Chapter 6: A new day

Alan thức dậy với ba cái đầu rỗng trẻ tuổi xung quanh. Second nằm ngược đầu ở đâu đó dưới chân anh, giang tay chân ra khắp nơi. Chosen thì nằm ngay sát cạch anh, với Dark đang ôm đầu và gác chân lên ngực cậu. Cậu có vẻ là người nằm yên ổn nhất, chỉ nhăn mặt một chút vì độ nặng của em mình trên người. Alan cười khúc khích khi anh sờ nhẹ lên mũi Chosen, sau đó cẩn thận gỡ cái chân của Dark ra.

Dark phát ra tiếng động khó chịu, sau đó lăn về phía khác. Alan vội đưa tay ra đỡ để cậu không rơi xuống đất, sau đó giữ một chút cho tới khi anh chắc chắn mình có thể thả ra mà con trai vẫn ở yên trên giường. Sau đó anh cẩn thận nhúc nhích, hòng lấy ra một chút không gian để cử động. Second ngủ rất sâu nên dù anh đẩy chân tay cậu một chút thì cậu cũng không thức dậy. Anh thở phào khi nhìn đứa út vẫn ngủ thoải mái, nhẹ nhàng lách mình ra khỏi chiếc giường.

Ánh sáng chiếu xuyên qua màn cửa sổ thành một khe sáng. Alan hơi vươn vai, liếc nhìn qua đồng hồ. Hãy còn sớm, cứ để chúng ngủ thêm một chút. Anh kéo màn cửa sát gần nhau hơn để ánh sáng không chiếu vào mặt Second rồi sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

Căn phòng chìm vào im lặng một lúc. Hoặc có lẽ là không hẳn khi Alan thỉnh thoảng vào để lấy đồ. Nhưng nhìn chung là im lặng, cho tới khi Chosen thức dậy. Mà thực tế là cậu cũng chẳng làm gì để phá vỡ sự im lặng đó cả.

Cậu chỉ nhìn lên trần nhà lạ lẫm, giật mình một chút vì đó không phải là tầm nhìn từ trên chiếc giường tầng mà cậu luôn thấy mỗi buổi sáng. Bên cạnh cậu, Dark chép miệng vì cử động đột ngột, hơi đạp chân. Cậu nhăn mặt, nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua. Về việc cậu không ngủ được và Dark kéo theo cậu cùng Second tới phòng của bố. Cậu mím môi, dụi đầu vào gối.

Phải thừa nhận là cậu thích được ngủ bên cạnh bố, đặc biệt là khi có Dark và Second ở gần đó. Bố sẽ luôn quay mặt về phía cậu và ôm cậu khi ông ấy ngủ. Trong số ba lựa chọn mà ông ấy có, ông ấy sẽ chọn giữ cậu bên cạnh. Bố biết rõ thói quen ngủ của cậu còn hơn cả Dark, dù đã rất lâu từ lần cuối họ ngủ cùng nhau. Cậu thích việc bố luôn bảo vệ cậu khỏi bị đánh thức bởi bất cứ cú đấm đá nửa đêm nào của hai con sâu ngủ kia. Là người anh lớn và phải chịu đựng hai đứa em trong phần lớn thời gian, cảm giác được bố ưu ái thỏa mãn cậu rất nhiều.

Chosen mỉm cười một chút, hơi vùng vẫy trên chiếc giường lớn. Phía dưới chân cậu, Second đang vươn tay chân ở khắp nơi. Trên chiếc đồng hồ thể hiện rằng đã muộn so với giờ thức dậy bình thường của cậu, cậu thuộc kiểu người sẽ dậy sớm và tập thể dục một chút. Có lẽ là do hôm qua ngủ muộn, nên hôm nay cậu không dậy sớm như thường lệ. Thế nhưng cậu đủ vui vẻ để không quá bận tâm, và cậu cũng không thực sự nghiêm khắc với bản thân đến mức khó chịu vì một ngày bỏ lỡ việc tập thể dục buổi sáng.

Cái chân của Second nằm sát bên cạnh đầu Chosen. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu khi đẩy nó ra, sau đó nhỏm dậy. Nhưng Dark bắt đầu lải nhải và xoay qua ôm lấy cậu từ bên cạnh giường. Cậu thở dài vừa bực tức vừa buồn cười, thẳng thừng đá cái chân ngang ngược kia ra một bên. Dark không hề bị đánh thức, vẫn ngủ ngon lành.

Dù sao cũng không có việc gì làm, cứ để hai cái đầu ngái ngủ này ngủ thêm đi. Dark toàn thức khuya nên ban ngày cứ trông như thiếu ngủ, còn Second thì lúc nào cũng ngủ được. Chosen thở dài, đưa mắt nhìn quanh phòng tìm kiếm. Không thấy bố ở đâu cả, có lẽ đã dậy làm bữa sáng.

Chosen uể oải rời khỏi giường, vươn vai một chút khi đứng dậy và mở cửa rời khỏi phòng. Cậu đóng cửa lại và đi vào phòng tắm để rửa mặt. Toàn bộ bàn chải đã được thay mới bỏ trên bệ. Cậu lấy chiếc bàn chải màu đen, đảo mắt với nhãn tên được trang trí lố bịch dán trên cốc nước. Trông giống như Second đã làm cái này, nhưng cậu chắc chắn là do bố. Em út của cậu thích những thứ màu sắc tươi sáng hòa trộn với nhau hơn là sử dụng một vài màu sắc đại diện.

Cậu đi ra nhà bếp, nơi cậu có thể thấy bố và anh cả đã có mặt sẵn từ khi nào rồi. Vic đang đọc báo, cau mày một chút và nói gì đó. Alan thì nấu bữa sáng bên bếp trong lúc lắng nghe những thứ mà Vic đọc được trên báo. Chosen để ý túi pasta trên quầy bếp, có vẻ như là họ sẽ có món mì ý hôm nay.

- Chào buổi sáng.

Tiếng chào của Alan làm Vic nhướng mày một chút, lúc này mới nhận ra Chosen đứng ở đó. Anh để tờ báo xuống bàn khi nghe tiếng Chosen lầm bầm chào lại.

- Ta đang bận một chút, con đi gọi Dark và Second dậy được không? - Alan hỏi, hơi quay người qua. - Vic sắp muộn làm rồi.

Cái đầu rỗng màu xám nghe vậy thì đảo mắt, nhưng không phản đối gì. Chosen bật cười một chút rồi gật đầu rời đi.

Vic đưa mắt nhìn Alan khi anh nhún vai, đặt ly nước ở chỗ còn lại trên bàn cho Chosen. Sữa cho Second và cà phê cho Dark đã chuẩn bị xong, trà của Vic cũng đang để ở trước mặt anh. Tuy là Dark hơi trẻ để thưởng thức cà phê, nhưng Alan cho rằng một ly mỗi ngày không có gì quá đáng. Hơn nữa anh thường khử caffeine cho thằng bé mặc dù cậu nhóc có vẻ không thích. Với sức khỏe siêu phàm của một đầu rỗng, một tách cà phê chẳng tính hại gì.

Tiếng động cãi vã vang lên từ trong phòng Alan. Vic giật mình một chút, hướng mắt về phía đó. Rất nhanh Dark lao vào nhà bếp và hét lên:

- Bố! Chosen vừa khủng bố một thành phố!

- ...? - Alan và Vic nhìn nhau khó hiểu.

Chosen vào bếp sau Dark, kéo theo Second đang dụi đôi mắt ngái ngủ. Cậu liếc nhìn Dark một cái, thở dài:

- Dark, đó là giấc mơ thôi.

- Anh ấy phun lửa và đốt Virabot của con nữa! - Dark tiếp tục tố cáo. - Anh ấy bắn laze khắp nơi nên con đã đấm anh ấy một cái! Nhưng anh ấy né được và anh ấy đánh vào đầu con!

Nói rồi người que trẻ hơn ôm đầu với vẻ ấm ức. Có vẻ cú đánh của Chosen thực sự khó chịu để bắt đầu một ngày mới, nhưng Alan dường như có thể nhận ra sự giả vờ trong gương mặt mếu máo xấu xí của Dark. Rõ ràng cậu chỉ muốn trút giận vì đã bị đánh thức.

- Dark! - Chosen bực tức kêu lên. - Em đấm anh và giờ em tố cáo anh với bố đấy hả?

- Đó là lỗi của anh! - Dark phản đối. - Em không đánh trúng anh mà!

- Chà, nó sẽ trúng nếu anh không né!

- Nhưng anh đã né được rồi còn gì!

Vic xoa trán, cầm tờ báo lên như thể anh không hề nghe thấy gì. Second ngáp dài một tiếng, mò mẫm đi tới bàn và ngồi bên cạnh anh. Chosen và Dark cãi nhau không phải điều gì mới với cậu, thực tế thì việc họ không cãi nhau mới là kỳ lạ. Cậu sẽ tỉnh ngủ ngay lập tức nếu ngồi vào bàn ăn và nghe họ hỏi thăm nhau thay vì quát vào mặt nhau.

Alan nở một nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu ngao ngán khi anh tới và gõ nhẹ vào đầu của hai đứa con trai đang tranh cãi:

- Được rồi, đừng ồn ào nữa. Các con có thể tiếp tục cãi nhau khi ta và Vic vắng nhà.

Bàn tay Alan xoa đầu Chosen để an ủi, trong khi anh đẩy nhẹ lưng Dark hối thúc. Cái đầu rỗng màu đỏ bĩu môi, đi vào bếp và kéo ghế ra ngồi. Phần ăn sáng nhanh chóng được dọn lên bàn.

- Bố đi đâu hôm nay hả? - Second ngái ngủ hỏi, để ý đến chiếc áo sơ mi bố mặc sau tạp dề.

Chosen nhướng mày quan tâm. Công việc của Alan khá thoải mái, nhưng thỉnh thoảng thì anh sẽ cần ở lại vài ngày ở nơi làm việc. Chosen không nghĩ là bố sẽ đi làm sớm như vậy, ông ấy đã bảo rằng mình đã xin nghỉ vì họ chuyển nhà. Cậu cho rằng bố hẳn là phải nghỉ cho tới khi họ chuẩn bị xong các giấy tờ và cậu cùng với các em được tới trường.

- Rocket Corp. - Alan trả lời, cởi tạp dề ra. - Ta và Vic sẽ về chiều nay.

Vẻ mặt của Chosen tỏ ra đã hiểu khi cậu gật đầu. Vậy là không phải đi làm, công việc của Alan không liên quan đến Rocket Corp. Cậu không biết thỉnh thoảng bố lại cần tới công ty của Vic làm gì, nhưng nó là việc thường xảy ra nên cậu không thắc mắc. Nó vẫn luôn như vậy từ trước đến giờ.

- Tuyệt, con không muốn ăn món mì ăn liền Dark nấu tí nào. - Second lẩm bẩm.

Alan bật cười trong khi Dark trông có vẻ bị xúc phạm. Dark không hẳn là một đầu bếp giỏi, nhưng là lựa chọn duy nhất vì Chosen là một thảm họa với nhà bếp và Second còn quá nhỏ để thực sự tự nấu gì đó. Hoặc ít nhất đó là ý kiến của Alan trong việc này.

Họ nhanh chóng hoàn tất bữa sáng, Alan và Vic rời khỏi nhà, hơi vội vàng sau khi Alan tốn cả đống thời gian để căn dặn đủ thứ việc linh tinh. Dark thề là cậu đã thấy Vic đảo mắt sau lưng bố và không thể không tán thành với thái độ đó. Họ không phải con nít mười tuổi nữa rồi, Second là đứa nhỏ nhất và cậu mười ba tuổi!

Alan luôn cho rằng con anh vẫn còn nhỏ.

Họ tạm biệt bố và anh cả, sau đó đi vào nhà rồi đóng cửa lại. Chosen dọn dẹp nhà bếp với sự giúp đỡ của Second, trong khi Dark hầu hết chỉ đứng đó để góp cho đủ mặt. Không ai phàn nàn vì thực tế cũng chẳng có gì nhiều cần Dark phải làm.

- Vậy anh muốn nói gì về việc khủng bố thành phố không? - Dark bắt đầu.

- ...

Cả Second và Chosen đều dừng lại để nhìn về phía Dark, người đang chống tay lên bàn một cách thách thức. Chosen trông không ấn tượng, khiến cái đầu rỗng màu đỏ nhún vai. Bố đã bảo là họ có thể cãi nhau sau khi ông ấy đi, nên giờ là lúc. Second xoa trán, ném cái khăn vào bồn rửa khi cậu bỏ đi và để lại một câu nói:

- Em đi ngủ đây, đừng đốt nhà trong lúc em ngủ.

- Bọn anh sẽ không! - Dark đáp lại, tươi tỉnh.

Second không tin, nhưng cậu không nói gì khi rời khỏi nhà bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip