Chương 4
Sau hơn hai tuần, Neteyam chẳng thể một mình xử lý hết đống hải sản được tặng.
Không muốn từ chối ý tốt của bác Sam và lãng phí thực phẩm nên cậu quyết định tặng nó cho hàng xóm xung quanh.
Căn nhà bên bờ biển này nằm khá tách biệt với những nơi khác. Neteyam phải đi một lúc lâu mới đến nhà Jane.
Jane là một cô nàng thân thiện, dễ mến lớn hơn cậu ba tuổi. Nàng nổi bật với mái tóc hung đỏ, đôi mắt màu nâu lục nhạt và làn da trắng sứ.
Vừa gặp ở cửa, đập vào mắt Neteyam là cặp ngực trắng phau, tròn trịa, hở một nửa đằng sau chiếc áo phông tối màu của Jane. Cậu lúng túng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Neteyam đưa cho nàng cái xô đựng cá, giải thích lý do mình đến đây.
Nàng cười cười cảm ơn cậu, không hề để tâm đến vẻ ngượng ngùng của Neteyam.
"Em có muốn ăn bánh táo không? Chị vừa nướng xong một mẻ."
"Có. Chị cho em một ít."
Mắt Neteyam sáng lên, trông cực kỳ hào hứng. Bánh Jane làm là ngon nhất. Trước đây rất nhiều lần nàng đã đem chúng tới cho hai ông cháu nhà cậu.
Jane bước tới chỗ quầy bếp cúi xuống lúi húi làm gì đó. Cặp mông đầy đặn của nàng gồ lên đằng sau cái quần jean ngắn ngủn vừa vặn chĩa về phía Neteyam. Hơn nữa còn theo chuyển động của nàng mà đưa qua đưa lại giống như cố tình khiêu khích.
Cậu vội vàng hướng mắt lên trần nhà.
Lúc quay lại nhìn thấy cảnh này, Jane lập tức phá lên cười.
"Em vẫn nhát gái như xưa nhỉ?"
Nàng đưa cho Neteyam cả cái bánh táo mới ra lò, nói bằng giọng điệu trêu chọc.
"Ông em bảo không được nhìn con gái chằm chằm. Làm như thế rất khiếm nhã."
Jane bĩu môi, hơi có vẻ hờn dỗi đáp.
"Phải phải, ông già cổ hủ ấy còn bảo không được ăn mặc hở hang, không được đi đêm một mình, không được uống đến bất tỉnh nhân sự."
Nàng thu lại cái vẻ ngả ngớn, lả lơi lúc nãy. Trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia hoài niệm.
Jane chạm nhẹ vào má Neteyam dịu dàng hỏi.
"Còn buồn không?"
"Có một chút. Nhưng em không sao nữa rồi."
Neteyam hơi cúi mặt xuống, mím mím môi cố gắng ngăn lại sự xúc động của mình.
Cậu vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi buồn về cái chết của John. Nhưng Neteyam buộc phải bước tiếp, đâu thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ được.
Jane dường như cũng nhận ra điều này.
"Muốn đến tiệc nướng trên biển vào tối mai không? Sẽ vui lắm đó."
Nàng tinh nghịch nháy mắt, vẻ mặt đầy mong chờ.
Neteyam suy nghĩ một chút. Dạo này bởi vì vẽ bản thảo mà cậu cứ ru rú trong nhà, đầu óc có chút mụ mị, thân thể cũng uể oải, thiếu sinh khí. Ngày mai đúng lúc rảnh rỗi cho nên cậu gật đầu.
Neteyam không ngờ bữa tiệc này lại náo nhiệt tới vậy. Hầu như toàn bộ thanh thiếu niên trong thành phố đều tụ tập hết về đây.
Hôm nay cậu ăn mặc đơn giản, áo phông trắng và quần đùi dài đến đầu gối, dễ dàng hòa lẫn vào đám đông. Neteyam gật đầu chào Jane, nàng cũng mỉm cười đáp lại cậu. Một gã tóc vàng thò mặt ra từ phía sau Jane liếc nhìn Neteyam vài cái sau đó quay sang tiếp tục nói chuyện với đám bạn của gã.
Cậu biết đó là bạn trai của Jane. Neteyam không thích gã lắm, tính ghen tuông quá lớn. Cậu nhanh chóng tránh đi, không muốn nàng phải khó xử.
Nhóm bạn mới quen muốn chơi thật hay thách. Mấy vòng vừa rồi Neteyam đều chọn nói thật. Cậu chưa từng có bạn gái, hiện tại cũng không yêu ai. Cậu không phải gay. Mọi người bắt đầu càm ràm là quá nhàm chán. Cho nên đến lượt tiếp theo khi có người thách Neteyam nốc hết chai vodka trong một hơi, cậu không do dự mà cầm lên tu ừng ực.
Trong tiếng cổ vũ reo hò không ngớt của nhóm bạn, Neteyam đã hoàn thành thử thách của mình.
Đột nhiên cổ áo của cậu bị ai đó nắm lấy giật mạnh về phía trước.
"Hôm trước mày đến nhà bạn gái tao làm gì?"
Neteyam chớp mắt mấy cái mới nhìn rõ người trước mặt. Là bạn trai của Jane. Mặt gã đỏ như gà chọi, có vẻ say rồi.
"Jack! Thôi đi!"
Giọng Jane vang lên rất gần, thu hút sự chú ý của cậu. Neteyam nhìn sang vừa vặn thấy được khuôn mặt đỏ ửng vẫn còn in dấu năm ngón tay của nàng.
Jane rơm rớm nước mắt, bị hai tên bạn của Jack giữ lại.
Sẵn hơi men trong người, cơn giận lập tức bốc lên đầu Neteyam. Cậu lạnh lùng gỡ tay của Jack ra.
"Không làm gì cả. Tao chỉ tặng chị ấy ít đồ ăn thôi."
Neteyam ưa vận động, hay chơi thể thao. Thoạt nhìn hình thể có vẻ mảnh mai, yếu ớt nhưng cả người đều là cơ bắp săn chắc. Bởi vì làm hoạ nô nên hai cánh tay càng rắn rỏi, khỏe mạnh. Cậu dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Jack mà chẳng tốn chút sức nào.
Có lẽ do quá mất mặt nên gã lập tức vung nắm đấm. Neteyam dễ dàng né được, phản kích tung một cú móc phải vào hàm Jack. Gã choáng váng hơi lùi ra sau. Nhưng cậu không cho Jack cơ hội trở mình, lập tức đấm thêm hai cú liên tiếp. Gã ôm lấy mặt, quỳ sụm xuống.
Neteyam quay sang trừng mắt nhìn hai tên bạn của Jack. Bọn họ hoảng sợ buông Jane ra.
Cậu định bước qua an ủi nàng và đó là lúc Jack đột nhiên chồm dậy, con dao sáng loáng nắm chặt trong tay. Neteyam vội lùi về sau né tránh nhưng vẫn chậm nửa giây. Cậu bị cắt một đường rất ngọt vào tay trái.
Neteyam đá mạnh vào tay Jack khiến con dao văng ra. Sau đó cậu đạp một cú thật lực ngay bụng làm Jack mất thăng bằng ngã vật ra cát.
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xôn xao. Mỗi lần có đánh nhau mọi người đều tụ lại một chỗ xem đầy phấn khích.
"Này đổ máu rồi. Có cần gọi cứu thương không?"
"Tách hai đứa đấy ra đi. Tính giết người à?"
"Gọi cảnh sát đi."
"Bị điên hả? Ở đây toàn trẻ vị thành niên, chỗ rượu bia này xử lý thế nào?"
Sau cùng mọi người xúm lại can ngăn Jack và Neteyam. Cậu được dẫn đi băng bó, gã cũng bị mấy tên bạn khiêng ra chỗ khác.
Tuy tất cả đều thích náo nhiệt nhưng nếu có đổ máu chết người thì chẳng hay tí nào. Không ai muốn dính dáng đến pháp luật phiền phức cả.
May mắn là vết cắt không quá sâu, lại còn bên tay trái nên chẳng mấy ảnh hưởng đến công việc vẽ truyện tranh của Neteyam.
Jane đến tìm cậu xin lỗi.
Neteyam lắc đầu bình thản nói.
"Không phải lỗi của chị."
Cậu im lặng trong chốc lát sau đó nói tiếp.
"Bỏ gã ấy đi. Không tốt lành gì đâu."
"Chị sẽ cố."
Nhìn dáng vẻ do dự của Jane, Neteyam đoán nàng chẳng nghe lọt tai những gì mình nói.
Cậu đang định mở miệng khuyên bảo tiếp bỗng dưng tiếng hét thất thanh ở phía xa.
Mọi người lập tức đổ xô về đó xem tình hình.
Jack ngồi bệt trên cát. Mặt mày tái xanh như lá chuối. Người ngợm toàn là vết bầm dập. Máu mồm máu mũi chảy ồng ộc. Hai tên bạn bên cạnh cũng không khá hơn là bao. Hiện giờ bọn họ đều nằm trên mặt đất co quắp run rẩy kêu đau.
Jack chỉ về phía biển, liên tục lặp đi lặp lại cái gì đó chẳng ai nghe rõ.
" Quá...v....quái....vậ..."
"Cái gì cơ?"
Gã nhổ ra một ngụm máu, có thứ gì trăng trắng lẫn ở bên nhau. Nhìn kĩ thì là mấy cái răng, xem ra vừa bị đánh gãy hết.
"Quái vật!"
Bấy giờ mọi người mới phát hiện những dấu chân trên cát bắt đầu từ biển đến chỗ Jack đang ngồi. Chúng to gấp hai ba lần người bình thường. Có đứa còn cả gan ướm thử chân vào, sau đó xuýt xoa về kích thước khổng lồ này.
Lại là sinh vật kỳ dị kia. Neteyam chẳng kịp suy nghĩ một cách lý trí.
Cậu cởi áo phông, chỉ mặc mỗi quần đùi lao thẳng xuống biển đuổi theo nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip