Chapter 5: Good night

- Bố vẫn ngủ được mà... - Second thì thầm.

Alan cười khúc khích. Đúng vậy, anh hoàn toàn ổn với hoàn cảnh mới, nhưng không phải lúc nào cũng vậy.

- Vậy để ta kể cho các con nghe đêm đầu tiên ta tới ngôi nhà cũ của chúng ta. Lúc đó ta cũng không ngủ được.

Đề nghị nhỏ của Alan khiến những đứa trẻ lập tức quan tâm. Đến Dark cũng đột ngột hứng thú. Cậu nhích lại gần hơn, để cánh tay của cha cũng ôm ấp cậu. Alan mỉm cười.

- Ta từng sống trong một thành phố, nơi ở rất xa Stick City. Có âm thanh của xe cộ mọi lúc, đèn đường luôn sáng và chẳng thể nhìn thấy nổi ngôi sao trên trời. Mọi người luôn bận rộn và ta đã quen cuộc sống ở đó. Vậy nên khi ta đến chỗ ở mới, ta đã rất sợ hãi. Có một khu rừng ở gần đó, nơi lũ sói luôn có thể vây quanh ngôi nhà. Xung quanh thật vắng lặng, không có ai ta có thể nhờ vả hay tìm kiếm sự giúp đỡ. Ta đã thức suốt những đêm đầu tiên, không thể quen với tiếng gió hú trên đồi.

- Vậy con không có cách nào khác ngoài thức suốt đêm sao? - Second hỏi với vẻ thất vọng.

Alan bật cười. Anh xoa đầu Second, ngón tay xoáy nhẹ trên trán cậu bé để giúp cậu thư giãn.

- Không đâu. Hầu hết mọi chuyện đều có cách giải quyết để ta tìm đến đến. Ta đã nhận ra khi đang vật lộn với hoàn cảnh sống khác biệt. Khi ta nhìn lên bầu trời, ta thấy những ngôi sao lấp lánh. Ta nhận ra ở đó không chỉ có những thứ tồi tệ. Và ta còn có anh của các con, Vic ở đó với ta. Chúng ta ở cạnh nhau. Đó là điều quan trọng nhất. Chúng ta ở đây, an toàn. Không có chuyện gì sẽ xảy ra cả, ta sẽ làm mọi thứ để bảo vệ các con.

Hai cánh tay Alan siết chặt, anh dụi đầu vào những cái đầu rỗng nhỏ. Ôi anh nhớ những lúc lũ trẻ còn nhỏ bé biết bao nhiêu. Bàn tay anh vỗ nhẹ lên lưng Second và siết chặt Chosen cùng với Dark. Có tiếng lầm bầm khó chịu nhỏ của cái đầu rỗng đỏ và Chosen rít lên với thái độ của cậu. Alan cười khẽ, bắt đầu ngân nga một giai điệu ngẫu nhiên.

Second nắm lấy áo của Alan, dần dần thả lỏng khi bàn tay vỗ nhẹ của cha đưa cậu vào trong giấc ngủ ngon lành. Anh tiếp tục ngân nga, ru ngủ những đứa con còn lại. Ít nhất thì sở thích âm nhạc của anh cũng vẫn còn tác dụng gì đó cho tới giờ. Anh đã quá bận rộn để thậm chí quan tâm đến vấn đề sở thích, chúng hiện tại là thứ mà công việc yêu cầu. Ahh... Anh nhớ những năm tháng xưa cũ...

Không biết đã qua bao lâu, khoảng nửa tiếng hoặc hơn, cuối cùng thì Chosen cũng rơi vào giấc ngủ. Alan dừng việc ngân nga. Anh nhẹ nhàng rút tay ra, chỉnh lại gối và chăn cho bọn trẻ. Second nắm chặt áo anh nên anh không thể cử động nhiều, nhưng anh không thể phàn nàn. Đó là điều dễ thương nhất anh thấy trong hôm nay. Đến Chosen cũng tỏ ra mềm mỏng hơn mọi khi. Anh mỉm cười khi vuốt mái tóc đen của cậu.

Một cái đầu rỗng khác thì lại nhúc nhích.

- Dark.

Alan có thể thấy Dark giật mình. Nhưng cậu giả vờ như không nghe thấy, cố làm bộ như đã ngủ. Alan nhịn cười khi anh chọc nhẹ vào thái dương của cậu.

- Ta biết con không ngủ. Nào, đừng giả vờ nữa, ta không giận đâu.

Lúc này Dark mới hé mắt ra. Cậu nghiêng người một cách cẩn thận để không đánh thức Chosen, sau đó cố làm như cậu đã bị đánh thức để nhìn Alan. Anh không giận, anh chỉ cười trước sự giả vờ vụng về đó. Dark bĩu môi và Alan véo nhẹ vào má cậu.

- Đồ quỷ nhỏ, con là điều khiến ta đau đầu nhất đấy.

- Không phải đứa bố thương nhất chứ gì. - Dark hừ một tiếng.

- Ta yêu các con như nhau. - Alan nhướng mày. - Nhưng con ở phạm vi khác của sự khó kiểm soát. Nào, nhích lại gần đi.

Như để chọc tức Alan vì anh có hai cái đầu rỗng trẻ tuổi trong vòng tay và không thể di chuyển, Dark nhích ra xa một chút. Anh lắc đầu trìu mến. Thằng bé này dị ứng với những thứ tình cảm sến súa, giống Chosen nhưng ở một mức độ phản ứng dữ dội hơn. Một đứa bất trị. Alan tự hỏi liệu cái tên The Dark Lord anh đã chọn có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

Ngón tay anh nhấc lên một chút, ngay lập tức có một bàn tay vô hình đẩy Dark xích lại gần. Cậu giật thót, suýt thì có phản ứng tấn công lại. Thế nhưng nhìn cha bình thản, cậu biết ông ấy vừa làm điều đó. Việc tự làm mọi thứ khiến đôi lúc cậu quên mất cha cũng có siêu năng lực. Ông ấy không lợi dụng mọi lúc có thể để dùng sức mạnh của mình như cậu và Chosen. Cậu khoanh tay khó chịu khi bị tóm lại.

- Đừng nhăn nhó, ta biết con không thường ngủ giờ này. Con đến đây vì Chosen và Second cần thôi.

Chosen là một người khép kín, điều cao lắm cậu sẽ làm là đến phòng của Dark và tuyên bố mình sẽ thương hại sự cô đơn của em trai rồi tìm cách ngủ lại ở đó. Không có chuyện cậu sẽ tìm tới phòng cha và nũng nịu nói mình không thể ngủ được. Kể cả khi Second ở đó, cậu chắc chắn sẽ chỉ đẩy thằng bé vào phòng rồi rời đi. Ngay từ khi thấy Dark là người gõ cửa phòng, Alan đã biết ai là người khiến cả ba đứa con của anh nằm cùng anh trên chiếc giường này.

Dark không đáp lại, cậu chỉ dụi nhẹ đầu vào gối. Dĩ nhiên cậu làm vậy, nhưng cậu không thích ai đó nhận ra lý do đằng sau những điều cậu làm. Thà rằng họ chỉ nghĩ cậu thích khiến mọi người khó xử, không biết vì sao nhưng cậu mong che đậy được bản thân theo cách đó hơn. Nó gần như là thứ gì đó được sinh ra cùng với cậu, như một bản năng.

- Vậy, dự án của con thế nào? Việc lập trình những con nhện... Virabot?

- Ổn ạ. - Dark lầm bầm trả lời.

- Ta tự hào về con, con trai. - Alan vỗ nhẹ lên đầu Dark. - Nhưng hãy cẩn thận, đừng để ai thấy chúng.

Thường thì Alan không cần nhắc nhở, vì dù sao cũng chẳng có ai xung quanh gia đình họ. Nhưng giờ họ đã chuyển tới nơi ở mới, bọn trẻ lại còn được đến trường công vào tuần tới, đồng nghĩa với việc chúng sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn. Alan sẽ cần một buổi bổ túc về những điều nên và không nên làm trước khi để các con rời xa vòng tay mình.

Dark chỉ gật đầu, họ im lặng một lúc. Alan vẫn canh chừng những cái đầu rỗng trẻ tuổi, không bận tâm tới đồng hồ đang chạy dần tới một giờ rưỡi sáng.

- Này bố. - Dark chợt thì thầm. - Có điều này con muốn hỏi.

- Hm? - Alan ậm ừ.

- Tại sao chúng ta khác biệt?

Người cha nhướng mày nhìn cậu bé nằm bên ngoài. Cậu hướng đôi mắt đỏ về phía anh, động đậy nhẹ một chút trong chăn để thể hiện sự khó chịu của mình. Dark là một đứa thông minh, cậu có xu hướng tư duy và các dòng suy nghĩ liên tục nảy lên trong đầu là thứ thường làm phiền cậu. Bản thân Alan với những lần làm việc với sáng tạo vào nửa đêm khiến anh hiểu rõ cảm giác khi những ý tưởng luôn đến vào những thời điểm không được lý tưởng cho lắm.

Dark đặt câu hỏi cho mọi thứ.

- Tại sao chúng ta không giống những người que khác? Tại sao con và Chosen, bố và Sec... chúng ta có siêu sức mạnh mà những người khác thì không? Tại sao gia đình mình cứ phải luôn che giấu điều gì đó với những người khác?

Alan trầm mặc khi những câu hỏi của Dark đập vào anh. Đó là điều mà anh, ít nhất ở trong hiện tại, vẫn chưa thể trả lời một cách trung thực. Mặc dù anh biết việc không hiểu rõ bản thân chỉ khiến bọn trẻ sống trong sự mơ hồ và đôi khi cả sự rối rắm.

- Chúng ta là cái gì vậy, bố?

Dark nhỏm dậy, nhìn cha mình với mong muốn biết được điều gì đó sâu xa hơn. Ngón tay của Alan hơi cử động một chút, nhưng dừng lại. Anh nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy Dark.

- Chúng ta là những tên đầu rỗng, con trai. - Anh nói bằng giọng điệu an ủi. - Nhưng chúng ta cũng chỉ là người que thôi.

Sự thất vọng nuốt lấy Dark khi cậu nằm xuống. Alan kéo chăn, đắp lên cho cậu. Cậu bé trằn trọc một lúc lâu, khiến cho Alan cũng phải yên tĩnh dõi theo cậu. Anh lặng lẽ đếm nhịp đồng hồ trôi, cho tới tận hai giờ sáng.

Cuối cùng Dark cũng ngủ.

Alan thở dài. Sớm muộn gì anh cũng phải nói cho bọn trẻ về những bí mật của gia đình mình, nhưng anh ước giá như những năm tháng này có thể kéo dài lâu hơn một chút. Giá mà bọn trẻ chỉ là những đứa trẻ bình thường, vậy thì chúng sẽ không bị cuốn vào quá khứ của anh và Vic. Nhưng người que đầu rỗng bản thân sinh ra đã có vận mệnh của riêng mình.

- Từ khi nào mà hồi đó chúng ta có mối quan hệ tốt như vậy?

Giọng nói làm Alan hơi giật mình, quay qua cửa. Không biết từ khi nào mà Vic đã đứng ở đó, khoanh tay và dựa vào tường. Trông anh vẫn khá bình tĩnh, không có vẻ là có thành kiến như những lời anh nói. Nhưng một phần nào trong đó có chút ý mỉa mai.

- Bọn trẻ cần một câu chuyện tích cực. - Alan nhún vai.

Một tiếng cười khẽ đáp lại anh. Vic đứng thẳng dậy, tới bên cạnh giường. Ba đứa nhóc đang ngủ ngon lành bên cạnh cha, Second còn nắm chặt áo của Alan không chịu buông ra. Anh thấy gương mặt Vic dịu dàng khi cậu sờ nhẹ trên đầu Dark khiến cậu bé nhăn mặt trong giấc ngủ.

- Muốn ngủ lại không? - Alan hỏi. - Ta chắc vẫn còn chỗ cho con.

- Thôi miễn đi. - Vic vẫy tay chê bai. - Con sẽ về phòng và ngủ trên chiếc giường rộng rãi thoải mái của con. Chúc cha may mắn với đám quỷ nhỏ này. Second có tướng ngủ xấu lắm đấy.

Alan tỏ ra hơi tiếc nuối chút, nhưng vẫn bật cười. Anh vẫy tay nói chúc ngủ ngon với Vic khi người sau rời đi mà không đâm chọt câu nào. Có vẻ như ngoài Second bị ảnh hưởng nặng bởi sự nuông chiều ra thì đám đầu rỗng toàn là một lũ dị ứng tình cảm sến súa. Rõ ràng là Vic quan tâm, vì nếu không anh sẽ không còn thức giờ này. Alan dám cá Vic đã đứng đợi ngoài cửa nãy giờ cho đến khi bọn trẻ ngủ hết. Chắc là từ lúc Second rời khỏi phòng anh xuống lầu là anh đã theo dõi cậu bé rồi.

Một hơi thở dài thoát ra khỏi cổ họng Alan. Anh nhìn lại những đứa trẻ ngủ bên cạnh mình, ngoan ngoãn và đáng yêu biết bao nhiêu. Giá như những khoảnh khắc này vẫn cứ còn mãi thì thật tốt.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu chúng và khẽ khàng nằm xuống, ôm lấy chúng vào gần mình.

- Ngủ ngon nhé các con...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip