101: Tình trạng nguy kịch

Cấp cứu...

21 giờ...

"Ca này... suy hô hấp nặng rồi... thở oxy cho phun khí dung đi..."

"Combivent... phun Cort luôn không anh Hiếu?" - Quang Anh hỏi.

"Có."

"Bị gì vậy anh?"

"Không biết... gọi người nhà vô đi... bệnh nhân nói không nổi."

Một người phụ nữ bước vào.

"Ảnh có bị COPD không chị?"

"Dạ?"

"Bệnh nhân có bị bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính không chị? Ảnh khó thở quá suy hô hấp rồi."

"À... em trai tôi bị Lao đó bác sĩ..."

Thành An lúc này cầm cái khẩu trang y tế ra đưa cho Minh Hiếu...

Hiếu đeo vào rồi nói tiếp.

"Biết ảnh bị bệnh bao lâu rồi chị?"

"1 tháng rồi bác sĩ..."

"Khám ở bệnh viện này luôn không chị?"

"Đúng rồi bác."

"Vậy để em xem lại hồ sơ."

.
.
.

"Quang Anh ơi... ca này Lao, giờ ổng sốt đùng đùng là viêm phổi bội nhiễm biến chứng suy hô hấp rồi. Cho thêm chai para với chai muối đi."

"Cho anh chừa tật lười đeo khẩu trang..." - Quang Anh cười dô mặt.

"Được hôm lười đeo thì lao vào... Nhưng anh có suy giảm miễn dịch đâu mà sợ..."

"Ủa... ca này có B20 không? Còn trẻ mà..."

"Để xem..."

"Hiếu ơi ổng lơ mơ luôn rồi..." - Thành An la to.

"Đẩy vô phòng bệnh nặng đi."

Phòng bệnh nặng...

Minh Hiếu đang đặt nội khí quản...

"Anh không mang bao tay à?" - Quang Anh nhắc nhớ.

"Quên..."

"Cái gì?"

"Xong rồi, anh ơi thở đi anh... cho 1 ống midazolam đi An."

"Xong rồi." - Thành An làm sẵn rồi. - "Bóp bóng hay thở máy?"

"Thôi cho thở máy luôn đi, ai rảnh đứng đó bóp... Quang Anh lấy khí máu động mạch đi... mang găng tay vô. Ca này B20."

"Biết B20 sao anh đặt nội khí quản tay không?"

"Vậy mới ghê... nói chứ ổng tắt thở tao mệt đó."

"Em méc anh Sơn... anh ẩu quá."

"Không bị giọt bắn, không dính máu, không cần lo, giờ cưng mới mệt nè, lấy máu đi."

"Không bắt được mạch anh ơi..."

"What? Trời đất mẹ ơi... lấy mấy ống adrenalin ra An ơi, đặt 2 đường truyền nha, gọi Đăng với Dương vô nhồi tim phụ luôn."

.
.
.

"Mạnh lên Quang Anh ơi... Thẳng cái tay... vuông góc... Từ từ thôi, dồn lực vào, đừng để mất sức, mệt thì đổi người, dừng lại chút... rồi ngưng... có nhịp lại rồi..." - Là giọng của Đăng Dương.

"Lần đầu thấy nhồi tim xong có nhịp lại..." - Quang Anh cảm thán.

"Tại ngưng tim nội viện... mấy ca kia ngưng tim ngoại viện rồi mới mang vô... Ca này sống là bình thường, không sống tao đi theo ổng luôn rồi." - Minh Hiếu nói.

"Nhịp chậm vậy nãy 60 giờ còn có 40? Thêm Adre không?" - Dương hỏi.

"Không đo được huyết áp..." - Thành An nói.

"Thêm 1 ống đi... à khoan thêm Noradernalin đi."

"Ê giờ sao nhịp tim nhanh quá vậy, hơn 150... Nhịp nhanh thất kìa, coi chừng vô rung thất... Sốc điện không?"

"Cho miếng điện đi. Dù sao cũng gây mê rồi... rồi... ok... được rồi đó... 80 rồi."

"Giờ làm gì tiếp vậy?" - Quang Anh hỏi.

"Đi chụp xquang." - Minh Hiếu nói

"Còn thở máy..." - Quang Anh khó hiểu.

"Mang máy đi theo..."

"Vẫn không đo huyết áp được nha mấy ba..." - Thành An bực mình nói.

"Đụ má ngưng tim nữa rồi... tăng liều noradre, thêm adre bơm tiêm điện, lên nhồi tiếp Quang Anh."

"Huhu tim ơi... dậy đi tim ơi... đập đi tim ơi..." - Quang Anh vừa ấn tim vừa thầm cầu nguyện.

"Rồi... được rồi... ổn rồi... má ơi không ổn tí nào...15 phút ổng ngưng 1 lần là mệt nha... gọi người nhà vô đi... gọi ICU xuống luôn... đưa lên đó chứ ở dưới đây quài mấy ca khác không ai lo."

Người phụ nữ khi nãy lại vào...

"Chị ơi... tình trạng của bệnh nhân đang rất nặng đến mức nguy kịch, có thể sẽ không qua khỏi, chị có thể nói cho tôi biết tất cả những gì gia đình mình đã biết về bệnh của anh được không?" - Minh Hiếu nghiêm túc.

"Em trai tôi bị lao... nhưng nó uống thuốc vào bị dị ứng ngứa khó chịu lắm nên bỏ thuốc không uống nữa..."

"Chị còn biết em chị bị bệnh gì khác nữa không?"

"Không..."

"Gia đình chị xung quanh nhà có ai bị lao nữa không?"

"Không có..."

"Hai ngày trước ảnh có khám bệnh ở đây... đúng không?"

"Ừ anh... tôi bắt nó trị bệnh tiếp tại ở nhà nó ho quá... tính đưa nó lên khám xong xin chuyển qua bên Phạm Ngọc Thạch chữa tiếp... nhưng mà nó nói nó bị HIV không muốn chữa nữa..."

"Ảnh nói ảnh bị HIV?"

"Ừ bác sĩ..."

"Ảnh có nói ảnh bị bao lâu rồi không?"

"Nó cũng mới biết đây thôi..."

"Còn lao... chị thấy ảnh ho bao lâu rồi?"

"Ho cũng từ Tết tới giờ... nhưng một tháng nay ho nhiều hơn."

"Bây giờ tình trạng của ảnh là bệnh lao bội nhiễm, vi khuẩn lao cùng với vi khuẩn khác gây ra nhiễm trùng rất nghiêm trọng ở phổi hiện đang suy hô hấp rất nặng... phải đặt ống thở máy, dùng thuốc gây mê để bệnh nhân không khó chịu căng thẳng khi thở máy. Vi khuẩn từ phổi đi vào máu rồi đi đến các cơ quan. Nguy hiểm nhất là đến tim có thể ngưng tim bất kỳ lúc nào... Nãy giờ là ngưng hai lần phải nhồi tim bơm thuốc liên tục rồi. Nguy cơ là hết thuốc mê bệnh nhân tỉnh lại bỏ máy thở ra lại vào cơn suy hô hấp nặng đến mức ngưng thở hoặc hết thuốc hỗ trợ tim bệnh nhân sẽ lại ngưng tim. Cùng với bệnh nhân sốt cao phải dùng thuốc hạ sốt liên tục gây suy gan cấp, trên nền bệnh nhân suy giảm miễn dịch. Tiên lượng khó qua được đêm nay. Gia đình có muốn đưa anh về gặp mặt lần cuối không? Tôi thấy anh còn khá trẻ... 35 tuổi thôi."

"Không được bác sĩ ơi... để em tui ở trong bệnh viện được không? Ba má tui... để nó ở nhà chết dần hai ông bà già chịu sao được..."

"Còn nhà của các anh chị em khác thì sao? Nhà ai không ở chung với ba mẹ đó."

"Không có, cả đại gia đình ở chung một nhà vậy đó..."

"Thôi được rồi... bây giờ tôi gọi khoa ICU xuống xem xét tình hình của anh, đó là khoa bệnh nặng theo dõi sát sao liên tục hơn để xảy ra vấn đề gì sẽ có người chăm sóc tích cực liền..."

"Dạ cám ơn bác sĩ..." - Người phụ nữ nói xong rời đi.

Đúng lúc này, một bác sĩ trông rất "ngông" xuất hiện.

"Ca nào gọi ICU?"

"Cậu là..."

"Phạm Nam Hải."

"À... người mới."

"Ít ra không phải già đầu rồi còn ngồi cấp cứu..."

"Đui cũng phải thấy mờ mờ. Cả cái phòng bệnh nặng này có một ca thôi."

"Bị gì?"

"Sốc nhiễm trùng - Suy hô hấp đe dọa tính mạng - Lao phổi tháng thứ 2 bỏ trị - B20 mới phát hiện - Thể trạng suy kiệt. Nãy giờ ngưng tim hồi sức 2 lần. Thở máy, mạch 100, huyết áp 90/60 vừa có adre vừa có nor... Nhận không?"

"Có quyền từ chối không?"

"Không."

"Vậy đừng hỏi... lên nằm tốn chút tiền viện phí cho đỡ phải mang người về chờ chết chứ gì. Ca này chắc chán sống rồi, có vợ con gì không?"

"Không... Nhà có mấy bà chị. Ở chung với ba mẹ, sợ đem về ba mẹ biết ba mẹ buồn."

"Kiểu gì cũng phải về nhà mà?"

"Thà về cái xác chứ không để ngáp ngáp vầy..."

"Còn anh chị em sợ chết ở trong nhà. Chứ ở chung nhà sao mà để ra nông nỗi này được..."

"Đừng phán xét chuyện gia đình người ta... giờ có nhận bệnh không?"

"Không được từ chối mà hỏi quài... chuyển lên đi."

.
.
.
.
.
.

Quang Anh nhìn người vừa bước ra từ phòng bệnh nặng, thầm nghĩ: "Ai mà còn chảnh hơn mình nữa vậy ta?"

"Ca này sao rồi anh Hiếu?" - Quang Anh hỏi.

"Nhập ICU. Ủa nãy lấy máu động mạch chưa?"

"Rồi..."

"Hồi nào vậy ta... không biết luôn..."

"Lúc có mạch lại lần đầu đó..."

"Vậy sao không rủ An lấy máu tĩnh mạch luôn, hồi nó lấy mất mạch nó giãy đành đạch."

"Cầm cây kim tiêm máu B20 đi nộp cho phòng xét nghiệm ban đêm... hơn phim kinh dị."

"Sống lâu ở cấp cứu đi cưng sẽ không sợ gì nữa."

"Nhưng sao ca này B20 vậy? Hồ sơ ghi trả kết quả khẳng định sau 1 ngày mà kiếm không thấy kết quả đâu?"

"Vì bệnh viện mình... à không... tất cả các bệnh viện đều không có quyền khẳng định bệnh nhân B20 hay R75. Nhớ nguyên tắc 3 test không?"

"3 test cơ chế nguyên lý khác nhau cùng cho kết quả dương thì là dương..."

"Cái đó Nhiệt Đới mới được làm, cũng là nơi có quyền kết luận nhiễm hay không... Giờ ở bất kì bệnh viện nào cũng 2 cái test nhanh, âm thì ghi âm, dương thì ghi chờ kết quả khẳng định. Tức là mang mẫu máu đó qua Nhiệt Đới làm 3 test nữa, bên đó chưa trả kết quả nên không hiện lên."

"Vậy lỡ không phải B20 còn cứu được không?"

"Bà nội tao cũng không biết, giờ thay phổi lọc máu cũng không biết tim ổng gồng được đến lúc xong thủ thuật không."

"Không biết sao ổng bị nhiễm hả anh?"

"Không khai thác được gì... người nhà không biết bệnh nhân không nói..."

"Mà thôi nghe câu chuyện đằng sau của mấy case này trầm cảm ba ngày ba đêm. Tiếc là bệnh nhân chết trẻ quá..."

"Ê biết gì không Quang Anh... ca lão phật gia đại thọ bị con cái bỏ bê 3 4 năm nay còn sống á, đang nằm nội hô hấp."

"Ôi vãi... để em xem... Trời ơi, nhiễm trùng tiểu vi khuẩn đa kháng, viêm phổi nặng biến chứng suy hô hấp, nhiễm khuẩn huyết, tổn thương thận cấp, suy tim, suy dinh dưỡng... thôi để nào rảnh em lên thăm bà... Đúng là sống chết có số... Đâu có tự nhiên mà gần trăm tuổi 3 4 năm liền không đi bệnh viện vẫn sống tốt."

"Mà bả duy trì bảo hiểm cũng hay đó, mấy năm không xài nay 1 đợt bệnh xài đã luôn, viện phí bả không bảo hiểm là 20 triệu, có bảo hiểm là 2 triệu, đỉnh cao xã hội chủ nghĩa là đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip