day 9: thứ hai

P.SH

Hongjoong đã thông báo với nhóm qua tin nhắn rằng hiện tại Yeosang đã bị định sẵn ngày an tử. Hiện Seonghwa đang nhìn chằm chằm vào bức vẽ mà Yeosang đã phác cho Hongjoong với ghi chú có vẻ không hài lòng lắm của Hongjoong.

Thông thường Hongjoong rất giỏi trong việc sử dụng từ ngữ, nhưng giờ, đối diện với một bản vẽ đáng sợ cùng với một tờ giấy note chỉ có đúng dòng chữ "thật???" được viết ở trên thì cậu muốn Seonghwa phải nghĩ thế nào đây?

Seonghwa không biết phải nghĩ gì. Có lẽ Hongjoong cần ngủ thêm và dòng ghi chú này không có ý nghĩa gì cả? Hoặc đây có thể chỉ là một cố gắng để khiến Seonghwa cười?"

Mở cửa phòng Yeosang, Seonghwa ngồi xuống, đặt giấy bút của mình lên bàn. Bệnh nhân đang ngồi trên giường, đầu dựa vào tường trong khi mắt dán về phía góc phòng phía xa.

"Chắc Hongjoong đã thông báo cho cậu về tình hình hiện tại của mình rồi nhỉ?" Seonghwa hỏi, bấm bút.

Yeosang nghiêng đầu, mắt nhìn về phía Seonghwa. Vị bác sĩ ghi chú những vết bầm đang thành hình trên gò má phải của cậu. "Đúng vậy." Yeosang đáp.

"Thế chắc cậu biết chúng ta sẽ cần nhiều câu trả lời hơn cho ngày hôm nay đúng không." Seonghwa nói, không muốn vòng vo hơn nữa. "Vậy, bức vẽ của cậu hôm qua. Liệu nó có đang đại diện cho cái gì không?"

"Đó là con quái vật trên vai Hongjoong." Yeosang bình thản đáp. "Anh cũng có một con. Ý tôi là con quái vật."

Seonghwa bấm bút vài lần, tỏ vẻ hoài nghi. "Và chính xác thì con quái vật của tôi là gì?"

Yeosang nhìn vào người lớn hơn một lát, mắt anh lướt xuống, khiến Seonghwa dịch nhẹ khỏi chỗ ngồi. Không phải là Yeosang đáng sợ. Seonghwa đã từng làm việc với những bệnh nhân còn đáng sợ hơn nhiều. Tuy nhiên, vẫn có điều gì đó về cái cách mà Yeosang nhìn anh. Như kiểu anh không phải là đối tượng chính mà cậu ấy nhìn, như thể cậu ấy đang nhìn vào một thứ gì đó khác mà anh không thấy được.

Người nhỏ hơn chậm rãi rời khỏi giường, ngồi đối diện Seonghwa. Cậu vươn tay về phía giấy và bút của anh, và vị bác sĩ đã đưa nó cho Yeosang.

"Con quái vật của anh có chút khác so với con của Hongjoong." Yeosang nói trong khi bắt đầu phác thảo lên giấy. "Nó giống người hơn các chi rất dài, và cơ thể không hề nặng. Nó có móng vuốt dài để bám vào hông và đùi anh."

Seonghwa cảm thấy sự khó chịu ngày càng tăng ở hông mình. Một cơn đau nhói như thể có một ai đó với chiếc móng dài cắm vào da mình. Nhưng Seonghwa vẫn nghi ngờ. Đây có thể là một loại giả dược nào đó vì anh vẫn nhận thức được những gì mà Yeosang nói.

"Nó bắt nguồn từ những sang chấn trong quá khứ với người yêu cũ của anh." Yeosang phân tích, mắt Seonghwa mở lớn.

"Gì cơ?"

"Con quái vật bám vào anh vì anh từng... anh từng ở trong một tình huống sang chấn, liên quan đến người mà anh tin tưởng"

Một sự im lặng nặng nề kéo dài vài giây, những lời Yeosang nói như lơ lửng trong không khí. Seonghwa đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi phòng. Anh đã nghe quá đủ những lời mà người nhỏ hơn nói.

Không ai biết chuyện này, vậy tại sao cậu ấy lại biết?

Kiểm soát hơi thở bất thường của mình, Seonghwa tìm một nơi vắng vẻ trong sảnh. Anh nhắm mắt lại, cố gắng không nhớ tới cái đêm mà anh...

Seonghwa khóc, để bản thân trượt xuống sàn.

••• ••• •••

Thời gian trôi qua và Seonghwa không chắc mình muốn trở lại căn phòng đó. Anh biết công việc của mình là cố gắng giúp đỡ Yeosang, nhưng sao mà Seonghwa có thể khi anh thậm chí còn không dám đối diện với những gì đã xảy với mình. Hàng năm trời, tội lội này cứ đeo bám anh, khiến anh gần như không thể yêu được ai khác nữa.

Những con quái vật mà Yeosang thấy... nó không thể là thật được đúng không? Làm thế nào mà cậu ấy biết về quá khứ của Seonghwa? Sao mà biết được khi anh chưa từng nói với ai cả? Liệu nó có phải tình cờ không? Ăn may sao?

Hít sâu, Seonghwa rời khỏi bàn của mình. Anh cần quay trở lại. Anh không muốn bản thân sợ hãi như các bác sĩ trước đó. Seonghwa sẽ cố hết sức mình để giúp Yeosang.

Bước dọc hành lang, Seonghwa suy nghĩ xem mình nên nói hay hỏi gì. Anh có thể không rõ tại sao Yeosang biết về quá khứ của mình, nhưng biết đâu sẽ có một thứ gì đó có thể giúp cậu thoát được khỏi án tử. 

Seonghwa quẹt thẻ ID và bước vào sảnh. Bảo vệ giúp anh mở cửa, Seonghwa bước vào phòng.

Yeosang đang ngồi ở bàn đọc sách, không nhìn Seonghwa tới một lần khi người lớn hơn ngồi đối diện cậu.

"Xin lỗi." Yeosang mở lời trước, vẫn nhìn cuốn sách. "Tôi không có ý dọa hay gợi lại những ký ức xấu của anh. Tôi chỉ đang cố để các anh tin tôi về vụ những con quái vật."

Seonghwa thở sâu. "Đã ba năm trôi qua, nhưng cảm giác như nó mới là tuần trước vậy. Tôi và bạn trai đã đính hôn và tôi thực sự nghĩ anh ấy chính là người đó. Anh ấy biết rõ những giới hạn của tôi và hiểu rằng tôi không sẵn sàng quan hệ cho tới khi cả hai kết hôn."

Yeosang rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn Seonghwa. Vì lý do nào đó, ánh nhìn ấy thoải mái hơn những lần khác. Lần đầu tiên, anh cảm giác Yeosang thực sự nhìn mình, chứ không phải nhìn qua.

"Một đêm, anh ấy về nhà và chúng tôi cãi nhau khá to. Tôi cứ nghĩ cả hai đã giải quyết xong mọi chuyện, nhưng vài đêm sau, anh ấy..." Seonghwa hít sâu, cố không khóc khi nhớ lại đêm đó. "Anh ấy về nhà trong tình trạng say xỉn và cưỡng bức tôi. Tôi đã cố chống trả, nhưng anh ta rất bạo lực và tôi... tôi đã sốc, cơ thể tôi cứng lại, không thể làm được gì."

Yeosang im lặng như thể giục Seonghwa tiếp tục.

"Anh ấy gói đồ và rời đi vào sáng hôm sau. Chúng tôi hủy hôn nhưng tôi vẫn..." Seonghwa cười chua chát. "Tôi rất muốn giận anh ấy. Thực sự đấy. Nhưng, vì lý do nào đó mà tôi chỉ cảm thấy tội lỗi thôi. Có khi nào là do lỗi của tôi. Bởi chúng tôi không thực sự giải quyết được vấn đề nhưng tôi lại cứ đinh ninh là đã giải quyết được? Hay do tôi không chống trả đủ quyết liệt đêm đó?"

"Tôi không có quyền bảo anh nên cảm thấy như nào về vụ tai nạn." Yeosang nói. "Nhưng anh không nên trách bản thân mình vì những hành động xấu hổ của tên kia. Những gì hắn làm với anh thật... tồi tệ. Tôi không nói là anh phải giận hay ghét hắn nhưng anh không nên là người thấy tội lỗi hay xấu hổ vì những gì hắn làm với anh."

Tuy những lời nâng đỡ của Yeosang khá... gượng gạo, nhưng Seonghw biết cậu ấy đang cố hết sức để giúp anh vui lên.

"Thay vì cảm thấy tội lỗi, anh nên tự hào vì những gì mình đã làm." Yeosang tiếp tục. "Không dễ để vừa quay lại công việc và hỗ trợ các bệnh nhân và người khác, nhưng anh đã làm được. Anh vẫn thức dậy hàng ngày, một điều đáng khen sau khi trải qua một sự cố như thế. Và giờ, việc mở lòng và chấp nhận cảm xúc mình có thể sẽ giúp giảm cơn đau ở hông của anh."

Cho tới giờ, Seonghwa mới để ý cơn đau không còn rõ ràng nữa. Tuy vẫn có cảm giác, nhưng nó không còn quá nhức. 

"Con quái vật bám quanh eo của anh đã nhỏ hơn rồi." Yeosang đáp. "Tôi biết cảm xúc của anh sẽ không hoàn toàn thay đổi chỉ sau một ngày nói về nó, nhưng anh nên cân nhắc nói với những ai mà anh tin tưởng. Nó sẽ giúp anh về lâu dài."

Seonghwa gật đầu dù vẫn không chắc chắn lắm. Vì lý do nào đó mà cảm giác nói với Yeosang thật dễ nhưng anh không thể tưởng tượng được việc mình sẽ nói điều này cho ai đó khác nghe. 

Nếu họ biết, liệu họ có nghĩ khác về anh không? Họ có trách anh không? Có bảo tất cả là lỗi của anh không?

Cơn đau ở hông lại nhức nhối khiến Seonghwa phải nhăn mặt.

"Hay là thế này đi." Yeosang bắt đầu nói. "Anh viết ra những gì anh nghĩ và cảm xúc của anh trong ngày, rồi lần tới chúng ta gặp, anh có thể nói về chúng nếu anh muốn, hoặc chúng ta chỉ đơn giản là đốt chúng tôi, bất cứ điều gì mà anh muốn làm với đống giấy đó. Dù thế nào, thì nó cũng là bí mật chỉ hai ta biết."

Seonghwa gật đầu lần nữa, không chắc phải nói gì. Cách mà Yeosang có thể khiến cho anh nói ra toàn bộ thật... đáng kinh ngạc. Nhưng ở trong bốn bức tường bao quanh khiến Seonghwa cảm thấy đủ an toàn khi nói về bí mật của mình và Yeosang không giống kiểu người sẽ đi khắp nơi rêu rao về bí mật của người khác.

Hít thở thật sâu, Seonghwa không biết liệu Yeosang có thực sự thấy được những con quái vật không. 

| PHÂN TÍCH |

Seonghwa: 

- Chi tiết "móng vuốt": là dấu hiệu của xâm kích

- Chi tiết "các chi dài": dấu hiệu của rối loạn tâm lý (nguyên nhân có thể bắt nguồn từ các tổn thương tâm lý sau sang chấn, rối loạn nhân cách, bị bạo hành...) --> tổn thương sau khi bị quấy rồi tình dục.

!!! LƯU Ý: Không phải tất cả các bức tranh đều có thể phân tích tâm lý mà còn phải được đặt trong các điều kiện phù hợp như trạng thái của chủ thể, bối cảnh... Ngoài ra, các dấu hiệu trong tranh vẽ không có tác dụng chẩn đoán mà chỉ là định hướng để sử dụng các công cụ lâm sàng. Cùng với đó, sự xuất hiện của vài chi tiết không thể nói lên toàn bộ ý nghĩa bức tranh!

(Mọi người đọc phân tích này để tham khảo thôi nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip