32: Vấn đáp
Thi kết thúc đợt lâm sàng mỗi khoa có nhiều hình thức.
Đơn giản nhất là trắc nghiệm, thường là đề cũ vì giảng viên trình độ thạc sĩ tiến sĩ bác sĩ nội trú chuyên khoa quá bận để chế đề trắc nghiệm mới. Thế nên các chuyên khoa lớn không bao giờ dùng hình thức này cho thi lâm sàng, chuyên khoa lẻ dùng nhiều hơn.
Tiện lợi nhất là thi tự luận trên giấy, thầy cô chỉ cần quăng ra một câu hỏi cho đám sinh viên múa bút. Khuyết điểm là chữ các bác sĩ tương lai quá gớm. Bộ môn Nội muôn đời xài hình thức này.
Được sinh viên yêu thích nhất là thi online. Nơi biến các bác sĩ thành hacker, coder, sinh viên it bất đắc dĩ. Nhưng yêu cầu trình độ tin học công nghệ kỹ thuật của cả giảng viên và sinh viên. Yêu cầu thêm tiền mua laptop và tiền 4G vì mạng mẽo thường bị cá mập cắn vào những lúc quan trọng nhất.
Đáng sợ nhất là vấn đáp của Ngoại khoa và chạy trạm của Sản khoa.
Vấn đáp - nơi người hỏi biết câu trả lời nhưng phải giả vờ không biết còn người trả lời không hiểu câu hỏi hỏi gì mà vẫn cố rặn ra từng chữ để trả lời.
Chạy trạm - nơi 5 phút tương đương 5 giây, đặt bút xuống là rút ra không kịp, cùng tiếng chuông nghe một lần ám ảnh đến 50 năm sau.
Bùm.
Hai vợ chồng Ngoại - Sản ăn nằm với nhau đẻ ra Nhi khoa.
Hình thức kết hợp: chạy tới từng trạm để vấn đáp với giảng viên.
Hoàng Đức Duy sắp thi cuối đợt lâm sàng Ngoại.
Thầy Quân thông báo đề thi sẽ là chỉ định cho mỗi em một bệnh nhân, hỏi bệnh tiếp cận ban đầu cho đến đề nghị cận lâm sàng. Không được xem bệnh án của bác sĩ. Khi các em đề nghị đúng cận lâm sàng sẽ được phát kết quả cận lâm sàng. Từ đó đưa ra chẩn đoán xác định và hướng điều trị tiếp theo.
Trong đó dễ nhất sẽ là các ca viêm túi mật do sỏi, viêm ruột thừa, trĩ.
Còn lại đụng tới gan ở ngoại khoa là chỉ có ung thư. Tụy thì có viêm tụy cấp nhưng cái này bên nội gánh cho rồi, còn lại vẫn là ung thư. Mật thì có viêm đường mật phức tạp hơn viêm túi mật. Dạ dày ruột thì có thủng tạng rỗng, tắc ruột... nói chung là một nùi bệnh ở phần dài nhất trong cơ thể con người này... và ung thư.
Duy ngán ung thư quá trời ơi.
Nghĩ hồi cậu quyết định lên chùa... không phải bỏ học đi tu... chỉ là cầu nguyện cho ra cái bệnh nhẹ nhàng tình cảm thôi.
.
.
.
.
.
.
Ngày thi lâm sàng Ngoại.
Anh nội trú Đỗ Hải Đăng cầm một mớ những mảnh giấy được xếp nhỏ. - "Lại đây xé túi mù mấy đứa ơi. Rồi bóc đi, con số là số giường đó nha. 6 với 9 anh có gạch chân cho đỡ nhầm rồi nha, đứa nào lộn bệnh nhân rớt môn đi lại ráng chịu. Bây giờ là 7 giờ đúng mấy đứa có 2 tiếng để hỏi bệnh làm bệnh án 9 giờ nộp lại cho anh nhé. Do phải chép tay nên cho bây nhiều thời gian chút đó. Viết chữ đẹp xíu giùm."
Hoàng Đức Duy giường 12bis.
"Ủa giường gì nghe lạ vậy, giống nhà ga 9¾ trong Harry Potter không? Mình đi lâm sàng đầy đủ mà ta sao không biết giường này, à mình được phân phòng khác, khoan hình như đây là giường 13 đổi tên, trời ơi nhìn số là thấy không hên rồi." - Duy bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đến nơi là một bệnh nhân nam có vẻ đã ngoài 60 tuổi.
Duy bị hồi hộp quá không nhớ mình nên bắt đầu từ đâu...
"Dạ con chào bác, con là sinh viên y hôm nay con thi nên con xin phép hỏi bệnh bác ạ. Bác cho con hỏi bác sĩ nói bác bị bệnh gì vậy ạ?"
Đói ăn vụng túng làm khùng làm điên. Dưới áp lực thời gian Đức Duy thực sự nói quỵt toẹt những gì mình suy nghĩ trong đầu.
May mắn bác trai là một bệnh nhân dễ chịu. - "Bác sĩ nói bác viêm túi mật, hẹn lịch mổ mà chưa có phòng nên nằm đây tới tuần sau, bác sỏi mật mấy năm nay rồi mà nay đau bụng, đau ở đây nè, vào viện bác sĩ siêu âm với chụp ct xong nói phải mổ. Bữa giờ không sốt không ói gì hết, chỉ đau bụng âm ỉ quài thôi. Bệnh bác có cao huyết áp uống 1 viên thuốc mỗi ngày 5 năm nay thôi."
Đức Duy cảm động sắp khóc tại chỗ.
Bệnh nhân tốt bụng hệ mặt trời. Bác trai thật sự khai hết nguyên cái bệnh từ lý do nhập viện, bệnh sử, tiền căn bonus cả cận lâm sàng, chẩn đoán, điều trị chỉ sau 1 câu hỏi.
Duy hỏi thêm vài câu, khám thêm vài chỗ. Cảm ơn bệnh nhân. Cảm ơn vì điều gì? Vì đã không bị ung thư.
Duy sủi đi tìm chỗ ngồi làm bệnh án. Cậu đến phòng nghỉ điều dưỡng. Thấy Quang Anh đã ngồi đó với chiếc laptop.
"Anh làm gì ở đây vậy?"
"Giúp em chứ gì, đang thi đúng không?"
"Em biết làm rồi không cần anh giúp."
"Đọc tên bệnh nhân đi anh mở bệnh án lên cho."
"Sao anh có được tài khoản của bác sĩ vậy?"
"Anh chôm laptop của anh Đăng đó."
"Anh ghê gớm thật. Em đã nói không cần rồi mà."
Duy cặm cụi làm bệnh án trong vòng... 60 phút...
"Xong rồi, giờ chỉ cần nghĩ ra những câu hỏi thầy Quân có thể dí nữa thôi."
"Em xem trước kết quả cận lâm sàng đi cho chắc ăn, anh mở sẵn rồi nè."
Duy cũng thấy tò mò nên quyết định xem thử.
"Wtf thủng dạ dày??? Ca này đau thượng vị lệch phải sao mà cái xquang bụng đứng ngộ nghĩnh vậy? Không lẽ... không lẽ em nhầm bệnh nhân?"
"Em kiểm tra coi đúng tên chưa? Nguyễn Văn A?"
"Đúng rồi Nguyễn Văn A... huhu chết rồi em nhầm bệnh nhân thiệt hả, giờ đi khám lại kịp không ta?"
"Sinh năm 1990?"
"Ủa bệnh nhân em sinh năm 1960 mà."
"À vậy trùng tên, anh search nhầm, sorry bé, ông này đang nằm phòng bệnh nặng, mấy đứa không được vào."
"Đồ đáng ghét, anh làm em hết hồn, em đã nói không xem đâu mà. Người đang làm trời đang nhìn, ăn gian sẽ bị trời phạt đó."
"Giờ đúng bệnh nhân rồi nè, có xem cận lâm sàng không?"
"Thôi xem đi cho chắc huhu lát anh quân dí mấy câu hỏi chuyên sâu gì ai biết được, phải cố lấy full điểm bệnh án."
.
.
.
.
.
.
"Bệnh án làm tới đây được rồi... Giờ anh hỏi em 3 câu. Câu thứ nhất. Trong cái mớ chẩn đoán sơ bộ này cái gì mà viêm tụy cấp, viêm túi mật cấp do sỏi, viêm dạ dày ruột, thủng tạng rỗng. Cái nào em bỏ bớt được?" - Bác sĩ Anh Quân hỏi.
"Dạ viêm dạ dày ruột là chẩn đoán sau cùng sau khi loại trừ hết mấy cái kia." - Sinh viên Đức Duy trả lời.
"Rồi chấp nhận, câu thứ hai, trong mớ cận lâm sàng em đề nghị, xquang bụng đứng, siêu âm, CT, cái nào quan trọng nhất."
"Dạ siêu âm bụng."
"CT đắt tiền hơn mà?"
"Bệnh nhân có tiền căn sỏi mật nhiều năm mà sỏi có thể không cản quang không thấy được trên CT."
"Rồi đúng ha. Câu cuối, giờ cái CT ca này có sỏi trong đường mật nữa nè, mà nó không tắc nghẽn nên không viêm ha, vậy lần này mổ em có muốn lấy nó ra luôn không? Hay đợi nào nó viêm rồi mổ nữa, nếu có thì dùng cách nào?"
"Em nghĩ là sỏi cũng nhỏ, đặt ống nong cho đường mật dãn ra rồi lấy."
"Nhớ bao lâu tăng đường kính ống không?"
"Dạ mỗi 2 ngày."
"Xong rồi, em có thể về."
Duy bị điếc nghe thành xong đời.
"Duy ơi, đưa tờ kết quả xét nghiệm của bệnh nhân đây, em tính cầm về làm kỷ niệm luôn hay gì?"
"À dạ. Em chào thầy."
.
.
.
.
.
.
Quang Anh:
Thi được không em
Đức Duy:
Em không biết
Em không biết?
Anh ơi thầy Quân có biết
Em là họ hàng của anh Long không?
Có khi tại vậy mà ảnh đì em
Ảnh sẽ đánh rớt em mất
Duy ơi em học quá điên rồi
.
.
.
.
.
.
Ngoại truyện:
Quang Anh: Tuần sau em đi nhi hay sản?
Đức Duy: đi ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip