Thức tỉnh
Sáng hôm sau, mưa đã ngừng rơi, nhưng không khí trong biệt thự vẫn nặng nề như bị bao trùm bởi một lớp màn đen. Mặc dù đã trải qua một đêm đầy rẫy sự kỳ lạ, các thành viên trong nhóm mafia vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, không ai bộc lộ sự sợ hãi rõ rệt. Nhưng trong mắt họ, có một điều gì đó đã thay đổi. Họ không còn nhìn nhau như trước, mà như thể mỗi người đều đang giữ một bí mật, một nỗi lo lắng mà không thể chia sẻ.
Hoàng Đức Duy vẫn là người đầu tiên phá vỡ im lặng. Dù anh ta không phải là người dễ bị lay động, nhưng những gì đã xảy ra đêm qua khiến anh không thể không suy nghĩ. Tuy vậy, vẻ ngoài lạnh lùng của Duy vẫn không hề thay đổi, chỉ là đôi mắt anh đã nặng trĩu hơn. Anh gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt lạnh như băng.
“Chúng ta không phải là những đứa trẻ. Đã đến lúc đối mặt với sự thật. Căn phòng này không chỉ là một cái bẫy. Nó là lời nguyền,” Duy nói, giọng trầm, nhưng đầy quyết đoán. “Không ai trong chúng ta sẽ lùi bước. Nhưng nếu muốn tiếp tục, chúng ta phải làm sáng tỏ điều này.”
Nguyễn Quang Anh, mặc dù không hay bộc lộ cảm xúc, nhưng có thể nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của anh. Anh không thể phủ nhận rằng những gì anh cảm nhận đêm qua không phải là điều bình thường. Tuy vậy, anh vẫn cố gắng giữ vững thái độ điềm tĩnh. "Chúng ta có thể đối phó với kẻ thù, với bạo lực, nhưng những thứ không thể thấy được này..." Quang Anh ngừng lại, như thể từ chối thừa nhận điều gì đó mà chính bản thân anh cũng không thể lý giải. “Tôi không sợ. Nhưng... lần này chúng ta phải cẩn trọng hơn.”
Trần Đăng Dương, một kẻ luôn thích đối diện với nguy hiểm, giờ đây lại không tỏ ra lo lắng. Thực tế, anh còn cảm thấy phần nào thích thú với thử thách này. Những bóng ma, những lời nguyền... Đó chẳng phải là thứ thú vị hay sao? Nhưng khi nghĩ đến những tiếng động và hình ảnh kỳ lạ đêm qua, anh không thể không cảm thấy một chút rợn người. Dù sao, anh vẫn thở dài, vươn vai, rồi nhún vai đầy tự tin. “Chúng ta là mafia, đừng quên điều đó. Sợ ma quái gì chứ? Chúng ta đã đối mặt với cả đạn súng, những tên giết người hàng loạt, chẳng lẽ lại sợ một đám linh hồn?”
Đỗ Hải Đăng đứng im lặng, đôi mắt anh không hề rời khỏi cánh cửa gỗ sồi. Anh đã có cảm giác rất rõ ràng rằng, điều gì đó tồi tệ đang đến gần. Tuy nhiên, sự sợ hãi không thể nào dập tắt được bản tính kiên cường của một người đã quen với bóng tối. Anh hít một hơi dài, bước lại gần cánh cửa, bàn tay vươn ra như thể muốn thử sức với chính sự hiện diện bí ẩn đang ẩn nấp đằng sau.
“Chúng ta không thể đánh bại cái mà mình không hiểu,” Hải Đăng nói, giọng anh vẫn đầy sự nghiêm túc. “Nhưng nếu muốn tiếp tục, ít nhất chúng ta phải đối mặt với nó.”
Đặng Thành An, mặc dù là người điều tra thông minh và điềm tĩnh, cũng không thể không cảm thấy có gì đó khác biệt trong không khí. Anh không tin vào ma quái, nhưng những gì đã xảy ra đêm qua khiến anh không thể bỏ qua. Thành An nhẹ nhàng kéo chiếc ghế lại gần bàn, rồi ngồi xuống, ánh mắt đầy suy tư.
“Chúng ta cần một chiến lược. Đừng để sự hoang mang chi phối. Tôi tin rằng có thể tìm ra lời giải cho chuyện này, nhưng chúng ta phải biết mình đang đối mặt với cái gì.”
Nguyễn Thanh Pháp, người duy nhất có chút hiểu biết về các thế lực siêu nhiên, đứng dậy và bước đến gần các thành viên còn lại. Ánh mắt anh không còn vẻ nghiêm túc hay lạnh lùng như mọi khi. “Chúng ta có thể không sợ, nhưng chúng ta không thể làm ngơ. Tôi đã nghe về những câu chuyện này từ lâu. Căn biệt thự này là một nơi bị nguyền rủa, và nếu chúng ta không làm gì, nó sẽ tiếp tục lấy đi tất cả những gì chúng ta có.”
Phạm Bảo Khang nhìn vào đám đông và lên tiếng, giọng anh đầy sự châm biếm nhưng cũng không thiếu sự lo lắng. “chúng ta đều đang chơi một trò chơi mà không ai hiểu được quy tắc. Nhưng dù thế nào, tôi tin vào sức mạnh của chính mình. Nếu có ai hay cái gì muốn đánh bại chúng ta, thì họ sẽ phải trả giá.”
Nhưng trong sâu thẳm, họ đều cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Lê Thượng Long, người bắn tỉa sắc bén, không thể ngừng nghĩ về sự việc kỳ quái mà mình đã chứng kiến đêm qua. Những ánh mắt mà anh bắt gặp từ những góc tối trong biệt thự không phải là của con người.
“Chúng ta phải tìm cách giải quyết căn phòng đó,” Long nói, giọng anh lạnh như băng. “Không thể để nó tiếp tục kiểm soát chúng ta.”
Với sự quyết tâm của từng người, nhóm mafia bắt đầu di chuyển về phía căn phòng khóa kín. Cánh cửa vẫn im lìm, nhưng như thể có thứ gì đó đang chờ đợi họ phía sau. Dù không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi người, họ đều có chung một cảm giác rằng lần này sẽ không dễ dàng như những lần trước.
Những bóng ma không bao giờ dễ dàng tha thứ. Và sự trả thù của chúng sẽ không bao giờ dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip