3
"Mọi người thấy sao?" Sakusa hỏi.
Atsumu suýt nữa thì nằm vật xuống sàn. Bokuto quay ra nhìn hắn từ trên ghế chỗ anh đang ngồi.
Sakusa đứng bất động, một tay đặt trên tường, vừa quay trở lại ngưỡng cửa phòng khách của căn hộ. Đó là chỗ Hinata đứng vài phút trước, cậu nở nụ cười sáng láng khó tin, vẫy tay chào tạm biệt và cảm ơn cả đám vì đã cho cậu tham gia thử giọng, đồng thời xin lỗi vì phải rời đi ngay sau hai tiếng đồng hồ. Em phải đi đón em gái.
Atsumu mấp máy miệng, bất lực. Hắn nhìn trầm ngâm xuống tấm thảm nhà Sakusa. Cậu vừa ở tại đó, không phải năm phút trước—cậu đứng thu mình và thét vào mi-crô, áo tank top rộng thùng thình trước ngực cậu, âm sắc của giọng hát âm vang như thể có thể nổ tung ra, ký ức của bảy năm trước tấp nập ùa về, vẫn còn đó nguyên vẹn. Đó là những bài hát của ban nhạc. Bằng cách nào đó, cậu đã hát nhạc của bọn họ, ở cậu tỏa ra phong thái uyển chuyển của một ai đã gắn bó với những ca khúc ấy cả cuộc đời mình.
Atsumu đứng dậy. Hắn thấy chính mình điềm tĩnh một cách khó hiểu; sự điềm tĩnh ấy hắn cho là chỉ có những thần đồng piano, những vận động viên chạy nước rút ở Olympic, chỉ có một cậu ca sĩ metal cao 167 xentimét có mái tóc sáng màu mới sở hữu.
Atsumu liếc Sakusa. "Nhận ẻm, bằng không tao bỏ."
***
Hinata Shouyou từ Brazil thực chất không tới từ Brazil. Cậu đã sống tại Brazil được hai năm kể từ khi tốt nghiệp trung học.
"Để học một thể loại âm nhạc mới," cậu nói. "Hồi năm hai em có xem màn chơi bateria của một trường dạy samba bên Brazil và bị nó mê hoặc luôn."
Atsumu nhìn cậu, choáng ngợp. "Thế là em...tới đó hả?"
Hinata Shouyou từ Brazil cười và gật đầu.
Sau đó, khi cả hội đã tập xong, cậu lấy ra một chiếc iPhone đời cũ và cho Atsumu xem những đoạn video mờ nhòe, trong đó cậu và những tay chơi trống bản địa xoay mình và nhảy múa trên đường phố, đu đưa theo một âm điệu kỳ lạ mà Atsumu không tài nào hiểu được. Đó là bateria (dàn trống), cậu giải thích. Một đoàn người chơi trống đi diễu hành. Nó hoàn toàn khác biệt với những đêm diễn tồi tàn trong phạm vi Sendai, chẳng giống gì những gì Atsumu thấy ở cậu khi cậu nắm chặt mi-crô và cất tiếng hát, xa lạ hoàn toàn so với tấm thảm ẩm mốc ở tầng hầm nhà Bokuto, tại đấy cả hai đang ngồi cách nhau một bước chân. Hinata lướt qua đoạn băng mình đứng trước dàn nhạc trống, thổi sáo đánh tuýt một cái và giơ nắm đấm lên không trung theo điệu nhạc. Đó là một cái repinique (trống hình trụ), loại em chơi. Ngay trước carnaval (lễ hội)."
Thế là, Atsumu gật đầu và liếc mắt nhìn nụ cười rực rỡ trên gương mặt Hinata, nhìn cả đoạn video mờ mờ ghi lại dáng vẻ sáng chói ấy của cậu, nghe từng nhịp tim thấp thỏm trong lồng ngực mình.
Đó là một thứ mà Atsumu đang tập quen với nó: sự phi lý. Hinata Shouyou từ Brazil vừa chơi death metal tối qua ở Sendai, nhảy nhót và gào thét trên sân khấu trước cả trăm đầu người, thế mà cậu cũng từng vẽ mặt, đeo trống ngang hông và nhảy dưới đường phố Brazil. Cậu cũng cười và ngân nga theo một âm điệu thuộc bộ môn thiền khi ngồi dưới sàn nhà, cả bọn vừa tập dượt xong. Ban nhạc đã có cả thảy tám buổi tập với nhau kể từ lúc cậu chính thức gia nhập vào hai tuần trước.
Cậu ta ổn không? Quản lý của họ nói qua điện thoại với Sakusa sau hôm Hinata thử giọng. Mới nghe cậu ta hát có một lần chứ nhiêu.
Atsumu mường tượng ra viễn cảnh giật phắt điện thoại từ tay Sakusa và gào thẳng vào nó.
Dạ. Sakusa đáp. Bọn em đều ưa cậu ấy.
Chiếc van của Black Jackal tăng từ ba lên bốn mống.
Bokuto đặc biệt thích cậu. Bằng cách nào đó cả hai lại quen nhau thời học trung học. Atsumu đã sẩy chân xuống cầu thang vào buổi tập thứ hai hồi tuần trước lúc bắt gặp cả hai ngồi với nhau chỗ dàn trống của Bokuto, gõ ra cả tá âm điệu phức tạp mà Atsumu chẳng tài nào hiểu nổi. Cách họ cười giống nhau đến độ kỳ quặc, cả cái cách họ cầm dùi trống—những cử động uyển chuyển, phóng túng của những người đã đạt tới mức thuần thục việc mình đang làm.
Em muốn học tất cả mọi thứ, Hinata đã nói thế, đáp lại câu hỏi cộc lốc, bình thản đúng kiểu Sakusa rằng bằng cách nào cậu lại có khả năng chơi trống như thế. Thế là em đã học hết chúng. Hinata cười, điềm nhiên tái tạo những tiết tấu phức tạp lạ kỳ ấy, và Bokuto tán thưởng bằng những tiếng hò reo nồng nhiệt.
Sau đó, Atsumu đã kéo cậu đứng dậy khỏi tấm thảm, từ chỗ ngồi đằng sau đan trống, nhấc cây guitar của mình lên như cởi bỏ một bộ giáp kim loại rồi đặt nó vào tay Hinata.
Năm phút sau, tất cả (trừ Sakusa) đều đang nằm dài dưới sàn, thả trôi mình theo giai điệu mê hoặc của ghi ta mà Atsumu chưa từng nghe qua trước kia, được tạo nên từ cây ghi ta điện của Atsumu, dưới những ngón đàn của Hinata. Cậu muốn học tất cả mọi thứ, Atsumu nghĩ. Hắn nhìn theo cái bóng Hinata khẽ lắc lư in trên trần nhà, ngắm những ngón tay cậu nhẹ lướt trên cần đàn. Thế là em ấy đã học mọi thứ.
Sakusa cũng thích cậu theo cách riêng của mình. "Ngăn nắp hơn Oliver," cậu đáp khi Atsumu hỏi, gần như khiêu khích lúc cả hai ngồi trên chiếc xe van trống không. Cả hai đang trên đường vào thành phố để thay dầu xe, ghế xe đã được hạ xuống, thân xe được dọn sạch để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn sắp tới. Sakusa chỉnh lại khẩu trang chỗ sống mũi mình. "Và hát tốt nữa."
Atsumu gật đầu, nhớ lại cách Hinata cầm cây đàn của mình. Sáng nay, Sakusa đã đồng ý sẽ đi cùng hắn tới chỗ thợ máy, cốt là bởi Atsumu đã phá tan hoang mọi thứ vào lần trước lúc hắn đi một mình, cũng bởi Sakusa đã bị buộc phải hủy lịch trình làm mẫu ảnh trên Tokyo – nhờ vào số lượng show diễn quản lý của ban nhạc đã thỏa thuận được.
Quản lý ban nhạc vẫn chưa nghe Hinata hát trực tiếp, hay thậm chí là gặp cậu, nhưng những bản thu thử cả nhóm gửi cho hãng đĩa mới gần đây đã phần nào khiến họ phải choáng ngợp. Tin nhắn thoại được gửi vào hòm thư điện tử của Sakusa nói rằng họ rất vui lòng tiếp đón họ tới thu âm lại những album cũ, lần này với sự tham gia của Hinata.
Cả bọn đều đồng ý, bảo rằng chuyện đó sẽ sớm được thực hiện, nhưng trước đó họ phải diễn vài show trước đã. Rồi bỗng dưng, những buổi diễn cứ thế tràn vào lịch trình của ban nhạc.
Atsumu và Sakusa trở lại căn hộ của Bokuto với một chiếc xe van vào lúc sẩm tối, đã thay xong dầu, lốp xe căng cứng, với những thêm thắt phức tạp khác mà Sakusa không nắm rõ, còn Atsumu giả đò là mình hiểu. Sáng hôm sau họ phải đi Kyoto sớm, nên chiếc xe được đỗ trước căn hộ với phần sau để trống, chuẩn bị cho ngày mai. Atsumu đợi Sakusa bên ngoài trong lúc cậu chỉnh sửa lại mọi thứ lần cuối với chiếc máy hút bụi cầm tay đặt trên thảm.
"Lần này hãy để mấy cái bao đàn của mày về phía bên trái." Giọng Sakusa nghe ồm ồm. "Thế mới có chỗ cho đồ của Bokuto."
Atsumu đang tựa vào thân xe, hướng mắt về tầng trệt căn hộ của Bokuto, nửa nghe nửa không lời Sakusa nói về cách sắp xếp đạo cụ, tiếng cậu hòa với tiếng máy hút bụi. Đây sẽ là chuyến lưu diễn đầu tiên có mặt Hinata; buổi diễn đầu tiên với Hinata; buổi diễn đầu tiên sau bốn tuần dài. Những giờ phút rong ruổi trên đường đang quay trở lại. Atsumu ngả đầu về phía sau, chạm vào kính xe. Hắn có thể nhìn thấy bóng người qua khung cửa sổ dưới tầng hầm nhà Bokuto. "Khoan," hắn nói, nhíu mày khi hiểu ra ý Sakusa. "Bữa trước ghi ta tao để bên phải được mà. Tự dưng mày chuyển nó đi làm gì?"
Sakusa tắt máy hút bụi. Xe van động đậy sau lưng Atsumu khi Sakusa nhảy xuống từ trên giường. Cậu đứng cạnh Atsumu, nhìn về phía cửa sổ tầng hầm, tại đó bóng dáng của Hinata và Bokuto lờ mờ hiện ra dưới ráng chiều. Cả hai đang quay đầu về hướng khác, chụm đầu lại chỗ dàn trống của Bokuto, gõ ra những âm điệu mà chỉ có thể nghe hiểu được nếu Atsumu tập trung hết cỡ.
"Chỗ đâu mà để. Giờ mình phải dùng tới ghế bên phải." Sakusa chỉ qua cửa sổ. Hinata đang cười, nghiêng đầu ra phía sau. "Giờ mình lại có bốn rồi."
***
Bảy năm kể từ lúc hứa với Hinata Shouyou rằng mình sẽ chơi nhạc cho cậu, Atsumu cuối cùng cũng chơi nhạc cho cậu.
Đó là một show diễn chật ém ở Kyoto. Show đầu tiên trong chuỗi khởi đầu mới của ban nhạc. Loại show diễn mà Atsumu từng tham dự chỉ để lởn vởn xung quanh; loại show diễn giờ đây hắn gật đầu tham dự ngay tức khắc, như thể cả cuộc đời hắn phụ thuộc vào nó. Show diễn kiểu này hắn thường lui tới thời trung học, những đầu ngón tay của hắn vừa đóng vảy và tai thì ù ù; tại đó hắn có thể gặp được những giọng ca như Hinata, cậu ngồi cuộn mình lại bên chiếc mi-crô ở nửa đầu buổi diễn rồi đứng dậy dưới ánh đèn, sáng chói như ánh mặt trời.
Đứng cùng cậu trên sân khấu cho Atsumu thấy được những thứ mình đã bỏ lỡ mất trong mấy năm vừa rồi; đôi tay trước kia cậu dùng để thu dọn đám dây cáp của mi-crô giờ đây rám nắng và đắp đầy những bó cơ, chúng in dấu trên cánh tay của cậu. Mái tóc sáng màu ngắn cũn, được cạo đi ở đằng sau làm lộ ra những giọt mồ hôi lấm tấm dưới tai, theo đó mà chảy xuống đường nét tấm lưng cậu. Atsumu khẽ khàng quan sát bóng lưng cậu thật kỹ.
Atsumu không nhớ giai điệu của bài hát Hinata hát bảy năm về trước trong đêm diễn ở Sendai. Hắn tò mò khi nghĩ tới những bài hát mình đã lỡ mất trong thời gian qua, hay những gì cậu biết về những từ lạ như bateria và repinique; hắn thắc mắc không biết Hinata sẽ cảm thấy thế nào khi dùi trống của Bokuto vung lên giữa không trung, khi những khúc tấu của hắn và Sakusa, vang lên, chồng chéo lên nhau, và liệu những âm điệu đó mang chất Brazil hơn, hay là gần với những giai điệu thuộc về những quán cà phê với ánh đèn mập mờ ở Sendai hơn, hay cảm giác ấy là thứ gì giao nhau giữa hai yếu tố đó. Có lẽ giờ đây mọi thứ đều xuất phát từ bên trong cậu. Hinata nhảy chồm lên và hét, đám đông đáp trả nó bằng những tiếng gào tương tự, như thể bị quỷ nhập. Tất cả đều là một phần của cậu.
Atsumu biết giai điệu Hinata đang hát. Bài hát của hắn, của Black Jackals, một vài bài có nguồn gốc từ ga-ra ô tô nhà Miya ở Hyogo, được thổi bùng sự sống vào hồi chín năm trước bởi hai tên nhóc vô danh nào đó, chúng ngồi trên chiếc âm ly, với chiếc mi-crô 5,000 yên và một cây ghi ta điện trong tay mình. Thật vô thực khi nghe những giai điệu ấy được thét vào mi-crô bởi giọng hát ấy, cổ họng nhễ nhại mồ hôi ấy, với cậu đứng đây bên cạnh hắn. Như thể mọi thứ đang đi tới hồi kết. Như thể ban nhạc với cái tên Atsumu đã nảy ra cách đây cả thế kỷ rồi bỗng vụt lóe sáng vào khoảnh khắc Hinata đưa nó tới với đám đông. Tôi là Hinata Shouyou, và đây là Black Jackals!
Chúng ta đã tiến tới đây. Sau tất cả.
Đám đông như đang nuốt chửng hắn. Show diễn rất tuyệt. Không khí im bặt nơi đây thật giống với sự tĩnh lặng hắn ghi nhận ở Sendai, nó trùm lên không khí trước khi bài hát cuối cùng vang lên: Hinata đứng thu mình trước mi-crô và chờ đợi, đám đông rộ lên như làn sóng triều mạnh mẽ.
Thế rồi Hinata bùng lên, và Atsumu cười toét, đám đông bùng lên đáp lại như hắn đã đoán ra trong bụng dạ, giọng hát của cậu âm vang một cách không tưởng; Hinata khuỵu gối xuống, bật nhảy và thét gào trong lúc Atsumu được dịp nhìn lại những gì hắn đã nhìn thấy bảy năm trước, lần nay trên sân khấu thay vì phía dưới kia.
Hinata quay ra đằng sau trong một khắc ngắn ngủi, thả trôi mình theo giai điệu của bài hát cuối cùng, và Atsumu ngay lập tức bắt được nó: vẻ điềm tĩnh khó nắm bắt đọng lại trong khóe mắt cậu vẫn vẹn nguyên như thế, không mảy may thay đổi. Thứ ta chỉ có thể bắt gặp ở những thần đồng, những thiên tài, ở một dáng hình tắm mình dưới ánh nắng rực rỡ ở một góc sân khấu, cậu nhìn vào hắn trong một trạng thái im lặng hoàn hảo. Hắn nhớ lại những câu chữ vẫn luôn vang vọng lại trong thâm tâm kể từ bảy năm trước:
Anh muốn biết về em. Anh muốn biết về nơi em thuộc về.
Hinata nở nụ cười rạng rỡ. Đám đông rộ lên.
Atsumu cảm thấy mình đang chạm tới nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip