Cái giá của sự cấm kị
Căn phòng tối bỗng trở nên rực rỡ bởi một ánh sáng trắng chói lòa, khiến tất cả những thành viên trong nhóm mafia phải nhắm mắt lại vì đau đớn. Một cơn gió lạnh thổi qua, như thể một thế giới khác vừa xuất hiện từ chính những bóng tối. Khi họ mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đã không còn giống như trước nữa. Căn biệt thự, những bức tường, những hành lang cũ kỹ, tất cả đều biến mất. Thay vào đó là một cảnh tượng kỳ quái, một không gian bao la như chìm trong thời gian và không gian vô định.
Cô gái trước đó, giờ đây, không còn đứng trước mặt họ nữa. Thay vào đó, cô ta xuất hiện như một vệt khói trắng, mờ nhạt và tan biến dần trong không khí, để lại chỉ một lời cảnh báo khắc nghiệt trước khi cô ta rời đi.
“Các ngươi sẽ không thể thoát ra nếu không sớm rời khỏi nơi này. Các ngươi sẽ bị giam cầm mãi mãi trong vòng xoáy của chính các ngươi. Lịch sử của căn nhà này là sự cấm kỵ mà không ai dám đối mặt.” Giọng nói vang vọng, nhưng không phải từ một nơi cố định. Nó giống như đến từ khắp mọi hướng, như một lời nguyền không thể tránh được.
Nhưng Hoàng Đức Duy, người thủ lĩnh của nhóm mafia, không hề dao động. Dù lời nói của cô gái khiến anh phải nghiêm túc hơn, anh vẫn giữ vững thái độ lạnh lùng. “Chúng ta không tin vào những lời đe dọa vô nghĩa. Chúng ta là mafia, không phải kẻ sợ hãi những lời nguyền.” Duy nói, ánh mắt sắc bén lướt qua từng thành viên trong nhóm.
Tuy nhiên, một sự thay đổi bất ngờ đã xảy ra.
Đặng Thành An, người vốn dĩ luôn tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm, bỗng nhiên cười lớn một cách không kiểm soát được. Tiếng cười của cậu như một âm thanh điên cuồng, vang vọng khắp không gian lạ lùng này, khiến cả nhóm mafia phải dừng lại, giật mình nhìn về phía cậu.
“Chết tiệt! Cái gì đang xảy ra với tôi?!” Thành An hét lên, nhưng giọng nói của cậu không còn bình thường. Ánh mắt cậu trở nên hoang dại, như thể không còn nhận thức được những gì mình đang làm. Cậu giơ tay, cầm vũ khí và bắt đầu vung loạn xạ, tạo ra một không gian ngập tràn sự hoảng loạn và bất an.
Nguyễn Quang Anh nhanh chóng bước lên, cố gắng giữ cậu lại, nhưng cậu ta bất ngờ quật tay ra, đẩy Quang Anh ra xa. Các thành viên còn lại vội vã tiến tới, cố gắng khống chế Thành An. Trần Đăng Dương, luôn là người điềm tĩnh và sẵn sàng hành động, lao vào giúp giữ Thành An lại, nhưng bất ngờ, Thành An cắn mạnh vào cánh tay của Dương. Một cảm giác đau đớn xé nát tâm trí Dương, nhưng anh không hét lên, không kêu cứu. Thay vào đó, anh chỉ có thể nhìn Thành An với ánh mắt đầy bất ngờ và hoang mang.
Khi Thành An rút ra, Đăng Dương chỉ cảm thấy một cơn chóng mặt cực kỳ mạnh mẽ ập đến, trước khi bóng tối bao trùm và anh ngất xỉu ngay lập tức.
Cảnh tượng càng thêm kỳ lạ và đáng sợ khi Đặng Thành An tiếp tục làm những hành động bất thường. Cậu không hề có ý thức về những gì đang diễn ra. Thân thể cậu trở nên như bị một lực lượng vô hình điều khiển, và mỗi cử động của cậu đều giống như một con rối đang bị giật dây. Những tiếng cười không ngừng, tiếng thét và những động tác bất thường khiến mọi người không thể không cảm thấy sợ hãi.
Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng nhận ra tình trạng của Thành An. Em lắc đầu, không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra. "Cậu ta bị làm bùa rồi! Có ai đó đang điều khiển cậu ấy từ bên ngoài." Thanh Pháp nói với giọng đầy lo lắng.
Nhận thấy tình huống ngày càng tồi tệ, Hoàng Đức Duy ra lệnh ngay lập tức. “Buộc cậu ta lại! Chúng ta không thể để Thành An tiếp tục như vậy.”
Những thành viên còn lại vội vã tiến đến, tìm cách giữ cậu lại. Cuối cùng, họ dùng dây thừng buộc chặt Thành An vào một cây cột trong phòng, dù cậu vẫn không ngừng giãy giụa và cười điên dại.
Trần Đăng Dương đã ngất xỉu từ trước, nhưng giờ đây, những thành viên còn lại bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi lan tỏa trong căn phòng. Một người trong nhóm, người luôn tự tin và dày dạn như Lê Thượng Long, giờ đây không thể không cảm thấy sự áp đảo của thế lực vô hình đang chi phối mọi thứ.
Nguyễn Quang Anh lặng lẽ nhìn về phía Hoàng Đức Duy. “Lời cảnh báo của cô gái không phải là trò đùa. Chúng ta đang đối diện với một thứ gì đó rất lớn, một sức mạnh mà chúng ta không thể điều khiển.”
Hoàng Đức Duy vẫn giữ vững thái độ của mình, dù trong lòng có chút lo lắng. “Chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nếu có kẻ đứng sau tất cả này, thì chúng ta sẽ tìm ra và dập tắt chúng.” Anh gằn giọng, đầy quyết đoán.
Nhưng câu hỏi vẫn còn vang lên trong đầu mọi người: Ai là kẻ đã thao túng Thành An? Và liệu họ có thực sự thoát khỏi được vòng nguyền rủa này không? Sự trả thù của những linh hồn, hay một thế lực khác đang giam giữ họ trong không gian này, chưa bao giờ có câu trả lời rõ ràng.
Và, khi họ dần nhận thức được mức độ nguy hiểm của tình hình, một sự thật đau đớn hơn lại hiện lên: Nếu họ không hành động kịp thời, chính họ có thể trở thành một phần của lịch sử bi thảm của căn biệt thự này... mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip