42: Phong bì

Hoàng Đức Duy đang vô cùng hào hứng với ca trực phòng sanh đầu tiên của mình, mang trong mình hi vọng được chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng khi một đứa trẻ ra đời.

"Ngày đầu đi tập đọc với mắc CTG đi em." - Quang Anh trong vai trò đàn anh Y6 hướng dẫn Y4.

"Ca này mở 4 cm rồi nè. Y4 muốn khám không?" - Chị bác sĩ sản hỏi.

"Dạ có."

Duy hì hục mang găng, bôi trơn xong đưa tay vào khám. - "Wow thật kì diệu, thấy con mẹ gì chết liền." - Cậu thầm nghĩ.

"Lần đầu không thấy gì đâu em." - Quang Anh nói.

"Ahhh" - Âm thanh phát ra từ buồng sanh.

Duy chạy xuống xem.

Ca này mới gây tê ngoài màng cứng thôi. Còn đợi ngấm thuốc.

5 phút sau.

"Rồi rặn đi... chị đừng có la... la mất sức... ngậm miệng lại và rặn... rồi dừng lại... thở đi... chuẩn bị rặn tiếp... rồi dừng... thở đi..."

*phập*

Ôi địt mẹ, dù bài giảng lý thuyết có nhắc đến cắt tầng sinh môn nhưng dkm hình ảnh thực tế nó... chắc có thuốc tê rồi không đau... nhưng khác gì mổ sống đâu trời, máu me lênh láng. Dù Duy có tập khâu tầng sinh môn với mô hình miếng thịt heo ở nhà rồi nhưng mà một đống máu thịt lẫn lộn như này làm sao mà thấy đường khâu đây huhu.

"Rồi rặn hết sức ra luôn... Xong... bé trai 22 giờ 22 phút, chị nhớ không? Nói lại xem. Mình sinh con gì? Rồi lúc mấy giờ... Đừng khóc nha chị ơi, xúc động là tăng huyết áp đó. Mình đẻ con rồi mình phải vui chứ."

Đứa trẻ sau khi ra đời nếu không gặp vấn đề gì cần hồi sức nhi thì sẽ được đặt da kề da với mẹ. Âm thanh em bé khóc lúc này đem lại hạnh phúc lan tỏa đến mọi người xung quanh. Sau khi xác nhận sinh hiệu tri giác sản phụ vẫn ổn, chị bác sĩ quay sang Duy.

"Y4 vô cắt rốn đi em, ở Việt Nam auto cắt dây rốn muộn nha, sau 1-3 phút hoặc đến khi dây rốn ngừng đập, ưu điểm là..."

"Giảm nguy cơ thiếu máu trong 6 tháng đầu." - Duy trả lời.

"Còn khuyết điểm là..."

"Tăng nguy cơ vàng da."

"Em chưa biết khâu tầng sinh môn đâu ha, nhìn đi cho quen. Mốt cho tự làm. Cắt tầng sinh môn là để cho không bị rách khi sinh con. Vết cắt dù sao may lại cũng dễ hơn một vết rách phức tạp."

10 phút sau.

Thật là kì diệu, mớ huyết nhục mơ hồ ban nãy được chị bác sĩ xử lý gọn ơ, như chưa từng có vết cắt nào ở đó, không một giọng máu.

"Bác sĩ ơi em hỏi bác sĩ mới đỡ cho em tên gì vậy ạ?" - Sản phụ hỏi Duy

"Có vấn đề gì vậy chị?" - Duy hỏi lại.

"À em muốn gửi ít quà cám ơn bác sĩ thôi ạ."

"Em tên Nguyễn Thảo Linh, là người chịu trách nhiệm chính cho ca sinh của chị, đây là công việc phải làm và được trả lương đầy đủ nên em xin phép từ chối nhận quà cáp từ sản phụ và người nhà, mong chị thông cảm." - Nữ bác sĩ nghe được cuộc trò chuyện, đang nhập hồ sơ cũng lên tiếng.

"Sản phụ khoa chú trọng dịch vụ lắm nha em, sản phụ thai phụ thì không được gọi là bệnh nhân." - Chị Linh nói với Duy.

"Dạ."

Hoàng Đức Duy lúc này mới nhớ ra điều gì đó.

"Anh làm xong bệnh án rồi nè, em chép đi rồi đi ngủ, mai dậy đi xin chữ ký. Trực sản là để tập ngủ lại bệnh viện cho quen thôi." - Quang Anh nói với Duy. - "Em đói không?"

"Em..." - Nhớ tới mớ máu thịt trộn lẫn nước ối ban nãy... Duy thấy không đói lắm.

.
.
.
.
.
.

Quang Anh xì xụp húp ly mì Cung Đình thơm banh cái phòng nghỉ điều dưỡng.

"Em không đói thiệt hả?"

"Em không, anh nè, có một điều em thắc mắc."

"Chuyện gì?"

"Sao hồi nhỏ em xem tivi, xem kịch, lớn lên đọc bình luận trên mạng, đều thấy người ta chửi bác sĩ nhận phong bì hối lộ của bệnh nhân, mà em đi chục bệnh viện rồi. Không thấy cảnh này?"

"Thì em đứng đó dòm ai dám nhận phong bì, riết công việc của sinh viên y là đi rình."

"Ủa thiệt hả anh? Vậy là có nhận hối lộ hả?"

"Hối lộ chuyện gì? Được ưu tiên chữa trước hả? Em suy nghĩ đi, bác sĩ quyền lực tới vậy sao? Bình thường người quen bác sĩ đi khám thì có chứ ai mà đi nhận tiền thô thiển vậy. Luật bệnh viện cấm tuyệt đối, kể cả quà cảm ơn, tài trợ cho bệnh viện thì được, mấy bác sĩ lương cao thì không nhận mấy đồng lẻ làm gì, mấy bác sĩ lương thấp thì không có sức ảnh hưởng."

"Vậy sao trên mạng trên tivi hay nói vậy?"

"Em coi ở đâu, mấy cái hài Bắc đúng không? Thâm thúy châm biếm đồ đó."

"Hình như vậy."

"Vì ngoài đó lắm tệ nạn nên mới có chứ sao."

"Tệ nạn gì anh?"

"Em biết vì sao, nội trú ngoài đó, thi xong cho chọn khoa, chứ không phải chọn khoa rồi thi như mình không?"

"Em không."

"Anh cũng không biết."

"Ủa anh?"

"Nhưng anh biết khoa hot nhất ngoài đó, là ung thư."

"Trong khi ung bướu trong mình... em cũng hiểu rồi đó."

"Ờ ung bướu năm rồi trường em có 10 người đăng kí nội trú, cuối cùng 10 người đậu hết luôn. Sao ai cũng chê mà ngoài đó hot vậy?"

"Ngoài đó chọn theo điểm từ trên xuống, điểm cao tức là giỏi, người giỏi thì muốn kiếm nhiều tiền nên đương nhiên sẽ chọn khoa nào kiếm tiền nhiều nhất rồi."

"Ủa chứ bệnh viện ung thư trong mình nghèo lắm hả, em thấy lúc nào cũng đông mà?"

"Đông ở chi nhánh trung tâm thành phố thôi, nhưng mới bị bệnh viện kế bên lấy lại mặt bằng, xong dời về ngoại thành, đi xa người ta ngán, xây cái bệnh viện bự chà bá. Không rõ tình hình dưới đó dạo này như nào. Nhưng lý do lớn nhất vẫn là học cực, ung thư mà, thiên biến vạn hóa, khoa học còn chưa nghiên cứu hết, môi trường ô nhiễm, thực phẩm độc hại, vài năm lại đột biến một kiểu."

"Thì học ở đâu chả khó, mà ngoài đó chữa ung thư giỏi hơn hay sao mà kiếm nhiều tiền hơn?"

"Thì em cũng biết, ung thư khó chữa, chữa cũng không hết hẳn, chữa bệnh thì tốn kém, trong thời gian dài nữa, mà bệnh thì đông, đôi khi phải chọn lọc ca nào khả thi nhất để chữa. Tránh quá tải. Dần dần sinh ra nhiều tiêu cực..."

"Không hiểu."

"Thôi anh nói thẳng nhé. Giờ ung thư, bệnh viện chê nói hết cứu rồi về đi, đút tiền vô năn nỉ thì bệnh viện giữ lại chữa, chữa không chắc hết nhưng chắc chắn tốn tiền. Đến lúc chữa không hết cũng đâu đòi hỏi gì được, đã trong cái thế cầu xin rồi. Nói mấy người đó ngu thì ác mồm quá, người ta cũng tuyệt vọng lắm mới làm vậy. Nhưng chính họ tự tạo ra tiêu cực trong ngành y thôi. Mà nhận tiền xong chữa không được còn đỡ hơn nhận tiền xong lại chữa được, nó tạo ra hệ lụy về sau ai cũng nghĩ phải đút lót, phải biết điều với bác sĩ mới có cơ hội được chữa bệnh. Trong khi nói trắng ra là may mắn bệnh chuyển biến tốt thôi, ví dụ như có mấy ca sinh non đến nhi đồng còn trả về mà thả nó thoi thóp ở bệnh viện tỉnh lại sống. Phép màu đó. Giữ lại là gieo niềm tin, gặt cái gì thì không biết. Nói chung là bệnh viện mình có camera, bác sĩ mình không nhận phong bì được. Còn ai nhận hay không thì mình không biết. Lương tâm đâu bằng lương tháng. Mình tốt, người xung quanh mình tốt, tất cả bệnh viện em từng đi trong thành phố đều tốt. Nhưng ngoài kia, cả nước bao nhiêu cái bệnh viện. Em khảo sát được hết không? Đừng ngây thơ nữa."

"Vậy là cả quà chữa hết bệnh cũng không được nhận luôn?"

"Ừa, em làm đúng việc của mình, giờ người ta cho em, em nhận là em mắc nợ người ta. Kể cả nhận ngoài bệnh viện, ai biết nó có file ghi âm gì không. Thế giới này không đơn giản đâu."

"Anh cũng người Bắc mà sao anh thái độ quá vậy? Phân biệt vùng miền hả?"

"Ông nội anh anti trường y ngoài đó. Mới từ chối 1 ông tiến sĩ y top đầu xin về bệnh viện này."

"Ủa ông anh quyền lực vậy luôn hả? Dù không phải giám đốc bệnh viện..."

"Đương nhiên, nhưng anh cũng không hiểu tại sao, chắc ghim cái trường y lớn nhất ngoài đó, nên vô trong đây mở trường, haha."

"Không phải tại người ngoài đó phân biệt đối xử với dân xứ Thanh các anh đâu nhỉ"

"Ê có khi vậy đó, em yêu thông minh quá. Thôi ngủ đi."














Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip