03; Astra Academy (3)
Căn cứ Seraphim nằm sâu trong một khu phố cũ kỹ, bên ngoài chỉ là một tiệm sửa đồng hồ bình thường. Bước qua cánh cửa sắt và đi xuống cầu thang hẹp, một thế giới khác hiện ra: Ánh đèn vàng hắt lên tường bê tông, bàn máy tính đặt cạnh kệ vũ khí gọn gàng.
Không gian lạnh lẽo nhưng lại ấm áp lạ kỳ bởi tiếng cười đùa và sự gắn bó giữa những con người nơi đây.
Đức Duy vừa ngồi xuống sofa đã bị Thành An quẳng cho một tập vở dày cộm.
“Làm bài tập đi nhóc.” Thành An khoanh tay, giọng vừa ra lệnh vừa như một ông anh lớn cằn nhằn.
“Ơ kìa, em tưởng em vô đây để bắn súng, đánh nhau chứ? Ai đời sát thủ đi làm toán với văn học.” Duy nhăn mặt, lắc đầu, nhưng vẫn lười biếng mở tập ra.
Tuấn Huy ngồi đối diện, nhấp ngụm cà phê, hừ mũi: “Ở trường mà lòi ra dốt đặc thì còn nguy hơn bị bắn. Đừng tưởng tụi nhóc nhà giàu ngu nhé, bọn nó nói chuyện chính trị, tài chính như cơm bữa. Lỡ bị hỏi, em trả lời ngớ ngẩn thì lộ ngay.”
Duy chống cằm, cười xoà: “Anh Huy, anh đừng lo. Em thông minh mà. Đầu óc nhanh nhẹn, chỉ là không thích gò bó thôi.”
“Nhanh nhẹn cái đầu em. Hôm qua suýt nữa làm loạn trong lớp, anh phải che cho em đó. Lần sau mà còn trêu thằng nhóc kia ngay trong giờ thì xác định về nhà ăn tát.” Thành An nửa đùa nửa thật, đưa mắt nghiêm nghị về phía cậu em út.
Đức Duy im lặng một thoáng, rồi bật cười: “Cơ mà… anh thấy không, anh ấy ngầu thật. Kiểu lạnh tanh, không thèm cười với ai. Nhưng em nhìn ra, trong mắt anh có chút… khác. Như kiểu bị em chọc đúng chỗ ngứa ấy.”
Tuấn Huy lập tức bắn ánh nhìn cảnh cáo: “Duy. Nhớ rõ nhiệm vụ. Tên đó không phải bạn, càng không phải người em nên để tâm. Đừng để tình cảm cá nhân làm hỏng việc.”
Duy chỉ giơ tay đầu hàng, giọng bông đùa: “Em biết rồi, biết rồi. Các anh lo xa quá. Nhưng mà…” Cậu liếc xuống cuốn vở: “Làm văn kiểu gì cho hợp dáng thiếu gia nhỉ?”
Không khí trong phòng thoáng lắng xuống, rồi bất chợt cả Thành An và Tuấn Huy đều phá lên cười.
Hai gã sát thủ vốn máu lạnh ngoài kia, giờ lại cưng chiều và kiên nhẫn kèm cặp cậu em út như một gia đình thực thụ.
Trong khi đó, ở một căn biệt thự sang trọng bên kia thành phố, căn cứ Cindral cũng rộn ràng không kém.
Phòng khách rộng lớn, sàn gỗ sáng bóng, trần nhà gắn đèn chùm pha lê. Trên bàn gỗ mun, những tập hồ sơ xếp chồng ngay ngắn.
Hoàng Hùng đang dựa người trên ghế bành, huýt sáo khe khẽ, vừa đọc báo vừa cắn hạt dưa. Anh Tú ngồi bên cạnh, tay cầm ly rượu vang, dáng điềm tĩnh như một giáo viên thật sự.
Quang Anh ngồi cách đó vài bước, mái tóc bạch kim ánh dưới đèn, mắt dán chặt vào tập hồ sơ. Những tờ giấy toàn thông tin về Astra Academy và các học sinh đáng ngờ.
“Ê, RHY.” Hoàng Hùng bỗng lên tiếng, ném vỏ hạt dưa vào gạt tàn.
“Từ sáng tới giờ mày chỉ cắm đầu đọc cái này. Nhưng mà tao để ý rồi nhé, mỗi lần nhắc đến thằng nhóc hôm qua, ánh mắt mày khác hẳn.”
Anh Tú bật cười trầm thấp: “Đúng là. Cả ngày em ấy ít nói lắm, nhưng hôm qua vừa gặp cậu nhóc kia đã mở miệng hẳn hoi. Anh cứ tưởng mày bị câm chứ.”
Quang Anh ngẩng đầu, mắt lạnh lùng: “Đừng nói linh tinh. Em chỉ cẩn thận vì cậu ta đáng ngờ.”
Hoàng Hùng khoanh tay, nửa đùa nửa thật: “Đáng ngờ hay đáng nhớ?”
Một thoáng im lặng. Quang Anh không trả lời, chỉ cúi xuống, lật thêm một trang hồ sơ. Nhưng trong đáy mắt hắn, ánh nhìn thoáng chùng xuống, như thể nhớ lại nụ cười ngông nghênh kia.
Anh Tú thở dài, giọng ôn tồn nhưng đầy uy quyền của một người anh cả: “Quang Anh, nhớ rằng chúng ta là gia đình. Mỗi người đều gánh trên vai một phần. Anh không muốn ai lạc hướng, nhất là em út.”
Hoàng Hùng gật gù: “Ừ thì, em út lúc nào chẳng được cưng chiều. Nhưng mà này, lỡ thằng nhóc kia thành điểm yếu của mày thì sao?”
Quang Anh nhíu mày, giọng khẽ nhưng dứt khoát: “Không có chuyện đó.”
Dù nói thế, bàn tay hắn vô thức siết chặt tập hồ sơ. Trong đầu, gương mặt Đức Duy lại hiện lên, cùng nụ cười tinh nghịch khiến lòng hắn bất giác dao động.
Hai căn cứ, hai thế giới tưởng chừng đối lập. Nhưng điểm chung là: cả Seraphim lẫn Cindral đều coi nhau như một gia đình thực thụ.
Mỗi người một tính cách, một vai trò, nhưng đều sẵn sàng hy sinh cho nhau. Và đặc biệt, cả hai bên, đứa em út luôn là người được cưng chiều nhất.
Cả Đức Duy lẫn Quang Anh, giữa những nhiệm vụ đẫm máu và âm mưu chằng chịt, vẫn giữ được sự “ngoại lệ” riêng trong lòng nhau. Một ngoại lệ đủ để thay đổi cục diện tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip