51: Ngày xấu trời
Phòng sanh bình thường: lúc vô thì rên, lúc đẻ thì la, lúc ra thì khóc... tiếng khóc của em bé. Đi một về hai.
Nhưng không phải lúc nào cũng vậy...
Một ngày không đẹp trời nọ...
"Anh ơi... sao nãy giờ chục ca vô đẻ... mà không có tiếng em bé..." - Duy hỏi.
"Ờ chắc tại hôm nay là... ngày đó rồi." - Quang Anh nhớ ra gì đó.
"Ngày gì?"
"Ngày của mấy ca thai không sống được đó."
"Là sao?"
"Em xem chẩn đoán của mấy cái bệnh án trên bàn đi..."
"Thai lưu... ủa trời bữa kiếm muốn xỉu không có mà nay gặp... còn ca này... Thai vô sọ... ủa là sao?"
"Không có hộp sọ. Cái đó với thiếu thận hai bên hoặc không có tim.Chỉ cần một chẩn đoán là đình chỉ thai rồi. Mà em thấy đó mấy ca dị tật chẩn đoán có bao giờ ngắn đâu. Tùm lum cơ quan gặp vấn đề."
"Hội chứng Patau. Hội chứng Edwards. Hội chứng Meckel-Gruber."
"Ờ mấy ca đó nữa, dị tật đi kèm nhiều quá gom thành hội chứng luôn. Có mấy cái dị tật nhẹ hơn nếu đứng một mình còn chữa được nhưng đi kèm với nhau nên hết cứu."
"Giãn não thất. Thông liên thất. Thận đa nang. Thai chậm tăng trưởng. Hẹp van động mạch phổi. Thoát vị rốn. Giãn bể thận. Giãn niệu quản... Trời ơi sao mà nhiều quá vậy?"
"Nhưng mấy cái này dễ phát hiện nha, siêu âm là ra... biết cái nào khó nhất không?"
"Cái nào anh?"
"Down. Phải làm nhiều bước. Dưới 12 tuần đi đo độ mờ da gáy, nghèo thì làm double test, giàu thì làm nipt luôn. Nhưng khuyên thật làm nipt luôn đi... chứ không double test dương cũng bắt làm nipt à. "
"Còn triple test?"
"À cái đó giờ ít xài, xưa chưa có nipt thì làm nếu đi khám thai trễ quá hết làm được double test rồi."
"Nhiu đó đủ chưa?"
"Chưa... kết hợp nhiều yếu tố, tuổi mẹ, double test, tiền sử sinh con bệnh down để phân loại nhóm nguy cơ, nguy cơ trung bình thì cũng phải đi làm nipt, nên thà làm từ đầu."
"Sao trên mạng có mấy người kêu nipt dương vẫn đẻ con ra bình thường." - Duy nhớ lại.
"Thì nipt dương vẫn chỉ là nguy cơ cao thôi. Muốn xác định chính xác thì làm các test xâm lấn. Chọc ối nếu trên 15 tuần hoặc sinh thiết gai nhau nếu dưới 15 tuần rồi đem đi phân tích nhiễm sắc thể, bao đúng khỏi cãi. Nhưng vì mấy thủ thuật này là đâm kim vô bụng ai biết được nó đâm tới đâu. Nipt nó đắt vì nó có độ chính xác cao nhất mà còn không gây hại. Thành tựu của tiến bộ khoa học kĩ thuật hiện đại mà mấy người trên mạng làm như bác sĩ lùa gà tụi nó. Còn không tới 10 triệu."
"Tại anh giàu anh thấy rẻ thôi... chứ em thấy đắt nha..."
"Double test cũng 2 triệu rồi. Thôi nghèo đừng đẻ. Nói thiệt. Em biết tại sao phải tầm soát kỹ down không?"
"Để lùa gà..." - Duy đùa.
"Là vì nó là dị tật bẩm sinh duy nhất có thể sống đó. Mấy cái dị tật khác nặng quá chết mất rồi. Down chỉ có trí tuệ gặp vấn đề thôi." - Quang Anh bực rồi.
Duy nín cười... Hình như cậu hơi quá trớn.
"Nhưng sống có như một con người không? Không chỉ đơn giản là gánh nặng xã hội, gánh nặng kinh tế gia đình. Mà chính xã hội này thật sự quá đáng sợ với những người bị down, họ có thể bị lạm dụng... bị bán nội tạng... Cha mẹ nuôi đứa trẻ down suốt đời được không? Hay cố đẻ đứa em lành lặn ra để bắt nó nuôi anh chị nó.... Thôi được rồi. Đúng là bác sĩ Việt Nam lùa gà vẽ chuyện đủ thứ xét nghiệm. Chứ bên Nhật đâu có cho làm ba cái này. Khuyến khích sinh con. Cứ đẻ ra đi khỏe mạnh thì tốt còn tật nguyền quăng cho chính phủ nuôi được." - Quang Anh sổ một tràng rồi nhận ra...
Duy không nói gì đi đến một box sanh nhìn một "đứa bé" 22 tuần tuổi.
Mẹ "đứa bé" này đã được chuyển đi sang hậu sản. Nhưng "đứa bé" này còn ở đây.
Quang Anh cũng đi theo.
"Nó còn thở mà anh."
"Thở không có nghĩa là phổi hấp thụ oxy được."
"Sao nhìn nó bình thường quá vậy? Chỉ hơi nhỏ thôi."
"Ca này không có 2 bên thận. Sao mà em nhìn thấy được."
"Giờ mang nó đi đâu?"
"Trả lại cho gia đình, muốn làm gì làm, cúng kiến gì đó. Tùy tôn giáo."
"22 tuần... có bình thường cũng không sống được..." - Duy thở dài.
"Ở nước ngoài thì may ra, người ta có máy móc trang thiết bị. Việt Nam phải cỡ 26 tuần trở lên... nhưng phải theo dõi kỹ không là đủ thứ di chứng, nhất là mắt với não. Lúc này sẽ thấy cort là thần dược. Một liều hỗ trợ phổi cho mấy bé sinh non ra ngoài thở được dù vẫn phải nằm lồng ấp, xài máy thở..."
"Sinh non nguy hiểm lắm hả anh?"
"Không hẳn, cố giữ đến 32 tuần thì đẹp. Không thì 28 tuần cũng được. Được ngày nào hay ngày đó. 1 ngày trong bụng mẹ thì bớt được 7 ngày nằm viện ở ngoài."
"Giữ được thì đâu ai muốn sinh non." - Duy rơi vào trầm tư.
"Ừ con ảnh hưởng đến sức khỏe mẹ mới phải sinh non. Nhưng mẹ chết thì con cũng không sống nổi đâu. Trên phim làm ba cái case tào lao mẹ hi sinh vì con, bỏ mẹ chọn con các thứ. Ngoài đời là auto chọn mẹ nha. Ba bà nội cháu nội gì đi ra chuồng gà hết."
"Chứ mẹ chết con sống không có hả anh?"
"Có chứ, nhưng là băng huyết sau sinh. Sau sinh là đẻ ra rồi mới bị. Chứ không có chuyện mẹ chết rồi mà sinh con ra được nha. Mẹ chết não rồi con còn sống thì có."
"Ờ băng huyết sau sinh hên xui thật. Tự nhiên tới khúc đó mạch không tự co lại, máu chảy ào ào, máu me lênh láng, truyền máu truyền thuốc xoa tử cung rồi cầu nguyện cho nó ngưng chảy máu." - Duy nhớ lại bài giảng trên trường.
"Cắt tử cung là sống đó, chủ yếu bác sĩ không dám cắt sớm thôi. Cứ hi vọng nó tự cầm máu. Bởi vậy, cửa sinh là cửa tử." - Quang Anh cay đắng.
"Hiểu sao tử (chết) với tử (con) giống nhau rồi. Vậy khỏi đẻ... Khỏe re." - Duy hào hứng như trút được gánh nặng.
"Không được 😡 Phải đẻ." - Quang Anh không cam tâm.
.
.
.
.
.
.
.
7 giờ sáng
Thứ hai
Khoa cấp cứu.
"Ê ai thấy cái ECG ca Nguyễn Văn A đâu không?" - Thành An hỏi.
"Trước mặt kìa." - Minh Hiếu nói.
"Trời ơi quáng gà rồi." - An than thở.
"Hôm qua cuối tuần làm mấy nháy với anh trưởng khoa mà mới sáng ra đã..." - Hải Đăng ghẹo.
"Nháy con mẹ gì, có chồng như không, đi hội thảo nước ngoài miết." - An bực mình.
"Này thì trưởng khoa phu nhân." - An bị Hiếu cười vô bản mặt.
"Không sao ảnh đi xong mua quà về cho tao."
"Tặng quà cho vợ - Dấu hiệu ngoại tình. Làm chuyện có lỗi xong phải tìm cách tạ tội." - Đăng Dương phân tích.
"Tại hôm nay là thứ hai, thứ hai là ngày đầu buồi... bệnh viện thì quá đông, cấp cứu thì quá tải." - An chửi đổng.
Lúc này Đức Duy - sinh viên y năm tư bị sai vặt xuống khoa cấp cứu đưa đồ thì nghe ngóng được câu chuyện.
"Ê bây biết gì không, bệnh viện mình xưa xây tòa nhà, thiết kế ban đầu để khám 1000 bệnh nhân 1 ngày và khu vực hoạt động của 1000 nhân viên. Là tổng 2000. Mà giờ nhân viên thôi là 4000. Thêm bệnh nhân, thân nhân nữa là một ngày bệnh viện chứa 20000 người. Biểu sao không quá tải." - Hiếu nói.
"Nhét heo ghê vậy? Bệnh viện còn cỡ đó mà mấy thằng trên mạng kẻ đường đo online địa điểm concert rồi nói nhiêu đây không đủ 78k người... chắc dân Bách Khoa năm 8 năm 9 mới tào lao vậy." - Duy thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip