ba trăm, ba vạn, ba ngàn.





trái ngược với tưởng tượng của yeosang, mẹ kang lại chẳng có vẻ gì quan tâm lắm khi cậu đã ở lì trong nhà cả tuần nay. kì nghỉ hè đã bắt đầu, và giờ bà cũng đã tranh thủ được ít thời gian để làm mẻ kimchi mới.

yeosang bước ra khỏi nhà vệ sinh với gương mặt sưng húp lên vì ngủ nhiều, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh mẹ, giúp bà lột vỏ tỏi rồi để vào trong chiếc cối xay cũ gần bằng tuổi mình. mẹ kang cũng chẳng nói gì, im lặng vớt đám lá cải thảo đã ướp muối từ đêm qua trong bồn rửa, vẩy nhẹ vài cái rồi đưa xuống cho yeosang đang ngồi cạnh cái chậu to đùng, vắt thật khô trước khi bà đeo găng tay để quệt đống bột ớt trộn gia vị lên chúng rồi xếp thành từng lớp ngay ngắn.

yeosang cặm cụi vắt đống lá, rồi đưa lại cho mẹ kang tuần tự như một dây chuyền chuyên nghiệp. "mẹ không hỏi gì con à?", yeosang cất lời, phá tan bầu không khí im lặng của hai mẹ con.

"hỏi gì cơ?", tông giọng mẹ có vẻ cao hơn thường ngày, giống như khi mẹ cười nói mấy câu xã giao mà cậu đã từng thấy.

"hỏi tại sao con lại ở nhà", yeosang nói, ánh mắt dán chặt vào màu xanh của bẹ lá. không biết mặt mẹ đang như thế nào nhỉ? nhăn nhó, rầu rĩ, hay đắc thắng với câu nói mẹ-đã-bảo-rồi?

"hỏi làm gì? một đứa trẻ ngoan thì nên ở nhà mới phải", bà đáp lại. như thể quãng thời gian xa nhà của cậu chưa hề tồn tại. như thể yeosang không ngu ngốc nói với bà rằng cậu sẽ trở thành một idol vài tháng trước, không trở về nhà mỗi tháng với cặp mắt thâm quầng và gầy xọp đi thế nào. và như thể bà chưa từng tới phòng cậu, thở dài nhìn đứa con mình ngủ say mê mệt, rồi lại cặm cụi giúp nó xếp lại quần áo vào chiếc balo trước khi nó tỉnh dậy và lại tiến vào guồng quay khắc nghiệt kia lần nữa.

yeosang chuyền nốt nắm cải thảo đã vắt kiệt cuối cùng sang tay mẹ, rồi lại quay qua rửa đống dụng cụ đã dùng xong. "mẹ có thể nói câu đó mà", cậu cất lời. "cái câu "thấy chưa, mẹ đã nói rồi" ấy!"

"tại sao chứ? từ khi nào con lại nghe lời khuyên của một giáo viên dạy toán để làm idol vậy?", câu hỏi của bà khiến yeosang sững lại đôi chút. "những đứa trẻ ngoan thì nên ở nhà", bà nói tiếp, trong khi dồn sức đóng nắp thùng kimchi to gần bằng nửa người mình rồi tống vào tủ lạnh, "nhưng những đứa trẻ dũng cảm dù gì cũng sẽ rời khỏi nhà, và tìm kiếm ước mơ của mình, chẳng phải sao?"

hơi ớt hăng nồng xộc lên mũi yeosang khi rửa chiếc cối xay cũ, khiến mắt cậu bỗng cay xè.


-


mẹ kang đã đoán đúng. dù thế nào, yeosang cũng sẽ tìm đường rời khỏi nhà.

nhận lời mời casting từ một công ty chẳng mấy tên tuổi sau vài lần thất bại khi cố gắng vào các công ty lớn, yeosang cũng chỉ muốn "thử' xem mình đã lụt nghề chưa. bất ngờ thay, mọi chuyện tiến triển tốt và nhanh hơn cậu nghĩ. căn phòng tập chỉ vỏn vẹn vài người. hongjoong, người anh cả tốt bụng và tài năng, luôn cố gắng vực dậy tinh thần của mọi người bằng sự nỗ lực của mình. yunho, cậu bạn cùng tuổi nhưng chín chắn và đầy sự tin tưởng như thể một người anh. san, với sự lạc quan và năng lượng dồi dào, cùng mingi, tên nhóc khó tính với lời nói sắt đá, nhưng cử chỉ lại hoàn toàn ấm áp. và cả anh seonghwa, người dịu dàng luôn ôm lấy và động viên cậu bằng những lời khen ngọt ngào. tên nhóc jongho đôi khi khiến yeosang nhớ về wooyoung một chút, với cái vẻ tự tin và hơi vênh váo ấy, nhưng lại là một cậu em út đáng yêu và biết điều. yeosang nghĩ rằng, ít ra, gặp được những người đáng yêu như vậy cũng là một sự may mắn.

thỉnh thoảng, yeosang sẽ có nghĩ, không biết wooyoung đang làm gì nhỉ? liệu mình có vô tâm quá không khi trở về nhà mà chẳng có lời từ biệt nào tử tế? liệu cậu ta đang bận rộn chuẩn bị debut, hay vẫn còn chờ đợi?

đôi khi, cậu sẽ vô thức mà nghĩ về wooyoung nhiều hơn một chút, tò mò cậu ta đang làm gì vào lúc 3h chiều, không biết cậu ta có bắt kịp chuyến tàu cuối vào 11h đêm như thường lệ, hay có đứng nhất trong lớp vũ đạo như mọi khi không? nhưng rồi, cậu cũng chẳng dám mở katalk lên để mà nhắn một tin. đôi khi, không liên lạc lại là một sự quan tâm, bởi yeosang chẳng muốn phá vỡ thời gian biểu bận rộn của wooyoung bằng một dòng hỏi thăm bâng quơ nào đó, từ một kẻ thất bại.

hoặc cậu nghĩ quá nhiều rồi, chắc chỉ có yeosang hèn nhát mới rối bời cả một ngày đến mức không dám ấn vào kiểm tra tin nhắn, chỉ vì tin nhắn từ wooyoung hiện tới. có thể với wooyoung, cứ quên yeosang đi lại là một lựa chọn tốt cho cậu ta. có thể cứ thế mà biến mất, sẽ là lựa chọn tốt hơn cho cả hai, và wooyoung sẽ tìm được một kang yeosang mới trong số những người tiềm năng sẽ debut cùng cậu ta mà thôi, yeosang nghĩ vậy.

chiếc logo vàng chóe của katalk vẫn hiện lên 6 thông báo, tất cả đều đến từ jung wooyoung, nhưng yeosang cũng chẳng dám nhấn vào lần nào.

-

ngày hôm nay, nhóm nhạc nam mới của công ty giải trí B được tiết lộ.

bàn tay yeosang ướt nhẹp mồ hôi, ngón tay khựng lại ở tiêu đề bài báo một chút trước khi nhấn vào xem nội dung. các chàng trai với concept thanh xuân tươi mới được giới thiệu như những người mở ra thời đại boygroup thế hệ thứ 4. các chàng trai sáng giá với tài năng và ngoại hình xuất chúng, hứa hẹn sẽ có một sự nghiệp bùng nổ và ấn tượng.

yeosang khẽ chau mày, sau khi lướt đi lướt lại bài báo vài lần. dù jung wooyoung có đập đi xây lại gương mặt mình, cũng chẳng thể là ai trong những tấm ảnh profile này được.

hồi hộp về lại màn hình chính, logo katalk vẫn hiện lên đống noti từ tin nhắn của wooyoung. yeosang ngập ngừng một chút rồi mới nhấn vào. "tại sao cậu không được ra mắt vậy?", cậu nhắn, đầu ngón tay xoay tròn trên nút gửi vài lần, rồi thở hắt ra một cái trước khi chạm vào nó.

jung wooyoung đã kịp đọc tin nhắn, rep lại nhanh như chớp khiến yeosang chẳng kịp định thần, "này, rảnh chứ?", wooyoung nhắn lại, "muốn ngồi ở đâu đó không?"


-


gò má yeosang bị hơi lạnh từ que kem áp lên mặt, khiến cậu không tránh được mà giật mình một cái. wooyoung cười nhẹ, ngồi xuống chiếc ghế đá mà yeosang đang ngồi, bóc cây kem ra, quấn lại phần vỏ chỗ que cầm trước khi đưa nó sang cho cậu. "cảm ơn nhé", yeosang lí nhí, rồi cắn lấy một miếng kem. vị ngọt đậm của cây kem đậu đỏ khiến cằm yeosang tê rần vì nước miếng túa ra. hơi lạnh từ miếng kem khiến yeosang không tránh khỏi mà há miệng, ca thán, "lạnh quá"

wooyoung cắn lấy một miếng to trên que kem vị cafe của mình, ngửa cổ lên, phà hơi lạnh ra khỏi khoang miệng như cách yeosang làm. "trời càng lạnh thế này, ăn kem mới là nhất!", wooyoung đắc chí cảm thán. "không, chỉ có đồ khùng mới rủ đi ăn kem vào giữa mùa đông thôi", yeosang làu bàu, dẩu môi lên lườm tên nhóc bên cạnh, khiến wooyoung không nhịn được mà phì cười.

"cũng đâu khùng bằng cái đứa làm lơ tin nhắn của mình gần nửa năm?", wooyoung đáp lại, với giọng điệu đầy châm biếm. "có vẻ anh đây dễ dãi với cậu quá rồi nhỉ?"

yeosang ngập ngừng, lúng búng trong miệng câu xin lỗi khi miệng còn đang ngậm miếng kem lạnh buốt. "nhưng tại sao cậu lại từ bỏ vậy?"

wooyoung cắn thêm một miếng kem lạnh nữa, chép miệng cho nó tan dần trong miệng, rồi mới chậm rãi đáp lời, "bảo từ bỏ thì cũng không hẳn. chỉ là, họ nói rằng tôi nên đợi cho tới khi dự án của một label nhỏ trong hệ thống được thành lập, rằng concept của band mới không phù hợp lắm", wooyoung nói, với chất giọng đều đều, "và tôi thì ghét chờ đợi, vậy thôi."

"dự án mới kia sẽ khởi động khi nào vậy?", yeosang hỏi. wooyoung lấy ngón cái gạt đi vệt kem chảy đọng bên khóe miệng cậu, rồi bình thản đáp, "ba tháng nữa. nhưng tôi từ chối rồi".

yeosang thảng thốt, hai mắt trợn tròn, mắng, "bị khùng hả? tại sao không đợi thêm vài tháng nữa?"

wooyoung nhún vai, đáp, "không thích, vậy thôi".

"cậu điên thật rồi. có biết cả ngàn người mới được cơ hội như vậy không hả?", yeosang thốt lên, tay đánh vào ngực áo wooyoung. tên điên này đang nghĩ cái gì vậy chứ?

"ừ, chắc là tôi điên thật", wooyoung phì cười, chịu đựng cú đánh nhẹ như lông hồng của yeosang. "chỉ là, lúc đó, tự nhiên tôi nghĩ tới bài toán xác suất cậu nói với tôi lúc trước".

yeosang khựng lại, "bài toán nào vậy?"

"bài toán xác suất, về chỉ một trong ba thực tập sinh sẽ bước tiếp tới kì đánh giá tiếp theo. một trong ba trăm, tỉ lệ nhóm nhạc sẽ thành công sau khi ra mắt, và còn thấp hơn nhiều nhiều nữa, tỉ lệ chúng mình sẽ được debut cùng nhau"

yeosang trầm ngâm. nếu để tính toán nhanh, nó sẽ là một con số dài dằng dặc với dấu mũ cực kì lớn. kể cả việc wooyoung từ bỏ, yeosang từ bỏ, hay cả hai đều từ bỏ, cũng đều là một trong những kết quả có thể xảy ra trong phép toán đó.

"nhưng mà cậu nhớ tôi đã nói gì không? tôi là ai chứ, jung wooyoung, kẻ dốt toán số một địa cầu", wooyoung bật cười, nói tiếp, "nhưng tôi biết rằng, dù có là ba trăm, ba ngàn, hay ba vạn kết quả, thì con số cuối cùng cũng chẳng bao giờ bằng không".

kí ức về vòng tay đêm hôm ấy của wooyoung như tái hiện, siết chặt lấy tim của yeosang ngay lúc này.

"và kang yeosang, coi chừng đi đó, vì tôi sắp xâm chiếm công ty mà cậu đang thực tập sớm thôi!", wooyoung pha trò, cắn nốt miếng kem cuối cùng trên que rồi giơ về phía yeosang như thể một thanh kiếm, đổi sang chất giọng sang sảng như mấy phim truyền hình cổ trang. "đợi đó, ta sẽ tới tìm ngươi, trừ gian diệt bạo, giữ cho bách tính yên lành!"

yeosang phì cười, nhìn tên nhóc ngốc nghếch đang đe dọa mình bằng que kem gỗ bé xíu bên cạnh. đôi mắt một mí của cậu ta, phần xương hàm đầy vẻ tự tin luôn ngước lên cao hơn 15 độ so với người khác. chiếc nốt ruồi tinh nghịch chấm ngay dưới bọng mắt đen. vòng tay của cậu ấy. bờ ngực thấm đẫm nước mắt của yeosang, khi cậu nén chặt dòng cảm xúc chảy trong lòng tới nghẹt thở mỗi lần nghĩ về mẹ, nghĩ về nhà. bàn tay với những đường gân chằng chịt nhưng đủ khéo léo để nấu những bữa ăn ngon. cánh tay thỉnh thoảng vươn ra cho yeosang làm gối, và những nhịp vỗ đều đều lên tấm lưng cậu mỗi lần dỗ yeosang vào giấc ngủ sâu.

có lẽ, yeosang nhớ wooyoung nhiều hơn cậu nghĩ.


-


không khí phòng tập hôm nay khác lạ hơn hẳn mọi ngày. mọi người nhốn nháo cả lên, khi thấy một bóng dáng lạ đang ngồi trao đổi trong phòng đại diện.

"xin chào, mình là thực tập sinh mới, jung-woo-young, đến từ ilsan."

kang yeosang mỉm cười, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang đứng trước mặt mình bị bóng lưng cao lớn của san và yunho che khuất trong khi họ đang tiến tới hồ hởi tiếp chuyện.

một trong ba trăm, ba ngàn, hay ba vạn kết quả có thể xảy ra thì có làm sao cơ chứ, jung wooyoung vẫn sẽ tìm cách để đến bên kang yeosang đấy thôi.








end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip