3. Mơ mộng
Tôi và Dương tay trong tay tựa như thói quen đã dần hình thành trong em. Nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay tôi chợt biến mất mỗi khoảnh khắc có đám đông vây quanh.
Đúng vậy, chúng tôi đang có cho mình mối quan hệ yêu đương, một mối quan hệ mà chẳng ai hay biết.
Trần Đăng Dương, giữa tôi và em chẳng có lấy một điểm chung. Và thật sự tôi cũng chẳng biết em bước vào cuộc đời tôi bằng cách nào nữa. Chắc là bằng cách Hùng Huỳnh giới thiệu Dương với mọi người, và vào khoảng khắc ta chạm mắt nhau ở tháp thiên văn vào năm nhất.
Dương nổi tiếng vì ngoại hình và cách cư xử tử tế với bất kì ai. Em hay đột nhiên nói những câu như thể không sợ đối phương sẽ ngại ngùng. Bản thân Duy đã từng chìm đắm vào từng cử chỉ ngọt ngào và ánh nhìn mê muội đó mặc dù bản thân biết rõ mình không phải là người duy nhất, và đối với Dương, anh chỉ là một người anh trai thôi.
Biết rõ là vậy nên tôi quyết phải buông bỏ mối tơ vương này. Nhưng tại khoảnh khắc ấy, đột nhiên em lại bước đến. Gương mặt em hớt hải đầy mồ hôi, giọng nói gấp rút như sợ chậm trễ
" Em thích anh, Phạm Anh Duy , ta yêu nhau nhé."
Lúc ấy, tim tôi như ngừng một nhịp, những giấc mơ về việc được ở bên em giờ đã trở thành hiện thực. Và tất nhiên, tôi đồng ý, mặc kệ cái ánh nhìn khác lạ của em. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái ánh mắt ấy, nó không phải là cái ánh nhìn ngọt ngào của tình yêu dâng lên trào ra mí mắt, không phải là ánh nhìn long lanh tràn đầy sức sống như ánh nắng ban mai. Nó giống như là sự hận thù hơn.
Chúng tôi yêu nhau nhưng Dương nói rằng em chưa muốn công khai. Tự dặn lòng rằng Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. Em có thể vẫn chưa sẵn sàng hay đơn giản chỉ là sợ áp lực. Nhưng không sao, anh có thể đợi được vì trong bao người thì người Dương chọn vẫn là anh.
Ta cứ chìm trong mộng tưởng của bản thân đến mức quên rằng mọi niềm hạnh phúc đều có giới hạn của nó
____________
Trần Minh Hiếu không hiểu. Thằng em trai cùng nhà của anh thật sự nhìn cũng giống như bao nhiêu người khác thôi. Đều có hai mắt, một cái mũi, một cái miệng. Tóc thì cắt ngắn để xõa, lâu lâu làm điệu thì lại vuốt sang hai bên. Vậy mà chẳng hiểu sao lại lọt được vào mắt bạn thân anh.
" Không có chuyện em ấy thích tao đâu, em ấy chỉ xem tao như một người anh trai thôi. "- Gemini lắc đầu nói.
" Có em trai nào lại đi chăm lo cho từng bữa ăn giấc ngủ anh mình như vậy hả? "- Hiếu nhăn mặt, ra vẻ khinh bỉ
Cuộc trò chuyện của ba đứa chúng tôi dạo gần đây chỉ loanh quanh về các cuộc thi sắp tới và việc tư vấn tình yêu cho Hùng Huỳnh. Rõ ràng là cả hai đứa chúng nó đều thích nhau, ai nhìn cũng nhận ra nhưng người trong cuộc thì không.
Hai đứa tôi gọi chuyện tình của Hùng là chuyện tình mưa đông. Hùng nó thích thằng Đăng lắm. Đối với đôi mắt của kẻ tâm phương bình ổn là hai đứa bọn tôi, Hùng thích Đăng đến điên.
Chúng tôi chưa bao giờ biết được vì sao nó lại thích thằng bé ấy đến thế. Nó chỉ bảo rằng đã thích em vào một buổi chiều mùa đông, dù trời mưa lạnh cóng nhưng lòng nó lại nóng bừng đến lạ.
Thậm chí hồi đầu nó còn giấu chúng tôi. Đến tận buổi đi chơi lễ ở Hẻm Xéo, cả bọn uống đến say mèm thì Hùng mới thút thít trách người ta sao lại dịu dàng làm nó hiểu lầm như thế.
" Trên đời này người đáng để trân trọng nhất là người đã sẵn sàng bỏ thời gian để chăm sóc mình. Thời gian của ai cũng đều đáng quý như nhau, đem thời gian của người ấy dành cho mày cũng giống như việc đem cả thế giới của bản thân chia sẻ cùng mình vậy. Nên theo tao thấy thằng Đăng thật sự rất thích mày đấy Gem ạ. " - Khang ngồi cạnh Hiếu, miệng đang nhai nhồm nhoàm bát trái cây mà nó vừa đi cướp ở phòng anh Phúc nói.
" Tranh thủ lễ Giáng sinh sắp tới thì tỏ tình luôn đi. Chứ nhìn hai chúng mày vờn qua vờn lại như thế tao mắc mệt. Yên tâm nếu nó từ chối mày thì qua đây tao kiếm cho đứa khác. "- Hiếu nói, tiện tay với miếng táo trong bát thằng Khang. Nó thấy thế liền đẩy cả bát cho thằng Hiếu ăn, mắt chớp chớp trông điệu bộ vui vẻ lắm.
Hai đứa nó nói đúng, không thử thì làm sao biết được. Trên đời này con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu trong trái tim người khác mà.
" Tao quyết rồi, buổi lễ giáng sinh sắp tới tao sẽ tỏ tình Đăng. Mong rằng mọi chuyện đều suôn sẻ "
________
" Nghe nói đứa con thứ hai nhà Bộ trưởng Bộ pháp thuật là con ngoài giá thú đấy, không thì tại sao cả Bộ trưởng, phu nhân và hai vị thiếu gia còn lại đều tóc đen mỗi nó tóc trắng vậy? "
" Con là nỗi ô nhục của cả gia tộc. "
" Tất cả là do đứa con ngoài giá thú như em mà bà ngoại mới mất. Tất cả là lỗi của em. "
Quân tỉnh dậy giữa đêm mơ, xung quanh chẳng có lấy tiếng động nào. Chỉ có giọng nói khàn đặc cùng hai dòng lệ dài trên khuôn mặt cậu. Âm thanh hơi thở cậu vang vọng, gấp gáp, hối hả.
Tần suất tỉnh dậy ở tình trạng như thế này đã đeo bám cậu từ bé đến giờ. Những giấc mơ kiểu này, chúng chân thực đến mức cậu bật khóc. Lồng ngực quặng lại, ép vào khí quản đau tưởng chừng như ngừng thở. Cơ thể như bị hàng trăm vạn mũi kim đâm vào, tê tái như cách bà rời bỏ cậu mà đi vậy...
Trời vẫn chưa sáng nhưng Quân chẳng thể ngủ lại, đại não căng cứng những suy nghĩ không mấy tích cực. Cậu nhìn sang bên cạnh giường tìm bóng hình thân quen.
" À quên mất, nay anh ấy phải ở lại khoa cùng với các giáo sư rồi " - Quân vuốt những ngọn tóc mái dính chặt chán do mồ hôi, thầm nói.
Không khí mùa đông lạnh giá, tay cậu lạnh, bàn chân đang vùi trong lớp chăn dày cũng lạnh cóng. Quân cũng không làm lạ với cơ thể mình nữa, chỉ là ước sao có anh ở đây, để đắm chìm trong hơi ấm anh mang lại, được nghe câu an ủi bên tai. Tay cậu với lấy chăn anh hay đắp, hít hà lấy mùi hương quen thuộc, chỉ mong sao có thể rời xa thực tại tàn nhẫn này.
Trong gia đình Quân có ba anh em. Anh cả Anh Tú là niềm tự hào của cha. Cha luôn đem anh ấy đi khoe khắp nơi, nói anh là đứa giống cha nhất, vừa thông minh tài giỏi lại điềm tĩnh chín chắn.
Còn Hải Đăng thì lại là đứa con trai mẹ yêu thích nhất. Mẹ luôn nói rằng em ấy từ bé đã rất ngoan, luôn năng nổ hoạt bát trong mọi việc và đem lại năng lượng tích cực cho mọi người xung quanh.
Nhưng còn cậu thì lại khác.
Từ khi sinh ra Quân đã bị người đời hoài nghi là con ngoài giá thú vì ngoại hình cậu khác với anh em trong nhà. Lớn lên nhập học thì bị phân vào Slytherin dù cả nhà đều vào Gryffindor. Đó như là một sự sỉ nhục đối với một gia tộc có truyền thống gia giáo.
Vì biết bản thân khác lạ nên cậu đã cố gắng hết sức để chứng tỏ bản thân với cha mẹ. Nhưng tất cả đều vô ích khi họ nhìn thấy mái tóc của cậu.
Quân căm ghét chính bản thân cậu. Cũng thầm trách ông trời tại sao lại đối sử tàn nhẫn với cậu thế.
Sự vô tư và sự bỏ mặc thường gây ra nhiều tổn thương hơn cả sự căm ghét rõ ràng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip