đi nhiều nơi."

"Cậu có nhiều bạn lắm không?" Yeosang hỏi, giờ nhìn vào Wooyoung.

"Tôi nghĩ vậy." Wooyoung đáp, cơn ớn lạnh dọc sống lưng.

"Cậu nghĩ vậy?"

Wooyoung gật đầu. "Ý tôi là, có rất nhiều người mà tôi đi chơi cùng."

"Cậu vẫn thường xuyên đi chơi cùng bạn bè chứ?"

"Giờ thì bớt rồi. Trở thành người lớn nó khó hơn." Wooyoung đáp. "Mọi người đều có lịch trình riêng và chúng ta cũng có các trách nghiệm khác nữa."

Wooyoung ôm người, cố làm ấm cơ thể. Cậu không rõ tại sao đột nhiên mình lại thấy lạnh như thế.

"Thường thì có dễ khiến Jongho nổi nóng không?" Yeosang hỏi, đổi đề tài.

Wooyoung lắc đầu. "Thường thì không."

"Vậy là chỉ có tôi thôi à?"

Wooyoung khúc khích. "Tôi nghi vậy. Em ấy làm việc nghiêm túc và anh là... một trường hợp kỳ quái."

Yeosang gật đầu, mắt nhìn xuống chân. Tuy rằng sự im lặng không gượng gạo, nhưng nó cũng khiến Wooyoung cảm thấy không thoải mái.

"Vậy, sinh nhật anh vào hôm nào?" Cậu hỏi, cố gắng kéo dài câu chuyện.

Yeosang nhún vai. "Tôi không nhớ. Dù sao thì nó cũng không quan trọng."

"Quan trọng chứ." Wooyoung phản bác, phân vân không biết do tuổi trong tài liệu không cập nhật hay tại sao mà ngày sinh của Yeosang không được liệt kê. Cậu sẽ phải tìm hiểu lại sau. "Đó là ngày để tôn vinh anh mà."

Yeosang có vẻ không quan tâm. Wooyoung cũng không trách anh. Sao phải quan tâm khi bạn bị nhốt vào một căn phòng trong nhiều năm mà bạn còn không thể nhớ.

"Hay chúng ta chơi game cùng nhau đi?" Wooyoung đề xuất, nhớ đến ghi chú mà San để lại. "Tôi sẽ đặt gà rán cho bữa trưa và chúng ta có thể chơi thẻ bài."

Yeosang có vẻ vui hơn. "Cậu muốn chơi gì?"

"Anh muốn chơi gì?"

"Bất kỳ thứ gì mà cậu muốn." Yeosang đáp . "Tôi không biết nhiều game lắm."

Wooyoung gật gù, suy nghĩ xem họ có thể chơi gì. Cậu cười khúc khích khi nhớ rằng San bảo việc chơi game tốc độ sẽ không công bằng cho Yeosang. 

Sao không phải là một trò chơi dựa vào may mắn nhỉ?

"Anh nghĩ sao về việc chơi trò chơi chiến tranh?" Wooyoung đề nghị.

"Nếu đó là thứ cậu muốn chơi."

••• ••• •••

Chưa bao giờ Wooyoung thấy một ai đó dành tình yêu đặc biệt cho đồ ăn như Yeosang. Đối phương nhanh chóng đắm chìm vào món gà rán, ăn như thể bị bỏ đói trong nhiều năm.

Đối phương là một người ăn uống bừa bội, trông khá đáng yêu. Bất kể cái cách mà Yeosang nói chuyện và hành động một cách xa cách, kín kẽ như thế nào, thì khi anh ấy ăn, trông anh như một đứa trẻ vậy.

••• ••• •••

Sau vài giờ, trò chơi trở nên gay cấn hơn. Nó cứ liên tục qua lại khiến nó cảm giác như trò chơi sẽ không bao giờ kết thúc. Lật tấm bài khác, Wooyoung rền rĩ khi Yeosang lấy được quân át chủ bài. Wooyoung đã chuẩn bị tinh thần để thua khi giờ cậu đang hết dần thẻ có giá trị lớn.

Cảm giác như điện thoại rung trong túi, Wooyoung lôi ra, xem ai đang cố liên lạc với mình. Quyết định đó là cuộc gọi không quan trọng, Wooyoung để lại vào túi, thông báo đột nhiên đến liên tục.

"Không phải cậu nên trả lời sao?" Yeosang hỏi, mắt dán vào Wooyoung. "Trông có vẻ quan trọng."

Wooyoung lôi điện thoại ra lần nữa và liếc nhanh group chat. Hàng đống tin nhắn mới ập đến. Cá nhân mà nói, Wooyoung rất quan tâm đến mọi người trong group chat, chỉ là cảm xúc dành cho mỗi người là khác nhau. Cậu cảm thấy rất khó để theo dõi tất cảm mọi người. Đặc biệt là khi có hơn mười người trong nhóm.

Có vẻ như tất cả bọn họ đều rảnh cho bữa tối, nhưng Wooyoung lại đang làm việc trong thời gian mọi người chốt lịch gặp.

"Nếu cậu cần rời đi sớm thì cậu không phải ở lại đâu." Yeosang đột nhiên nói. "Cuộc sống của cậu không phải là nơi này."

"Nhưng đây là- "

"Tôi đã ở một mình trong nhiều năm rồi." Yeosang ngắt lời. "Thêm vài giờ cô độc nữa cũng không giết tôi được đâu."

Wooyoung cắn môi. Cậu thực sự muốn ra ngoài chơi với những người mà cậu coi là bạn, nhưng có điều gì đó trong lời nói của Yeosang khiến cậu ấn tượng.

Mọi thứ có thể sẽ không thay đổi khi tôi rời đi, nhưng việc ở lại có thể tạo sự khác biệt.

Lại một cơn run rẩy nữa.

"Thật sự đấy, cậu nên đi." Yeosang giục. "Ở đây không ấm lên đâu và cậu cũng đã để lại cho tôi mấy cuốn sách để giải trí."

"Anh chắc chứ?" Wooyoung hỏi, vẫn đấu tranh tư tưởng.

Yeosang gật đầu và Wooyoung đứng lên. Cậu cảm thấy tội lỗi khi rời đi nhưng đã lâu lắm rồi kể từ khi cậu cùng cả nhóm cấp ba đi chơi.

"Tôi hứa sẽ ở lại lâu hơn vào tuần sau." Wooyoung nói khi ra tới cửa.

Yeosang mỉm cười khi vẫy tay "tạm biệt". Wooyoung rời khỏi vòng, cảm thấy còn lạnh lẽo hơn lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip