Chương 22 : Quyết liệt.
Levi đến bãi đất trống vào buổi chiều. Không thấy Violet đâu. Levi nhăn mày nghĩ :
"Mình bị cô ta chơi à?"
"Leviiiii!!!"
Có tiếng Violet đâu đây. Levi nhìn quanh. Rõ ràng không thấy đâu.
"Leviii!!! Tên lùn kiaaa!!! Trên này!!!"
Levi nhìn lên. Violet đang ngồi vắt vẻo trên tường thành mà không có bộ cơ động. Bằng kĩ năng thuần thục của mình, Levi dễ dàng dùng bộ cơ động để di chuyển đến chỗ của Violet.
"Tôi tưởng chúng ta sẽ làm việc này ở dưới kia." - Levi hỏi.
"Đổi địa điểm. Thế này thú vị hơn nhiều. Từ trên này xuống cũng phải ngót nghét 50 mét, từ đây rơi xuống thì tan xương nát thịt như chơi." - Nó đứng gần rìa bức tường nhìn xuống, nói một cách hóm hỉnh.
"Cô lùi lại đi, tôi sẽ không cứu cô nếu cô rơi xuống đâu." - Levi nói.
"Tháo bộ cơ động ra, tôi sẽ giải thích luật chơi." - Nó nhìn Levi nói.
Levi tháo bộ cơ động để vào một chỗ. Nó lôi ra hai con dao gỗ dính mực đen, nó nói :
"Chúng ta sẽ chơi bằng hai con dao gỗ này. Ai bị dính mực vào người trước là thua. Và đương nhiên là không có luật, làm gì cũng được, thậm chí là đẩy đối phương về phía rìa bức tường. Thế nào? Đơn giản mà... nhỉ?"
Nó ném con dao bằng gỗ về phía Levi. Levi nhăn mặt nhìn thứ mực đen bầy nhầy dính trên lưỡi dao. Quần áo mà bị dính thứ này sẽ khó giặt sạch lắm đây. Levi cầm con dao, vừa ngẩng mặt lên thì Violet lao đến, nhắm thẳng vào cổ mà chém. Nhanh nhẹn, Levi né sang một bên. Violet lấy chân giữ đà, xoay người về phía Levi thì bị tay của anh ta giữ lại. Không ngần ngại, Violet tung chân đá thẳng vào bụng Levi, tay của Levi lỏng ra, Violet thoát ra, lùi về phía sau. Violet xoa phần tay bị Levi nắm, nghĩ thầm :
"Chết tiệt, Levi quá khỏe! Tốc độ và sức mạnh của anh ta, căn bản là mình không so lại được!! Con mẹ nó! Mới thế này mà đã phải cầu xin sức mạnh rồi sao?! Không được! Phải kéo dài thêm một lúc nữa!"
Lần này thì đến lượt Levi tấn công, anh ta lao đến, lưỡi dao hướng thẳng vào người Violet nhưng nó đã tránh kịp. Nó vung dao, hướng thẳng vào bụng của Levi nhưng anh ta không những tránh được mà còn đá nó ngã văng về đằng trước một quãng khá xa. Nó sờ eo của mình - chỗ bị Levi đá, cảm giác đau rát ùa đến.
"Cô chỉ có thế thôi à? Thật là phí thời gian." - Levi nói không cảm xúc.
Violet, cô ta cũng gọi là khỏe hơn mấy người khác nhưng đối với Levi thì vẫn... không đủ.
Nó bỗng nhiên mỉm cười. Levi nhìn nó, bất giác lùi về phía sau. Nó thì thầm :
"Tôi không chỉ có thế đâu. Thưa Chúa. Con biết quả là một tội lỗi khi gọi tên Người một cách đường đột. Con xin Người hãy cho con sức mạnh. Sức mạnh để chứng tỏ bản thân, sức mạnh để khiến cho kẻ thù của con phải e sợ, để khiến cho ngay cả những suy nghĩ muốn đối đầu với con cũng trở nên không tưởng. Chúa... sẽ luôn ở bên con!"
Violet mỉm cười. Đây rồi, luồng sức mạnh đang chảy cuồn cuộn trong từng ngóc ngách của cơ thể nó. Sức mạnh tràn đầy, sự sống tuôn trào. Nhưng... chưa đủ. Bằng một tốc độ không tưởng, nó lao về phía Levi và vung dao. Levi hơi bất ngờ về sự thay đổi kì lạ này nhưng vẫn có đủ bình tĩnh để xử lí nó. Levi né được nhưng đó chỉ là đòn lừa! Violet đá vào đầu gối của Levi khiến anh ta ngã quỵ xuống. Violet vung dao định đâm thẳng xuống, anh ta đỡ được. Violet dùng cả hai tay của mình, cố ghì con dao. Levi kinh ngạc :
"Sao cô ta lại khỏe như vậy"
Violet cố ấn con dao xuống trong sự chống đỡ của Levi. Violet thì thầm trong lòng mình :
"Cố lên nào! Một chút... nữa! Một chút nữa thôi. Chỉ cần... con dao... này đâm vào người anh... ta thì mình... sẽ thắng!"
Bằng tất cả sức lực, nó cố phát ra tiếng thì thầm :
"Chúa... xin... hãy... giúp con!"
Levi mở to mắt nhìn Violet :
"Chúa... ư?"
Đột nhiên Violet khỏe lên một cách kì lạ. Bây giờ thì ngay cả việc chống đỡ đối với Levi cũng khó khăn. Đôi mắt của Violet mang hơi hướng của một màu đỏ đục. Như bản năng tự vệ, Levi dùng sức của mình, đá Violet bật ra khỏi người mình. Về phía Violet thì nó cũng đã gần kiệt sức. Gray đã nói, cơ thể không thể chịu quá nhiều sức mạnh nếu bị quá tải thì sẽ... tử vong gần như ngay lập tức. Nó cầm con dao trên tay, bây giờ cả cơ thể nó thì rã rời, cảm giác như chân tay không còn liền nhau nữa, mồ hôi ướt đẫm người. Nó nhìn về phía sau. Chỉ còn khoảng hai mét nữa là đến rìa bức tường.
Nó lóe lên một ý tưởng! Một ý tưởng điên rồ!
Nó lùi về phía sau, cho đến khi nó đã ở ngay sát rìa bức tường. Nó nhìn Levi, nở nụ cười mà nó cho là điên dại nhất. Nó dang hai tay ra :
"Oa, gió mát quá!! Tôi tự hỏi nếu rơi từ trên này xuống thì mất bao lâu nhỉ"
Levi nói to đầy giận dữ :
"Cô định làm gì? Lùi lại mau!! Tiến thêm một bước nữa là chết đấy!"
Nó mỉm cười, ngả mình, nhảy khỏi bức tường. Để xem, Levi sẽ làm thế nào!
Levi buông lời chửi thề, đeo lại bộ cơ động nhanh nhất có thể rồi phi mình xuống bức tường. Violet đang rơi ở vị trí gần giữa bức tường và nếu cô ta tiếp đất... cô ta sẽ chết!
Violet rơi xuống, nó chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như vậy. Mặc dù nó biết một khi nó chạm đất thì cơ thể nó sẽ nát như tương tàu. Nhưng... cơn khoái cảm này... thật tuyệt vời. Cả cuộc đời nhàm chán của nó khi ở thế giới thực chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác này!
Levi sử dụng tối đa số gas mình có để tăng tốc độ. Anh ta chỉ còn cách Violet khoảng một mét. Levi vươn tay ra, túm lấy áo của Violet. Sau đí Levi bắn móc, cố định vào bức tường, bây giờ cả hai cách mặt đất khoảng hai mét. Sau khi đã an toàn, Levi nói đầy tức giận :
"Não cô làm từ gì vậy hả? Cô điên rồi sao??!!"
Levi nhìn thẳng vào mắt Violet thì toẹt một cái, một vết mực đen ngòm chạy dọc mặt Levi. Violet nói to :
"Yahoooo!! Tôi thắng anh rồi Levi!!!"
Levi ngỡ ngàng nhìn đứa con gái đang đứng trước mặt mình. Là cô ta đang giả điên hay cô ta... thực sự bị điên đây?!
Levi dùng bộ cơ động, di chuyển xuống dưới, ném Violet nằm úp mặt lên bãi cỏ. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Violet và suy nghĩ. Nhưng có một điều đáng ngại là khi Levi ném Violet xuống thì phần áo ở lưng bị xốc lên. Levi vô tình đưa mắt qua chô ấy và đập vào mắt anh ta là một vết sẹo to đùng. Levi không nói không rằng, lật áo Violet lên.
Một vết sẹo... hình chữ X. To... dài... và có vẻ rất sâu.
Violet vội lật mình, kéo áo xuống, nhìn Levi bằng con mắt "bà không giết mày thì bà không phải là người". Nhưng quan trọng hơn, anh ta đã thấy vết sẹo.
Sau 5 phút im lặng đáng xấu hổ.
Violet đi ra bờ suối (may mà nó có ở đó) để giặt khăn tay của mình, sau đó nó đưa cho Levi :
"Lau đi. Trông mặt anh chẳng khác gì đít nồi cả."
"Tôi tự hỏi tại ai mà nó thành như vậy." - Levi nói chỉ trích nhưng vẫn cầm chiếc khăn mà lau cho sạch. Tính anh ta vốn ưa(cuồng) sạch sẽ mà!
"Cảm ơn vì trận đấu ngày hôm nay. Tôi đã rất vui." - Nó mỉm cười, cúi gập người để tỏ sự kính trọng.
Lại một lần nữa Levi sững sờ. Vui?! Cô ta cảm thấy vui sao?! Cô ta đã có thể chết tan xương nát thịt nếu như anh không nhảy xuống cứu kịp thời! Vậy mà cô ta cảm thấy vui sao?! Nhưng kì lạ là Levi không thể nào ngừng nghĩ về vết sẹo quái dị của cô ta. Violet định rời đi nhưng vừa mới bước được một bước thì bị Levi giữ lại :
"Vết sẹo đó... vì sao cô lại có nó?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip