Chương 15 - End: Lấy đá đập chân (H)


Tối đó, Song Luân hí hửng chào tạm biệt thằng em quý hóa rồi vội về nhà xem tình hình vợ nhỏ. Chết dở anh rồi, đáng nhẽ anh phải ở bên cạnh chăm sóc Atus từ a đến z sau cuộc chiến đêm qua chứ không phải trốn đi chơi thế này, không biết với cái tính hay dỗi của Atus thì cậu sẽ không nhìn mặt anh mấy ngày nữa đây. 

Song Luân mới tưởng tượng ra đã thấy không chịu nổi, anh đẩy cửa bước vào, cảm thấy hôm nay trong nhà vắng vẻ hơn thường lệ. 

Ủa mấy đứa kia đâu hết rồi? Sao nhà không có ma nào vậy? - Anh tự hỏi.

Chẳng lẽ chúng nó kéo nhau đi chơi mà không rủ anh à? Rặt một lũ vô tâm, tặng cả đám con nhện, còn Tú anh tặng con chim. 

"Atus? Tú ơi?... Vợ ơi?" - Song Luân đẩy cửa phòng ngủ, ánh mắt va phải bóng hình người con trai đang đứng dựa bàn.

"Atus?"

"..." Song Luân không thấy lạ khi đáp lại anh chỉ là sự yên lặng. Đang sẵn sàng dành cả đêm hiến thân mình để "an ủi" cậu thì....

"Anh Sinh ạ?" Atus quay người lại, cười thật tươi, hai mắt cậu sáng bừng lên khi thấy anh trở về. Song Luân hơi giật mình vì tiếng em yêu của anh sao hôm nay lại ngọt ngào đến thế? Atus ngạo kiều bình thường biến đi đâu rồi? Chẳng lẽ... chẳng lẽ chuyện đêm qua đã khai sáng em đến mức này?

"Anh đi đâu cả ngày... Em còn tưởng anh chơi một lần rồi trap em." Atus bước lại gần, ôm chầm lấy Song Luân rồi ngước đôi mắt rưng rưng xinh đẹp lên nhìn anh. Đôi môi hồng của cậu bĩu ra vừa đáng thương lại đáng yêu, khiến Song Luân nhìn là muốn cắn. 

"Làm sao mà anh khốn nạn thế được em? Anh yêu Tú nhất mà, em đừng có nghĩ linh tinh."

"Ừ.. Em cũng yêu anh Sinh." Nói rồi, cậu kiễng chân lên, hôn cái chụt lên môi anh rồi nhanh nhẹn rời khỏi vòng tay đang sẵn sàng túm cậu lại. Atus vờ như không thấy khuôn mặt khó ở vì chưa thỏa mãn của Song Luân, cậu lôi trong túi ra một lọ bánh quy, ngón tay thon dài nhón lấy một miếng rồi đưa lên miệng anh thủ thỉ.

"Em với mấy đứa nhỏ mất cả chiều để nướng bánh đấy. Ngon lắm nên chúng nó tranh nhau gần hết rồi, may cho anh là em giấu được vài cái. Mau ăn đi, em đảm bảo là bánh ngon nhất anh từng ăn."

Nói là mời cho lịch sự thôi chứ chính xác thì hành động của Atus là kéo miệng anh ra rồi nhét bánh vào cho bằng được. Song Luân cũng bất lực, chỉ cười khờ cam chịu rồi để em yêu thích làm gì thì làm. 

Nhưng chỉ vài giây sau anh đã thấy có gì đó sai sai. Song Luân đổ gục xuống để Atus đỡ lấy thân hình vạm vỡ của mình, và hình ảnh cuối cùng mà anh thấy chính là nụ cười nham hiểm của em yêu...


---


Song Luân mở mắt ra vì nghe thấy tiếng rào rào của vòi sen trong phòng tắm. Đầu anh còn hơi choáng váng, có lẽ vì vậy mà tiếng nước chảy róc rách hôm nay nghe sao mà kỳ lạ, nghe sao mà... cuốn mất cả hồn.

Atus chân trần bước ra với chiếc áo choàng tắm trắng muốt. Mái tóc cậu vẫn còn ướt, hai vạt áo khép hờ lộ ra xương quai xanh quyến rũ cùng làn da mới vừa ngâm trong nước nóng mà ửng hồng lên, vừa đúng lúc lọt vào đôi mắt đang trợn trừng của Song Luân. Anh bật dậy để lao tới món ăn "ngon nhất trần đời" ở ngay trước mặt, thì đột ngột bị giật ngược ra sau.

Nguyễn Trường Sinh nhận ra hai tay mình bị trói lên thành giường.

"Anh Sinh."

Giọng Atus vang lên ngọt xớt. 

"Anh giỏi lắm."

Bàn tay thon dài của người đẹp vươn ra, nâng ly rượu vang đặt sẵn trên bàn uống một ngụm. Cậu thỏa mãn nhấm nháp dư vị vừa đắng vừa ngọt còn đọng lại trong cổ họng, mãi sau mới quay lại đối mặt với con quái thú bị kìm hãm đằng sau. 

"Em lại muốn làm gì nữa, Atus?" 

"Nghe nói tối nay anh muốn làm bữa nữa? Hả anh Sinh?"

"Cái gì!? Sao- sao em biết?"

"Tại sao tôi biết không quan trọng." - Atus rút ra một cây kéo, leo lên giường rồi trèo hẳn lên người Song Luân. Cậu túm lấy thắt lưng anh, gằn giọng - "Việc anh làm quyết định hình phạt của anh."

"Atus!"

Song Luân thót tim, chỉ vừa kịp nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy đến với mình thì hành động của em yêu ngay sau đó đã làm anh thở phào nhẹ nhõm. Cậu dùng cái hung khí đáng sợ đó để... cắt nát bộ đồ hàng hiệu của Song Luân. Chỉ vài ba nhát, cơ thể rắn chắc mạnh mẽ ấy đã không còn mảnh vải che thân...

"Hừ! Lần này anh biết tay tôi anh Sinh ạ." Atus kiêu ngạo hất đầu nhìn anh, vất cái kéo sang một bên. "Hôm nay tôi sẽ chơi anh!"

Hì hì! Anh sợ chưa, đáng đời. Tôi phải cho anh biết cảm giác đau đớn ở bên dưới đó nó thốn dư lào thì anh mới không đem chuyện tế nhị đó ra làm trò đùa để bô bô với người ngoài được nữa. Tôi còn mất công nhờ cả nhà tạm lánh đi đêm nay để anh không mất mặt, biết ơn đi!

Cậu cười khúc khích nghĩ thầm, không nhận ra người phía dưới đang dần trưng ra cái điệu cười nhếch môi quen thuộc. Rồi chỉ một giây trời đất chao đảo, Atus bị đè nghiến dưới tấm nệm êm. Còn chưa load được chuyện gì đang xảy ra thì hơi ấm đột ngột phả vào tai khiến cậu co rúm người lại.

"Atus à, em còn non lắm."

"Ơ?"

"Em nghĩ anh là ai hả?"

"Ơ?"

Trên tay Song Luân vắt vẻo sợi dây thừng đã tháo ra từ bao giờ, cả người anh tràn trề sinh lực như chưa hề bị hạ thuốc. Ngược lại là cậu... Atus bắt đầu cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên từ dưới bụng, chân tay rã rời vô lực. 

Ơ?! 

What happens?!

"Rượu ngon không bé?" 

"Anh Sinh!!!" - Atus hét ầm lên, rốt cuộc cũng chỉ để bị chặn lại bởi đôi môi người đối diện. Cậu cố gắng thoát ra, nhưng cơ thể làm sao chống lại được với con quỷ biến thái đã sống cả trăm năm?

"Ưhh.. ưm!!"

Song Luân cười cười, nhẹ cắn tai cậu thì thầm: 

"Mời cả nhà dùng bữa..."




---

"Ah!... ư... đừng mà..ah.. anh Sin..h"

Những tiếng thút thít nỉ non cứ thốt ra từ khuôn miệng đã ướt đẫm. Cả người Atus run lên theo từng cú thúc mạnh bạo từ người phía trên, đôi mắt long lanh lúc này đã đẫm lệ. Lần thứ ba rồi, để cậu sống đi mà!

"Em xin..lỗi anh..ah!.. Sinh mà- Ah!.. hức.. ah!"

Song Luân lúc này một tay vắt chân Atus lên vai, tay còn lại đè chân kia của cậu, mạnh mẽ thúc vào, làm cho Atus phải khóc nấc lên. Anh phớt lờ những tiếng nỉ non và đôi bàn tay người nhỏ đang cố vươn ra, đẩy đẩy bụng mình để ngăn bản thân tiến lên thêm nữa. 

Và tất nhiên điều đó là vô ích.

Song Luân cúi xuống liếm đi giọt mồ hôi chảy dọc xuống theo cần cổ của Atus, rồi nhẹ day cắn lên làn da mịn màng, tạo thành từng vết yêu đỏ lựng. Bên trên anh chăm sóc nhẹ nhàng tình cảm thế nào thì phần thân dưới lại hành động ngược lại hoàn toàn, làm Atus biêng biêng cả đầu óc, khoái cảm quá lớn khiến cậu như muốn vỡ tung ra. 

"Lần sau còn dám không?" Cậu nghe thấy giọng Song Luân vang lên trên đỉnh đầu. Cái điệu sao mà... đáng ghét quá! 

Thế là bản tính hơn thua của Atus lại trào lên. 

"Ư... Dám!.. Ah..ưm.. Lần sau... Tôi .. ưm..ư..chơi chết anh!"

"Em hãy còn mạnh miệng nhỉ?"

Và Atus ngay lập tức hối hận, hối hận thật rồi. Giờ cậu còn không còn sức mà nói nữa, chỉ có thể rên lên những tiếng vô nghĩa khi anh Sinh của cậu bây giờ còn làm mạnh gấp đôi. Cái cảm giác vừa đau vừa sướng dần đạt tới ngưỡng thăng hoa lại đến lần nữa, làm cậu không thể làm gì khác ngoài khóc òa lên, đôi tay bấu chặt lấy tấm lưng trần của anh Sinh mà cào cấu. 

Song Luân nhìn Atus cũng mủi lòng, quyết định tha cho em. Anh ghì chặt lấy cậu, hôn cậu thật nồng nhiệt, và rồi cuối cùng cũng để tinh hoa lấp đầy em bé nhỏ xinh của mình. Anh thỏa mãn, ôm em thật chặt trong vòng tay, yêu thương không lời nào diễn tả được. 

"Anh yêu em..." 

Song Luân hôn cậu lần nữa. Để cho em nghỉ một chút rồi anh sẽ ẵm bé đi tắm rửa sạch sẽ.



Về phần Atus, cậu lúc này không con biết gì nữa rồi. Cậu chỉ mong sáng mai mình còn mở được mắt ra nhìn thế giới...

Vết thương cũ chưa lành mà vết mới đã tới, huhu, đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà!




_End_



P/s: Vậy là end rồi!! Cám ơn mọi người đã ủng hộ tui nhen <3 

Nếu bh có hứng thì có thể tui sẽ viết ngoại truyện, hoặc ra truyện mới ^^ love u all <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip