Bùi Tú x Trường Sinh

- cảm ơn khách hàng đã oder!
- nếu truyện có gì sai sót , hay thiếu mong khách hàng thông cảm ạ!!

.

Ánh nắng tháng sáu xuyên qua khung cửa sổ lớn của quán cà phê gần cổng trường đại học, rọi xuống mặt bàn nơi Trường Sinh đang ngồi, đầu cúi thấp, tay khuấy mãi ly nước cam đã tan đá gần hết.

Bên kia bàn, giọng nói quen thuộc vẫn vang lên như mọi lần — trầm, hơi cộc cằn, nhưng lại có gì đó khiến tim người ta run rẩy.

“Em nói rồi, đừng cứ dính lấy em như vậy nữa.”

Lời từ chối ấy không phải lần đầu. Nhưng với Trường Sinh, mỗi lần nghe lại là một vết cắt mới.

“Biết rồi,” anh mím môi, gượng cười, “Chỉ là... lần cuối trước khi tụi mình ra trường thôi mà. Sau này chắc khó gặp lắm.”

Bùi Anh Tú không đáp. Hắn nhìn anh thật lâu, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, đứng dậy rời đi.

Cánh cửa kính khép lại, Trường Sinh mới dám thở ra. Tim đập mạnh đến đau ngực. Anh lại làm quá rồi, lại cố níu kéo một người chưa từng thực sự thuộc về mình.

Trường Sinh là alpha. Là người luôn được khen ngợi bởi vẻ ngoài cao ráo, nụ cười dịu dàng, thành tích học tập nổi bật.

Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì khi đứng trước Bùi Anh Tú — một alpha khác, lạnh lùng, ít nói, và có lẽ, là người anh sẽ không bao giờ với tới.

Không ai biết Trường Sinh thích Tú từ năm hai đại học. Thích theo cái cách âm thầm dõi theo, lén giúp hắn mượn giáo trình đúng hạn, để mắt đến khi hắn bị ốm mà không nói ra.

Cũng không ai biết mỗi lần bị từ chối, anh đều tự nhủ: “Chỉ cần được ở bên hắn thêm một chút, thêm một lần nữa.”

Chỉ là lần đó… sẽ là lần cuối.

Buổi tối hôm ấy, nhóm bạn học tổ chức tiệc chia tay tại một quán nhậu bình dân trong hẻm nhỏ.

Không khí rộn ràng, tiếng cụng ly, tiếng hát hò, tiếng cười xen lẫn giọng nghẹn ngào của những kẻ biết mai này khó gặp lại.

Trường Sinh uống nhiều. Rất nhiều.

Không ai ngăn anh, vì tưởng anh chỉ xúc động.

Chỉ có một người, từ đầu đến cuối vẫn không uống giọt nào, cứ lặng lẽ ngồi ở góc bàn, ánh mắt dõi theo anh — chính là Anh Tú.

Đến khi Trường Sinh bắt đầu lảo đảo, không nói nổi một câu mạch lạc, mọi người mới hoảng hốt.

Và như một phản xạ tự nhiên, Anh Tú là người đứng dậy, cõng anh ra khỏi quán.

“Để tôi đưa anh ấy về.” Tú nói ngắn gọn.

Không ai phản đối.

Căn phòng trọ nhỏ của Trường Sinh vẫn gọn gàng như thường, nhưng ánh đèn vàng nhạt càng khiến khung cảnh tối nay thêm nghẹt thở.

Trường Sinh nằm vật trên giường, mắt lờ đờ mở ra, môi nở nụ cười nhạt.

“Tú... là Tú hả?”

“Ừ.” Anh Tú tháo giày, kéo chăn đắp cho anh. “Ngủ đi. Mai còn dậy sớm.”

“Không... đừng đi.”

Tú khựng lại.

Trường Sinh đưa tay, nắm lấy cổ tay hắn, giọng khản đặc nhưng tha thiết: “Chỉ đêm nay thôi... ở lại với anh, được không?”

Im lặng.

Rồi... sự im lặng kéo dài ấy không có câu trả lời. Nhưng thay vào đó là một hơi thở dồn dập, một ánh mắt chao đảo, một nụ hôn ngập ngừng.

Và sau đó, là một đêm mà cả hai sẽ không bao giờ quên.



Ánh sáng đầu ngày xuyên qua rèm cửa, len lỏi rọi vào căn phòng còn vương mùi men và hơi người.

Trường Sinh tỉnh giấc với cảm giác đau đầu, cổ họng khô rát và thân thể ê ẩm lạ thường. Anh chưa từng uống nhiều đến vậy, càng chưa từng... đi xa đến thế với một người.

Đặc biệt là người ấy lại là Anh Tú.

Anh xoay người, hơi thở nghẹn lại khi thấy hắn đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài nhưng dường như vẫn cảm nhận được ánh nhìn từ anh.

“Anh tỉnh rồi à?” Tú hỏi, giọng đều đều, không một chút xao động.

“Ừm...” Anh gật đầu, kéo nhẹ chăn che kín ngực mình. Một động tác vô thức nhưng phơi bày toàn bộ sự lúng túng.

Tú quay lại, chậm rãi bước đến giường. “Chuyện tối qua... coi như chưa từng xảy ra. Anh say, em cũng không nên...”

Câu nói bỏ lửng, nhưng đủ sức đánh sập tất cả những gì Trường Sinh đã ảo tưởng trong khoảnh khắc hiếm hoi ấy.

Anh cắn môi, cố mỉm cười. “Phải. Coi như chưa có gì. anh sẽ không kể với ai đâu.”

“Vậy tốt.” Tú gật đầu, quay đi, bước ra cửa. “Chúc anh tốt nghiệp thuận lợi.”

Cánh cửa khép lại, lần này là thật sự khép lại.

Trường Sinh siết chặt chăn trong tay, không thể ngăn nước mắt chảy ngược vào tim.

Kể từ hôm đó, Trường Sinh không còn xuất hiện trong các cuộc hẹn bạn bè.

Tin nhắn trong nhóm lớp anh cũng không trả lời, kể cả khi là người rất tích cực trước đây.

Cả Anh Tú cũng không thấy anh đâu.

Một tháng sau lễ tốt nghiệp, Tú có lần đứng thật lâu trước cổng căn trọ nơi từng đưa anh về.

Nhưng nơi đó giờ đã trả phòng. Không ai biết Trường Sinh đi đâu.

Câu chuyện giữa hai người, từ đầu đến cuối, đều chưa một lần được gọi tên.

Ở một thành phố khác cách xa nơi cũ hàng trăm cây số, Trường Sinh ngồi trong phòng khám sản – phòng khám dành cho omega.

Trái với lý tính của một alpha bình thường, anh đã đến đây vì những cơn choáng váng, buồn nôn bất thường gần cả tuần nay.

“Anh là... alpha à?” Bác sĩ trẻ hỏi khi xem hồ sơ bệnh lý.

“Vâng....”

Bác sĩ ngẩn ra, sau đó lật lại kết quả xét nghiệm. Cô thở ra khe khẽ, nhẹ nhàng đặt giấy xét nghiệm trước mặt anh.

“Cơ thể anh đang trong quá trình chuyển hóa tuyến. Khả năng cao là đã chuyển từ alpha sang omega.”

Trường Sinh im bặt.

“Không chỉ vậy,” giọng bác sĩ trở nên thận trọng, “Cơ thể anh đã có dấu hiệu mang thai. Thai được hơn bốn tuần rồi.”

Trái tim anh như bị bóp nghẹt.

Chuyển hóa... có thai...

Tất cả đều đến từ đêm hôm đó.



Thành phố mới không lớn, nhưng đủ lạ để người ta giấu mình giữa biển người. Trường Sinh thuê một căn phòng nhỏ nằm trong hẻm sâu, sống lặng lẽ qua từng ngày.

Anh nhận một công việc tạm bợ ở tiệm sách cũ, chỉ để có lý do bước ra khỏi nhà và quên đi cảm giác trống rỗng bên trong.

Những cơn ốm nghén hành hạ khiến anh mệt mỏi, nhưng cũng là thứ duy nhất nhắc nhở anh rằng… một sinh mệnh đang lớn lên trong mình.

Đứa trẻ là kết quả của một đêm lỡ làng. Một sự bốc đồng mà anh không hề hối tiếc — chỉ là không đủ can đảm để đối diện.

Đặc biệt là với Anh Tú.

Có lần, anh nằm mơ thấy hắn.

Họ vẫn là sinh viên, cùng nhau ngồi ở sân trường, chia nhau một ly trà chanh rẻ tiền.

Tú đưa tay lau cho anh vệt kem bên mép, cười như thể cả thế giới này chỉ có mỗi anh là đáng nhìn.

Tỉnh dậy, Trường Sinh bật khóc. Cảm xúc dội về khiến anh ngạt thở.

Từ bao giờ anh lại yếu đuối như thế này? Là từ lúc yêu hắn, hay từ lúc cơ thể anh phản bội bản năng alpha để trở thành một omega – thứ mà cả đời anh chưa từng nghĩ đến?

Ba tháng trôi qua.

Trường Sinh không còn buồn nôn, nhưng cơ thể thay đổi rõ rệt. Bụng anh đã nhô lên, phải mặc áo rộng để che. Bác sĩ nói thai phát triển rất tốt, tuy nhiên do là omega chuyển tuyến, cơ địa sẽ yếu hơn, cần có người chăm sóc.

“Có ai đi cùng em không?” bác sĩ hỏi. “Chồng em, hay người thân nào đó?”

Trường Sinh chỉ biết lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười dối trá. “Em ổn. Chỉ một mình cũng được.”

Tối đó, anh viết thư.

Không gửi.

> **"Anh Tú,

Anh xin lỗi vì đã bỏ đi.

Anh xin lỗi vì chưa từng cho em cơ hội biết sự thật.

anh đang mang trong mình một phần của em – một sinh mệnh nhỏ bé. Nhưng anh không dám gọi tên điều đó là hy vọng, vì anh biết giữa chúng ta, có những khoảng cách không thể lấp đầy.

anh không mong em tha thứ, càng không dám đòi hỏi trách nhiệm.

Chỉ là... nếu một ngày em nhớ đến anh, xin hãy nhớ bằng một nụ cười, dù chỉ thoáng qua thôi cũng được.

Trường Sinh"**


Anh gập lá thư lại, giấu sâu dưới đáy ngăn kéo.

Chuyện này… sẽ mãi mãi là bí mật giữa anh và đứa trẻ chưa ra đời.


Trời mưa suốt từ sáng đến chiều.

Trường Sinh đội mũ, quấn khăn che kín người, lê bước dưới cơn mưa xối xả.

Hôm nay anh đi chợ hơi xa, vì gần nhà toàn đồ đắt. Vừa bước vào khu dân cư sầm uất, tay đang run run cầm bó rau thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

— “Trường Sinh?”

Tim anh như ngừng đập.

Anh không dám quay lại. Chỉ cần nghe thấy giọng đó thôi, từng tế bào trong cơ thể anh như gào thét. Không thể lầm được — là Anh Tú.

— “Trường Sinh! Là anh đúng không?” Giọng Tú gần hơn, vội vã hơn.

Anh quay lại, rất chậm, rất run.

Người đứng trước mặt anh vẫn nhoe bé, ánh mắt vẫn sáng như những lần đầu tiên họ gặp nhau. Chỉ khác là… trong mắt hắn lúc này, có cả sự đau đớn và oán trách.

— “Sao anh lại biến mất?”

Trường Sinh siết chặt túi rau, giọng anh khản đặc:
— “Cậu nhận nhầm người rồi.”

— “Đừng!” Tú bước tới, tay kéo lấy cánh tay anh. “Em đã tìm anh suốt ba tháng! Anh tưởng em không điên lên à? Trường Sinh, anh có biết em lo như thế nào không?”

Trường Sinh không trả lời. Cả cơ thể anh run rẩy vì lạnh và vì sợ.

Đứa trẻ trong bụng khẽ đạp, như một nhắc nhở rằng bây giờ, anh không chỉ sống cho riêng mình nữa.

— “Buông tay ra, Anh Tú.” Giọng anh yếu ớt. “Giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”

— “Không! Em không cho phép điều đó!” Tú gầm lên.

“Vì anh, em sẵn sàng thay đổi tất cả. anh không thể một mình chịu đựng mọi thứ như thế. anh không thể... bỏ đi như chưa từng có gì xảy ra.”

Trường Sinh ngẩng đầu nhìn hắn. Mắt anh hoe đỏ, nước mưa hòa vào nước mắt.
— “Nếu anh nói… anh đã mang thai, em sẽ làm gì?”

Tú đứng chết trân tại chỗ.

Trường Sinh tiếp lời, gần như thì thầm:
— “Đứa trẻ… là của em.”

Không gian như đóng băng. Mưa vẫn rơi, người vẫn đứng, nhưng thời gian đã lệch khỏi quỹ đạo cũ.

Tú không nói gì. Chỉ bước tới, ôm trọn anh vào lòng — như thể sợ nếu buông ra thì người kia sẽ lại biến mất lần nữa.

— “Em xin lỗi.” Tú thì thầm. “Lần này… em sẽ không để anh một mình nữa đâu.”



Từ sau cuộc gặp hôm ấy, Anh Tú gần như dọn về sống cùng Trường Sinh — bất chấp việc anh từ chối, cố chấp khép lòng lại.

— “Anh Tú, em không cần làm vậy.” Trường Sinh tránh ánh mắt hắn, tay đặt lên bụng. “Anh không nói ra để bắt em có trách nhiệm.”

— “Em biết.” Tú cắt lời.

“Nhưng em không thể để anh và con sống lặng lẽ như thế này nữa. Không phải vì trách nhiệm. Mà vì… tình yêu.”

Trường Sinh ngẩn người.

Tình yêu?

Từ khi rời khỏi Anh Tú, anh chưa từng nghĩ mình còn xứng đáng nghe hai từ đó.

Một alpha từng đứng trên đỉnh cao, giờ là một omega mang thai, sống như trốn chạy.

Anh đã tự mình kéo khoảng cách, đã chủ động biến mất — vậy mà người kia vẫn tìm đến, vẫn gọi anh là “anh”.

Những ngày sau đó, Tú chăm sóc anh tận tình.

Từ từng bữa cơm đơn giản, từng chai sữa dành cho omega có thai, đến cả những cái ôm bất ngờ từ phía sau khi Trường Sinh lặng lẽ đứng bên cửa sổ.

— “Em nhớ anh suốt ba tháng đó. Em tưởng mình đã mất anh mãi mãi rồi.”

— “Anh Tú…”

— “Anh có thể ghét em, mắng em, nhưng đừng đuổi em đi.”

Trường Sinh dần mềm lòng. Có lẽ là vì những lần thức giấc trong đêm, thấy hắn ngồi co ro nơi ghế gỗ, cầm tay anh mà ngủ quên.

Có lẽ là vì ánh mắt hắn mỗi lần áp tai vào bụng anh nghe đứa trẻ cử động, rưng rưng không nói thành lời.

— “Em nghĩ… đứa nhỏ thích em.” Trường Sinh nói khẽ.

— “Vì nó là một phần của chúng ta.” Tú đáp.

Rồi một ngày, Trường Sinh hỏi:
— “Nếu một ngày cơ thể anh không thể quay lại là alpha như trước, em có còn ở bên anh không?”

Anh Tú nhìn anh thật lâu, rồi cầm tay anh đặt lên tim mình.

— “Chỉ cần là Trường Sinh, dù là alpha, omega hay bất kỳ dạng tồn tại nào… anh vẫn là người em yêu.”

Trường Sinh không đáp. Nhưng lần đầu tiên, anh bật khóc trong lòng hắn, không phải vì đau — mà vì cảm giác được tha thứ, được chấp nhận, được yêu thương.


Dưới đây là Đoạn 6 – Phần 4:

---

PHẦN 4 – NHỮNG NGÀY BÌNH YÊN TRƯỚC BÃO

Đoạn 6: Một mái nhà, hai trái tim, ba sinh mệnh

Trường Sinh chuyển bụng vào tháng thứ bảy.

Căn nhà nhỏ nơi vùng ngoại ô dần trở thành tổ ấm thực sự. Anh Tú sửa lại sân sau, trồng mấy khóm hoa cúc trắng Trường Sinh thích. Căn bếp lúc nào cũng thơm mùi canh nóng, mùi cơm, mùi áo len mới giặt.

— “Anh đừng cưng chiều em quá như vậy,” Trường Sinh vừa nói vừa xoa bụng. “Sau này con nó ghen với ba đấy.”

— “Vậy thì anh chiều cả hai.” Anh Tú bước tới, hôn lên trán anh. “Em là mẹ nó mà, còn là người anh thương nhất.”

Họ sống như những cặp đôi bình thường: cùng nhau mua đồ em bé, chọn tên con, bàn về việc có nên nuôi thêm chó mèo hay không.

Một đêm, khi Tú đặt tay lên bụng anh, Trường Sinh thì thầm:

— “Em vẫn hay mơ thấy… em bỏ đi. Còn anh không tìm thấy em.”

— “Vì em đã từng bỏ đi thật.” Tú đáp khẽ. “Nhưng giờ anh đã tìm được rồi. Em không cần mơ nữa.”

— “Còn nếu một ngày em lại sợ hãi? Lại thấy bản thân không xứng đáng?”

— “Thì anh sẽ lại đi tìm em, mỗi lần. Dù là lần thứ mười, thứ một trăm. Bao nhiêu lần cũng được, miễn là em vẫn còn muốn anh tìm.”

Bụng Trường Sinh ngày càng lớn, đi lại cũng nặng nề hơn. Nhưng trong ánh mắt anh, không còn nỗi lo âu như trước. Anh học cách dựa vào người khác, học cách cho phép mình được hạnh phúc.

— “Anh Tú…”

— “Ừ?”

— “Cảm ơn anh… đã không bỏ em.”

Tú ôm lấy anh từ phía sau, cằm tựa vào vai anh, mắt khép hờ.

— “Người bỏ anh chính là em. Nhưng người anh không bao giờ buông bỏ — cũng chính là em.”

Mùa đông năm đó, hoa trong sân nở trắng.

Con họ sắp chào đời.


Trường Sinh chuyển bụng vào tháng thứ bảy.

Căn nhà nhỏ nơi vùng ngoại ô dần trở thành tổ ấm thực sự. Anh Tú sửa lại sân sau, trồng mấy khóm hoa cúc trắng Trường Sinh thích.

Căn bếp lúc nào cũng thơm mùi canh nóng, mùi cơm, mùi áo len mới giặt.

— “em đừng cưng chiều anh quá như vậy,” Trường Sinh vừa nói vừa xoa bụng. “Sau này con nó ghen với ba đấy.”

— “Vậy thì em chiều cả hai.” Anh Tú bước tới, hôn lên trán anh. “anh là mẹ nó mà, còn là người em thương nhất.”

Họ sống như những cặp đôi bình thường: cùng nhau mua đồ em bé, chọn tên con, bàn về việc có nên nuôi thêm chó mèo hay không.

Một đêm, khi Tú đặt tay lên bụng anh, Trường Sinh thì thầm:

— “anh vẫn hay mơ thấy… anh bỏ đi. Còn em không tìm thấy anh.”

— “Vì anh đã từng bỏ đi thật.” Tú đáp khẽ. “Nhưng giờ en đã tìm được rồi. anh không cần mơ nữa.”

— “Còn nếu một ngày anh lại sợ hãi? Lại thấy bản thân không xứng đáng?”

— “Thì em sẽ lại đi tìm anh, mỗi lần. Dù là lần thứ mười, thứ một trăm. Bao nhiêu lần cũng được, miễn là anh vẫn còn muốn em tìm.”

Bụng Trường Sinh ngày càng lớn, đi lại cũng nặng nề hơn.

Nhưng trong ánh mắt anh, không còn nỗi lo âu như trước. Anh học cách dựa vào người khác, học cách cho phép mình được hạnh phúc.

— “Anh Tú…”

— “Ừ?”

— “Cảm ơn em… đã không bỏ anh.”

Tú ôm lấy anh từ phía sau, cằm tựa vào vai anh, mắt khép hờ.

— “Người bỏ em chính là anh. Nhưng người em không bao giờ buông bỏ — cũng chính là anh.”

Mùa đông năm đó, hoa trong sân nở trắng.

Con họ sắp chào đời.




Khi mọi chuyện dường như đã đi vào quỹ đạo yên ổn, quá khứ lại một lần nữa gõ cửa.

Một người quen cũ của Trường Sinh — thuộc giới alpha cao tầng, từng có ý cưới anh thời anh còn là alpha — xuất hiện.

Hắn mang theo ánh mắt thương hại, cùng một lời mời đầy cay đắng:

— “Cậu như vậy rồi, sao không về lại chỗ tôi? Tôi có thể nuôi cậu, lo cho cậu, cả đứa nhỏ kia cũng không thành vấn đề.”

Trường Sinh không trả lời ngay. Nhưng khi người kia quay đi, anh mới chậm rãi nói:

— “Anh biết không… có những thứ anh không thể mua được. Như là sự tự trọng. Và tình yêu.”

Tối đó, Trường Sinh kể hết cho Tú nghe. Cả quá khứ, cả những lựa chọn sai lầm, cả những khoảnh khắc anh từng nghĩ mình đã hỏng mất.

Anh Tú không giận. Hắn chỉ ôm anh thật chặt, thì thầm:

— “Quá khứ của anh không làm em sợ. Chỉ cần anh vẫn chọn em ở hiện tại, là đủ rồi.”

Một tuần sau, tại sân sau đầy hoa cúc trắng, giữa buổi chiều nắng nhẹ, Anh Tú quỳ xuống trước mặt Trường Sinh, tay cầm một chiếc nhẫn bạc.

— “Trường Sinh. anh đồng ý gả cho em không?”

Trường Sinh chết sững. Một lúc lâu sau, anh bật cười trong nước mắt:

— “Không phải nên là ‘cưới’ à?”

— “Không. Là gả. Vì người em yêu đã chịu đủ thiệt thòi rồi, em muốn được dùng cả đời mình để bù lại.”

Họ ôm nhau giữa khóm hoa, dưới bầu trời đầy nắng, nơi từng giọt hạnh phúc lặng lẽ nảy mầm.

Con trai họ nằm trong nôi, lắc chân lẫm chẫm, nhoẻn cười như hiểu chuyện.

Câu chuyện của họ, cuối cùng, không còn là một bản tình ca đẫm nước mắt.

Mà là một bản giao hưởng dịu dàng, về sự kiên trì, tha thứ, và tình yêu.


Tháng ngày trôi qua, Trường Sinh và Anh Tú ngày càng gắn bó hơn. Những ngày mới làm quen với nhau, họ như hai người xa lạ, còn bây giờ, họ đã là một phần không thể thiếu của cuộc đời nhau.

Trường Sinh không còn sợ hãi, không còn cảm giác mình là một kẻ đáng thương, không xứng đáng yêu.

Anh Tú cho anh một mái ấm, một gia đình thực sự, nơi mà anh không phải trốn tránh, không phải giấu diếm.

Vào một buổi chiều mưa, khi họ cùng nhau chơi với con trong phòng khách, Anh Tú nhìn Trường Sinh với ánh mắt trìu mến.

— “Anh yêu, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Trường Sinh ngẩn người, khẽ mỉm cười.

— “Anh nhớ chứ. Khi đó, anh tưởng em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng… anh đã sai.”

— “Vì sao?”

— “Vì anh đã không hiểu… có những người dù yêu em đến mấy, vẫn phải tìm một lối đi riêng.

Nhưng anh Tú, em đã trở lại. Đó là điều duy nhất quan trọng.”

Cuối cùng, Trường Sinh đã tìm được sự bình yên mà mình hằng tìm kiếm.

Không còn là người trốn chạy, không còn là người bị xua đuổi, anh đã trở thành một người cha, một người chồng ( vợ ), một người được yêu và yêu lại.

Anh Tú, dù là alpha hay omega, vẫn là người duy nhất anh mong muốn ở bên, không bao giờ rời xa.

Ngày đám cưới của họ, trời trong vắt. Cả khu vườn tràn ngập tiếng cười và những lời chúc phúc. Con trai họ, giờ đã lớn, chạy quanh trong chiếc váy nhỏ, nắm tay hai cha.

— “papa, ba, con yêu hai người lắm!”

Cả ba ngồi bên nhau, nhìn ánh sáng dần khuất sau bóng cây, trong im lặng hạnh phúc.

Trường Sinh nhẹ nhàng siết tay Anh Tú. Anh biết rằng, từ giờ trở đi, không có điều gì có thể chia cách họ nữa.

Họ đã từng mất nhau, nhưng giờ đây, họ đã tìm lại được nhau. Và trong những ngày bình yên này, anh cảm nhận được rằng mọi thứ đều xứng đáng.

Vậy là câu chuyện của Trường Sinh và Anh Tú kết thúc ở đây. Một tình yêu vượt qua thử thách, vươn lên từ quá khứ đau đớn, và cuối cùng, họ tìm thấy nhau trong vòng tay ấm áp của hạnh phúc.

End.

văn shipper làm hơi lủng củng, mong khách hàng thông cảm ạ !!;)



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip