02
trần minh hiếu vừa trải qua sinh nhật mười tuổi trong không vui.
nó đã cãi nhau một trận 'to' với anh hàng xóm yêu dấu của nó - bùi anh tú trước hôm sinh nhật một buổi chiều.
chuyện là thế này, trần minh hiếu năm nay học lớp năm, là năm cuối bậc tiểu học. thành tích của trần minh hiếu không tệ, còn phải nói là rất tốt, dưới sự giúp đỡ của anh hàng xóm, nó luôn đứng trong top 10 của trường, là con cưng của thầy cô. sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có đám ôn con khác cùng khối tìm nó gây khó dễ.
trần minh hiếu ấy à, ngày thường trên trường ít nói thế thôi, nhưng động vào là nó chạm. thế là có ẩu đả.
mọi hành vi bạo lực đều dừng lại khi cả đám lên phòng giáo viên.
"thật sự, cô không hiểu tại sao em lại đánh nhau với các bạn đó nữa hiếu ạ."
trần minh hiếu mím môi cúi thấp đầu, cái bộ dáng lầm lì khiến cô giáo chỉ biết thở dài, rồi quay ra dạy dỗ lại đám học trò ngỗ nghịch kia.
rồi, không biết đã qua bao lâu, trần minh hiếu thật sự không để ý, chỉ biết, ngay khi chân nó rã rời vì đứng quá lâu, thì cửa phòng giáo viên bật mở.
"chào cô ạ, không biết trần minh hiếu đã gây ra lỗi lầm gì thế?"
là bùi anh tú.
trần minh hiếu giật mình, nó ngẩn đầu lên, chỉ thấy anh đang nói chuyện với giáo viên, có vẻ như cô giáo cũng biết anh, hai người thoạt nhìn còn khá thân quen, đến khi kết thúc cuộc trò chuyện, bùi anh tú mới liếc mắt sang nhìn nó.
"hiếu, về thôi em."
trần minh hiếu thấy sắc mặt bùi anh tú có vẻ không được vui, nó cũng không nhiều lời mà im lặng theo sau anh.
trên đường về nhà, cả hai không ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng xe cộ qua lại cùng tiếng nói chuyện từ người qua đường.
đến tận khi sắp về đến nhà, bùi anh tú mới dừng bước, quay đầu nói với nó.
"sau này đừng đánh nhau hay làm việc gì bốc đồng nữa, cũng đừng cậy mạnh, nghe chưa?"
trần minh hiếu nghe anh nói, có chút thất vọng, anh không lo lắng cho nó liệu nó có ị thương không à? cũng không hỏi tại sao nó lại đánh nhau sao?
bốc đồng
đừng cậy mạnh
ý của anh là nó vô lý, là nó sai à? trần minh hiếu vừa tủi vừa tức, nó ngẩn đầu nhìn anh.
"nhưng chúng nó là người sai mà anh?"
bùi anh tú nhìn nó, không hài lòng nói, "ai đúng ai sai còn nói được sao? em đã đánh nhau với các em ấy, đã đánh nhau rồi, còn đánh người ta thành ra như vậy, còn đòi đúng sai? em còn nhỏ, không thể giải quyết những chuyện này bằng bạo lực, có hiểu không?"
trần minh hiếu mím môi, trong lòng không vui, còn có chút khó chịu lẫn uất ức, nó không hiểu, rõ ràng là không sai, nhưng tại sao anh ấy lại không hiểu cho nó?
"nhưng rõ ràng là em không sai..."
trần minh hiếu lầm bầm, nó khó chịu cau mày, nhưng chẳng dám lớn tiếng.
nhưng tai bùi anh tú thính lắm, nghe thế thì quay đầu nhìn trần minh hiếu.
"không phải đúng hay sai, em đã đánh nhau với bạn, dù trong hoàn cảnh nào, thì em còn quá nhỏ, làm như vậy là sai, hiểu không?"
trần minh hiếu lại chẳng muốn nghe, nó chỉ biết là nó đúng, và bùi anh tú thật vô tâm.
nó giận dỗi hét lên em không nghe, em ghét anh rồi chạy vèo đi mất, để lại bùi anh tú với vẻ mặt ngơ ngác, sau đó, anh khẽ thở dài, hết lời để nói với thằng nhỏ.
...
quả thật là cuộc 'cãi vã' to, và giờ thì trần minh hiếu hối hận.
nó nhớ bùi anh tú phát điên, có lẽ là do thói quen, nên nó cảm thấy thiếu thiếu khi mấy ngày nay không được gặp anh của nó.
"chà, nhãi con đần người ra làm gì?"
trần quang trung vừa đi học về, thấy thằng em trời đánh của mình đang đần người ngồi bên cạnh cửa sổ, cậu lại vỗ vào vai nó một cái.
trần minh hiếu bị vỗ một cái làm giật mình, nó quay lại nhìn anh trai nó, "anh ơi, anh tú chưa về ạ?"
trần quang trung nghe vậy thì hiểu ngay vấn đề, cậu chàng nhún vai, nói, "anh mày không biết đâu, chọc người ta giận thì tự tìm xin lỗi đi, đừng có để bị dỗi."
trần minh hiếu im lặng không nói tiếng nào, chẳng biết nó nghĩ gì mà chăm chú lắm, qua một lúc lâu sau đó ngay khi mặt trời sắp yên giấc, mẹ nó vừa gọi nó vào ăn cơm, thì nó mới bật dậy chạy ra ngoài.
con ra ngoài một chút ạ, tí con về ngay!
trần minh hiếu chạy một mạch đến nhà bùi anh tú, nó chạy ra sau vườn, trước cửa sổ phòng của anh mà ngó đầu vào nhìn.
tầm này, bùi anh tú đã ăn cơm xong và đang chuẩn bị học bài, trần minh hiếu cũng không quá khó khăn để tìm thấy anh hàng xóm 'dấu yêu' của nó.
nhưng trần minh hiếu cứ lấp ló ngoài đó mãi, khoảng mấy phút sau, trong lúc đang loay hoay suy nghĩ cách xin lỗi thì cánh cửa đột nhiên mở ra, bùi anh tú lẵng lặng nhìn nó.
"sao không về ăn cơm? em sang đây làm gì?"
trần minh hiếu nghe vậy, nó mấp máy mối, sau đó ủ rũ nói, "anh ơi, anh còn giận em ạ?"
bùi anh tú không trả lời ngay, anh nhìn nó, cái nhìn làm nó cảm thấy hoang mang vô cùng, nhưng nó đoán rằng anh vẫn còn giận nó lắm. chẳng ai khi không lại không cảm thấy tổn thương khi bị người khác nói ghét mình, trong khi mình lại muốn tốt cho họ cả.
"em nghĩ sao?" bùi anh tú hỏi nó.
"em, em không biết. nhưng em nghĩ là có." trần minh hiếu nhỏ giọng đáp, cái vẻ lo sợ của nó làm bùi anh tú cảm thấy hơi buồn cười.
"vậy đúng rồi, anh không vui, anh giận em. anh không muốn nói chuyện với em."
trần minh hiếu: "!!"
trần minh hiếu hơi hoảng, vì mọi lần bùi anh tú đều sẽ 'chiều' nó, chưa bao giờ nó bị anh dỗi cả, vậy nên nó hơi gấp, "anh ơi, đừng giận, em biết lỗi rồi, anh tha lỗi cho em nhé? em hứa, em sẽ không như thế nữa mà, anh ơi, anh tú..."
bùi anh tú từ trên cao nhìn nó, tất cả biểu cảm lẫn trạng thái cảm xúc của nó đều được anh thu vào trong mắt, trong lòng anh có chút vui vẻ, thằng nhóc này thường ngày được chiều nên hơi bướng, có chăm có ngoan nhưng khó bảo, qua sự việc lần này, có lẽ thằng bé sẽ nghe lời hơn.
"được rồi, về ăn cơm đi, anh còn học." bùi anh tú cắt ngang lời nó, sau đó đóng cửa sổ lại, trước cái nhìn ngơ ngác của nó, anh đóng cả rèm lại, khiến nó chỉ biết ngậm ngùi quay về nhà.
trần quang trung đang ăn cơm thấy thằng nhãi con nhà mình về với vẻ mặt buồn rầu, biết chắc là anh tú của nó đuổi nó rồi, nên cậu bật cười trêu, "sao, người ta dỗi rồi chứ gì? cho chừa nhé."
trần minh hiếu liếc nhìn anh trai nó, chẳng buồn nói chuyện, chỉ im lặng ngồi lên ghế, bắt đầu ăn cơm.
"con lại làm gì nữa à? sao thằng bé giận vậy?"
mẹ nó hỏi, trần minh hiếu còn không biết trả lời thế nào thì trần quang trung đã nói thay.
"còn thế nào hả mẹ? thằng nhỏ đánh nhau đó, anh tú lên, nói nó mấy câu, quay ra to tiếng với ảnh, thế là bị dỗi."
mẹ nó gật gù, cười nói, "sức chịu đựng của cin người đó hiếu, con không ngoan rồi, xin lỗi anh đi nhé."
trần minh hiếu nghe thế, chỉ biết thở dài hết ông cụ non, "nhưng mà ảnh không nghe, ảnh nói ảnh không muốn nói chuyện với con."
mẹ nó bật cuời, trần quang trung lại trêu nó mấy câu, bữa cơm hôm ấy với trần minh hiếu mà nói thì chẳng ngon chút nào. không phải vì mẹ nó nấu dỡ, mà là nó phiền lòng.
aizzz... làm sao bây giờ...
「 𝙴𝙽𝙳 」
[ 1505 ]
20:25 - 25/9
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip