Tiếng Sóng

Thiết lập: Aonung ở đây thua Neteyam 1 tuổi. Xưng hô em-anh.

Khuyết khích mn nghe "Yes to heaven" và đọc fic ạ.

_____________________________

Tiếng sóng biển rào rào, vồ vập vang lên.

Trên mỏm đá ở một nơi vắng người nào đó. Aonung cưng chiều ôm Neteyem nép vào người mình.

Có lẽ là do đặc điểm của giống loài nên cơ thể của Aonung đặc biệt rất mát. Điều này khiến Neteyam vô cùng thích được ở trong lòng hắn hưởng thụ.

Hai người cứ im lặng, nép vào nhau, ôm nhau. Chỉ có hai ta. Cùng nhau ngắm hoàng hôn ập xuống như hòn lửa. Với họ như vậy là quá đủ.

Neteyam thấy mình hiện tại hạnh phúc lắm. Tuy bản thân anh không hề chối bỏ việc bản thân vẫn hằng mong nhớ tới quê hương như thế nào.

Nào có con thiêu thân nào không mong được cứu rỗi chứ?

Nhưng hiện tại, nơi này là nhà của anh. Nơi mà anh có một nơi để cư trú và để cho gia đình anh lánh nạn. Nơi mà có một vòng tay sẵn sàng sưởi ấm anh.

Như vậy với anh là đủ rồi.

Neteyam thực sự mong cuộc sống cứ hạnh phúc như thế này mãi.

Nhưng anh là một người hiểu chuyện và trưởng thành. Anh biết mình nhất định vẫn còn sóng gió để vượt qua.

Aonung say đắm vuốt ve từng đường nét trên gương mặt rất nỗi xinh đẹp của tình yêu của mình.

Aonung hắn ta hiện tại luôn cảm thấy mình là người may mắn nhất trần đời này. Bởi ở trên trần đời này nào có ai có được một em người yêu tuyệt vời như hắn chứ. Vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi lại hiểu chuyện. Muốn nhu có nhu, muốn cường có cường.

Khi nghe em thủ thỉ về quãng thời gian lần đầu gặp mặt, hắn hịt mũi có chút xấu hổ.

Thú thật là vốn ban đầu Aonung hắn cũng chẳng ưa mắt gì nhà Sully đâu, trừ em ra. Hắn yêu cái vẻ xinh đẹp ngây ngô đấy của en ngày từ ánh mắt đầu tiên. Nhưng hắn lại chẳng ưa gì lũ ngoại lai kì dị kia, là hai đứa em mà chẳng giống em tí nào cả. Tại cha mẹ hắn nói đó là dòng máu của quỷ, vốn không xứng đáng đặt chân ở vùng đất này. Nên hắn mới ghét đấy. Nếu không hắn sẽ chẳng làm ra mấy loại hành động ngu ngốc như vậy đâu.

Nhưng may thay, em đã không chán ghét hắn mà đồng ý chấp thuận hắn. Đó là điều hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.

Aonung hôn nhẹ nên mái tóc Neteyam, nơi có một chiếc vỏ sò vô cùng xinh đẹp được đính lên. Khỏi phải nói, chiếc vỏ sò đấy hẳn là một món đồ trang sức độc quyền chỉ có hoàng tử hải cẩu làng chài tỉ mỉ làm ra để trao riêng cho mèo rừng thôi.

Bỗng Aonung lên tiếng thủ thỉ.

- Neteyam, em yêu anh lắm. - Lúc nói, hai cái tay hư hỏng còn sơ mò lung tung xuống vòng eo mảnh khảnh của người lớn hơn. Giống như muốn làm ra hành động gì đó để đánh dấu chủ quyền vậy.

- Pff... Sao em cứ hay nói "em yêu anh" hoài vậy, sợ em tỏ tình với anh chưa đủ nhiều hay sao? - Neteyam phì cười. Mặc kệ cái tay hư hỏng của người kia. Đầu lại như đồng ý chấp thuận mà dụi dụi vô ngực của người đó.

Tim Aonung đập bịch bịch. Hắn thề. Neteyam là người có nụ cười xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy. Hắn chết mê chết mệt với nụ cười này mất.

Neteyam nhìn thẳng tới ánh mắt của Aonung. Cái ánh mắt si tình đã khiến anh đồng ý cho hắn yêu mình. Bởi khi nhìn vào ánh mắt đó cậu luôn cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình được cháy lên.

- Nhưng em yêu anh nhiều lắm, nhiều vô cùng... Nên Neteyam à...

Chẳng để Aonung nói hết được, Neteyam liền đưa tay khẽ chặn miệng lại.

- Ừ. Anh cũng yêu em. Rất nhiều.

Bởi Neteyam anh muốn mình sẽ là người nói.

Mặt Aonung khẽ đỏ lên. Hôn nhẹ lên lòng bàn tay vẫn còn được đặt trên đôi môi của mình kia.

- Mình cứ bên nhau thế này được không anh ơi? Mãi mãi...

- Haha... Đương nhiên rồi...

Tình yêu của nó trao cho đối phương là nhiều không sao kể siết. Như đoá loà kèn toả hương thơm nồng ngát thơm của mình.

Trao tới đối phương mọi tinh túy của lòng mình.

Dù hai người vẫn chưa ở bên nhau thật sự. Vẫn thường lén lút hẹn hò ở khắp mọi nơi. Từ những cồn cát dải đầy vỏ sò lộng lẫy đến dưới lòng biển mẹ Eywa.

Với họ. Hiện tại vẫn chưa phải lúc. Khi họ đã đủ khả năng để bảo vệ và trao đến nửa kia những thứ tốt nhất. Thì khi đó mới là lúc.

....

[Time skip]

Tiếng súng nổ rống lên chói tai. Con sóng vỗ không còn êm đềm như trước mà gáo thét lên như căm phẫn tột cùng. Khói bom mưa đạn trắng xoá cả bầu trời.

Aonung hoảng sợ tìm kiếm hình bóng của Neteyam.

Khủng cảnh chết chóc khiến Aonung rất nỗi hoảng sợ.

Là lũ người trời đó, là lũ quỷ mà cha mẹ hắn vẫn hay bảo. Chúng lại tới và muốn chiếm đóng hành tinh này. Chúng tàn nhẫn ra tay sát hại những người bạn vô cùng thất thiết của bộ tộc hắn. Có luôn cả mối thù muốn máu đền máu với gia đình Sully. Gia đình của tình yêu hắn.

Khủng cảnh quá nỗi hỗn loạn. Hắn vừa nãy mới đang kịp trốn cùng Neteyam thoát khỏi sự truy lùng của đám người trời sau khi giải cứu con Tulkun bị ruồng bỏ.

Neteyam lo lắng cho gia đình của mình mà đã lao lên giải cứu. Khiến hắn hoảng sợ không thôi. Không hiểu sao nhưng nhìn bóng lưng anh lao vút đi như vậy hắn lại có dự cảm chẳng lành, muốn ngắn anh lại nhưng không kịp.

Neteyam luôn vậy, hoặc nói rằng Neteyam là vậy và nếu không phải như vậy thì không phải là Neteyam. Neteyam là một người anh cả luôn có tinh thần trách nhiệm, hiểu chuyện và luôn đặt hết tình yêu thương dành cho những đứa em của mình.

Aonung hắn hoảng sợ tới nỗi quên luôn cách nín thở dưới nước mà hắn hằng tự hào. Chỉ để vô thức hô lớn tên Neteyam. Làm cho Roxto bên cạnh có một phèn hú hồn bạc vía. Vội vàng kéo hắn lên bất chấp nguy hiểm.

Hắn không ngừng ho sặc sụa. Miệng vẫn ới ới mấy tiếng.

- Net... Yam... Neteyam...!

Nhưng chỉ có tiếng bom đạn cùng tiếng thét làm mờ đi giọng nói yếu ớt của hắn.

Mẹ hắn thấy vậy liền tới đỡ hắn lên con ilu của bà. Mặt không giấu hoảng sợ. Liền ra dấu cho cha hắn rút người của bộ tộc về.

Cha hắn dù không muốn vẫn phải rút quân về. Chẳng phải vì ông sợ vợ. Mà là ông là một người khôn ngoan, biết rõ cái nào hại cái nào lợi. Với cuộc chiếc này là ân oán của nhà Sully, bộ tộc của ông vốn chẳng cần xen vào.

Aonung muốn lao xuống liền bị cha hắn từ sau ghì xuống.

- Cha?! Không. Con muốn...

Chẳng để hắn nói hết câu liền bị cha hắn gằng giọng.

- Về!

Aonung hắn chẳng dám chả treo lại. Nhưng hắn cảm thấy có cái cảm giác bất an nào đó vô thức cứ thúc đẩy hắn.

Hắn cảm nhận rõ linh cảm của mình đang không ngừng réo lên ing ỏi.

Bất chấp mà làm trái ý lời cha mẹ. Hắn vùng ra và lao xuống nước với sức bơi của một chiến binh tinh nhuệ. Hắn cố bơi thật nhanh tới phía con thuyền.

Nhưng sức bơi của hắn làm sao bằng Ilu - đứa con của biển cả chứ? Rất nhanh chóng hắn liền bị bắt lại.

Chẳng kịp phản kháng, đầu óc Aonung liền tối sầm đi.

Nhưng ít nhất lúc đó hắn đã thấy được hình bóng Neteyam giải cứu thành công bọn trẻ. Vơi đi chút lo lắng trong lòng hắn. Chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

Aonung tự an ủi mình như vậy đấy. Nhưng hắn không biết rằng...

...

Tiếng ồn ào làm hắn bừng tỉnh. Tiếng sóng tối nay lại lặng yên đến lạ.

Làm lòng Aonung bất an dâng trào.

Tim hắn đập không ngừng.

Hắn bước ra không khí đột nhiên tĩnh lặng lạ thường.

Hắn sợ hãi như nhận ra điều gì đó. Chạy vội qua đám đông.

Điều hắn sợ hãi tới rồi.

Là gương mặt đầy u buồn của gia đình Sully hay là hình bóng em gái hắn lại xuất hiện?

Không.

Nó là gương mặt nhắm nghiền của Neteyam - tình yêu của hắn.

Hắn quỳ sụp xuống. Hai tay như vừa bị đánh gãy buông xuống chẳng tài nào nhấc nổi lên. Run lên không ngừng.

Hắn nhìn thấy rõ vết thương ở ngực Neteyam. Máu vẫn trào ra không ngừng.

Chẳng còn chút hơi ấm nào vẫn hay toả ra cho riêng hắn.

Hắn cố lấy sức đưa tay lên. Nhưng đáp lại hắn không còn là sự âu yếm của chàng nữa. Chỉ có sự lạnh lẽo toả ra thôi.

Tim Aonung co thắt

Nước mắt chẳng hiểu sao lại muốn trào ra. Hắn ngửa đầu lên, mím môi lại.

Aonung hắn không muốn oà khóc ra, không muốn để Neteyam dù đã không còn vẫn phải nhìn cái vẻ yếu đuối chết tiệt này của hắn.

Dù hắn biết hắn hiện tại thảm hại như thế nào.

Aonung không ngừng tự trách.

Trách sao lại không ngăn anh lại. Kéo anh. Giữ anh trong lòng. Bằng mọi giá không để anh lao ra khỏi vòng tay hắn như vậy.

Hắn ân hận đến tận cùng thống khổ. Hận đến không sao kể siết.

Dù không ai nghe được tiếng khóc của hắn nhưng lại vô cùng cảm thông cho nỗi đau của hắn.

Không ai biết về chuyện tình của đôi ta.

Nhưng họ lại vẫn xót thương cho đôi ta như họ tưởng đôi ta là tình tri kỷ thắm thiết.

Nhưng đôi ta đã sớm vượt mức ngưỡng đấy từ lâu rồi. Chỉ tiếc đôi ta lại chẳng nắm tay nhau đến cuối cuộc đời.

Em ra đi. Tâm hắn cũng chết.

Hắn biết đời này. Thủa xuân của hắn sẽ mãi chết cùng em ở cái tuổi 15.

...

_____________________________
[End]

9/1/2023

Huhu TT OTP âm dương làm tớ không viết ngọt nổi...🥰💔
Mong mn vẫn thích ạ <3
Hãy để lại nhận xét để tớ phát triển bản thân hơn nhéee



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip