²⁹;

- này anh hỏi thật, chúng m đi cứu người hay đi fashion show

tiếng anh tài vang vọng vì sự bất lực trước cái show thời trang đang diễn ra trước mặt.

- anh ơi không có cái fashion show nào mà ăn mặc quái dị vậy á.

tiếp theo đó là tiếng của người tỉnh táo nhất cái chung cư này, phạm anh duy. biết tại sao nó quái dị qua lời nói của anh diệu không ?

không có cái show nào mà mặc suit với quần đùi hết, có cả sơ mi văn phòng phối quần chuối ? còn cả áo thun thắt cà vạt.

- ít ra cũng đỡ đỡ như thằng này chứ bây.

um người được ảnh chọn chính là trần đăng dương, người đang mặc trên mình một chiếc áo evisu jean rách và đôi dép xanh đọt chuối không còn gì chói bằng.

- cũng được mà anh, đi mặc cái này tụi nó thấy mình sang cũng rén một phần.

sau pha trả lời này thì thái sơn nhận được cái ký đầu từ người anh lớn nhất.

- tao không thấy sang ở đâu hết, tao thấy tụi bây sảng hết rồi đó.

ảnh nói trong bất lực nhưng cuối cùng cũng phải đi với diện mạo đó vì không thể bắt tụi nó lên thay đồ, như vậy rất mất thời gian.

không biết niềm tin ở đâu ra mà cả đám giao việc chỉ đường cho huỳnh hoàng hùng. tổng thiệt hại lạc đường, hết xăng phải dẫn bộ 500m.

- em có thật sự là biết đường không hùng nhỏ.

- không ạ, em được gia đình bạn bè phong cho biệt danh kẻ mù đường mà. nhưng mà không hiểu sao mọi người giao cho em chỉ đường.

cả đám dính chiêu hai điêu thuyền, đúng kiểu em dám chỉ tụi anh dám đi. thế là lộn xộn thế nào cuối cùng cũng đến được vị trí mà thượng long đã gửi.

- giờ mình thế nào nhỉ, leo dô rồi cứu anh atus à.

- cho nó đâm m phọt cức hay gì.

gần ba mươi con người đứng nhoi nhoi, không bị phát hiện không biết là do cả đám hên hay do lũ kia ngu đéo biết canh.

tới lúc không biết phải như thế nào thì áp út khờ thành an đã thấy được cái lối mòn dẫn dô tới cửa. cứ ngỡ sẽ bình yên mà dô tới nơi thì không.

mọi người phải dừng lại kéo đăng dương lên vì đôi dép bị lúng xuống nền đất ướt cụ thể là sình. đi thì người ta chọn đôi nào dễ dễ chọn nay đôi bị lún cái một.

- thôi mà, mọi người đừng nhìn em như kẻ phạm tội mà.

coi như là hết kiếp nạn ở ngoài đi, tiến dần vào trong càng đi càng không biết phải đi đâu. bắt cóc gì mà chọn nơi địa hình khó khăn, chổ gì mà kín không biết giấu người ở đâu.

sau ba mươi phút đi vòng vòng thì cả đám thấy ánh sáng mờ ảo phía xa xa, cả bọn tiến lại gần. tuấn tài phải bịt miệng trường sinh vội khi cả đám nhìn thấy bùi anh tú trong hình dạng máu me toàn thân.

nghe kinh dị nhưng thật ra chúng đánh anh rách cả áo, nhưng mặt anh vẫn ngông vcđ. nhìn anh trông bộ dạng này vừa đẹp vừa tội, mắt trường sinh nổi gân đỏ khi thấy người mình yêu như thế.

khoảng cách rút ngắn dường như đã nghe rõ cuộc trò chuyện của chúng. không biết có phải là người bị bắt hay không nhưng tụi nó nói một câu thì bùi anh tú nói lại trăm câu làm bọn nó nổi đom đóm mắt.

- đứng núp lấp ló ở đó làm gì, ra đi tụi này không mù đâu.

ừ bị phát hiện rồi, không sao tụi tao đông tụi tao ngông. đội này mạnh vừa có tay boxing lê trung thành vừa có cảnh sát chìm trường sinh đại gia tuấn tài cùng những cái mỏ thân thiện thì đếch sợ bố con thằng nào.

- anh luân anh đến rồi hả, nhanh hơn em nghĩ nha. xem ra thằng này cũng quan trọng với anh nhỉ.

- im lặng cho đỡ ô nhiễm đi tâm.

thu tâm chẳng nói gì sau đó một mạch đi thẳng về chổ bùi anh tú đang ngất vì mất máu. từ đâu đó một dòng nước tạt thẳng vào người tú khiến anh tỉnh dậy, anh nhăn mặt khi nước nóng dính vào các vết rách trên người.

tất cả mọi người đều lo lắng cho tú, trường sinh không nhẫn nhịn được tiến về phía anh nhưng dừng bước khi thấy tâm rút ra con dao kề vào da anh tú.

mọi người đều bị hoảng không ngờ ả lại liều đến như thế, tất cả mọi người như nín thở khi thấy ả lướt lưỡi dao trên da thịt anh tú. chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng khiến anh bị thương.

- tâm nghe anh nói, bỏ dao xuống đi em. mình làm lại từ đầu bây giờ quay đầu vẫn còn kịp tâm à.

- anh nói dối, lời nói của anh bây giờ không đáng tin nữa luân à.

- tâm anh xin em đừng làm tổn thương tú, em làm gì anh cũng được nhưng em buông tha cho tú được không.

- em muốn anh yêu em một cách chân thành, anh làm được không luân. em muốn anh đối xử với em như cách anh dịu dàng với nó.

tâm gào lên mất kiểm soát cũng là lúc ấn dao vào cổ anh, máu ứa ra khiến tất cả đều hoảng. quang trung và quang hùng không chịu nổi muốn đến dựt con dao khỏi ả nhưng bị ngăn lại.

- mình không nên hành động lúc này đâu, hiện tại sẽ nguy hiểm đến tính mạng tú.

kim long nói đúng, tình cảnh bây giờ chỉ cần kích động sẽ như một ngọn lửa bùng lên. tuy nói thì dễ nhưng ai cũng đều đã lo lắng đến mức không còn thấy sự hề trên mặt thành an cũng như nét tinh nghịch của thái sơn ngày thường.

- đừng đừng, em để dao ra xa một chút được không tâm. anh hứa sẽ yêu thương em, em muốn anh làm gì anh sẽ làm hết.

- luân, anh có biết sao em cặp nhiều người không. vì em muốn lấp đầy nổi nhớ anh cũng như tình yêu thương của anh nhưng không một ai có thể cho em cảm giác giống anh cả. em nhớ anh của lúc trước lúc nào cũng ân cần chăm sóc em nhưng bây giờ mọi thứ lại dành cho anh tú.

ả khóc, càng khóc máu ở cổ anh càng nhiều đến mức trường sinh hoảng vô cùng. máu thấm đỏ chiếc áo sơ mi đã rách của anh.

- tâm tâm em đừng khóc.

trường sinh từ từ đến gần thu tâm, định nhân lúc ả không để ý mà giật con dao nhưng không thành khi có người chạy vào thông báo.

- công an đến rồi.

câu nói như châm ngòi ngọn lửa, bùng lên trong ả. tâm rút dao ra thẳng thừng đâm vào ngực bùi anh tú khiến mọi người không kịp phản ứng.

- con chó này đụ má mày.

chiếc giày của thái ngân bay thẳng vào đầu thu tâm, cả đám chạy lại. hải đăng giữ chặt thu tâm không cho ả cử động. trường sinh lo lắng đến mức đứng không vững, tìm mọi cách cầm máu cho anh tú.

máu điên nổi lên quang hùng, thành an, thái sơn, đức phúc, phong hào đi lại gần tẩn thu tâm. đừng nói là con gái thì tụi anh đây nhẹ nhàng.

quang hùng vừa đấm một cái mà răng đã xa hàm, thêm vài cái tát của đức phúc khiến ả choáng váng. giống như cảnh đánh ghen khi thái sơn thanh an và phong hào cầm kéo cắt trụi tóc của tâm.

- dạt ra cho chị.

pháp kiều bay tới đá dô bụng thu tâm, họ hành thu tâm đến khi bị kéo ra vẫn muốn xông vào đánh tiếp, cả sáu người bị công dương và phạm anh duy giữ lại tránh đánh chết người.

đám đàn em của thu tâm thì bị trung thành, minh hiếu, đăng dương, bảo khang và kim long xử lí. cứ gọi là như xã hội đen chính gốc, đấm cú nào chất lượng cú đấy.

còn về phần bùi anh tú thì trường sinh đã bế anh mà chạy đến bệnh viện, theo đó là quang trung và hoàng huỳnh chạy theo.
vừa chạy trường sinh vừa khóc khiến anh tú bật cười.

- bị như thế mà em còn cười được à tú.

- em c..cười vì em th..thấy a..anh y..yêu em.

- đừng nói nữa tú, em giữ sức đi, đừng ngủ nhé tú. đừng ngủ.

mặt anh ngày càng nhạt đi vì mất máu, giọng cũng bắt đầu run run. chạy nữa chừng cũng thấy xe cứu thương vì ban nãy bảo khang đã gọi xe.

trường sinh lo cho anh đến nổi định đuổi tài xế để hắn chạy cho nhanh nhưng đã bị hùng và trung cản lại.

bên phía những người anh em thì công an cũng đã ập vào gom cổ cả bọn của thu tâm. mọi người bức xúc vì chưa đánh đã thì bị công an can lại, đức duy còn hăng đến mức suýt nữa bị công an lầm là phe của thu tâm.

đến lúc vào bệnh viện thì anh đã được đưa vào phòng cấp cứu, trường sinh thì nhếch nhác đi đi lại lại ngoài cửa.

- em chóng mặt quá anh sinh, anh có thể ngồi xuống không.

trường sinh mặc kệ bây giờ tâm trí của hắn toàn là nổi sợ mất đi người yêu thương, tại hắn mà anh mới bị liên luỵ như vậy. hắn tự trách bản thân mình.

- đừng tự trách mình nữa, atus sẽ không sao đâu.

ai đi ngang cũng chỉ chỏ cả bọn vì cái style ăn mặc kì lạ. rõ ràng là cũng a kê lô mà lại bị mọi người cười.

cả bọn ngồi đó nhiều giờ trôi qua nhưng cánh cửa phòng vẫn đóng chặt như thế. bỗng cửa mở, bác sĩ đi ra.

- ai là người nhà bệnh nhân.

- tôi ạ, tôi là người yêu em ấy.

- tôi rất tiếc nhưng...

;

rồi cắt;

iu cả nhà của mình 🫰🏻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip