12: Món quà bất ngờ


Tôi vội lau đi nước mắt lăn dài trên má mình, cố gắng nén tiếng nấc nghẹn đang dần trào lên trong cổ.

Từ phía cửa, có tiếng ai đó nói vọng vào. Giọng nói cất lên kéo nước mắt của tôi vào trong, đưa tôi về thực tại.

"[ Cô Kendall có ở đây không? Tôi có vài thứ cần nói với cô ấy.]" - là nhà nghiên cứu, ông ta đến tìm tôi.

Tôi vội cất tấm ảnh vào, lấy lại bình tĩnh rồi đứng dậy đi ra gặp ông ấy. Ông ta đang kéo theo một xe đẩy chứa vài hộp vuông bằng nhựa, nom to hơn tay tôi một tý.

"[Có việc gì sao thưa bác?]" - tôi hỏi, giọng hơi nghẹn.

"[ Cô sao vậy?]" - ông ta hỏi ngay sau khi nghe thấy giọng tôi.

"[Dạ không, không gì ạ.]"

"[Thế thì đây, cầm lấy cái này.]" - ông ta nói rồi đẩy xe kéo lên, cho tôi xem mấy hộp ông ta kéo tới.

"[Đây là gì ạ?]" - tai tôi cụp xuống, mặt bối rối hỏi.

"[ Ta chuẩn bị đi về Trái Đất báo cáo và nghiên cứu trên người về loại chất mới này. Đây là những sản phẩm đã hoàn thiện, dạng viên nén, cô chỉ cần lấy thiết bị quét trong đó, rồi quét lấy lớp cũ đã hóa cứng, lập tức nó sẽ vỡ ra.]"

Ông ta vừa nói vừa mở hộp ra, lấy cho tôi một thứ nhìn giống như một cây bút với đầu ngòi bị tán dẹt vậy, rồi ông ta kích hoạt nó, một luồng ánh sáng xanh đi ra từ khe nhỏ trên đầu thiết bị. Sau đó ông ta để nó lại vào hộp rồi cầm lên những viên nén con nhộng được đặt trong hộp, mỗi viên to bằng ngón tay tôi.

"[ Sau khi đã rã bằng thiết bị quét mini kia, cô cứ bóp mấy cái này vỡ ra rồi đưa vào vết thương trước khi nó khô lại là được.]" - ông ta nói xong rồi lại đặt xuống hộp.

"[Thế này được sao ạ? Ý cháu là....cái này cho cháu vẫn ổn chứ.]" - tôi hiếu kỳ, đầu hơi cúi xuống hỏi ông ta.

"[Được mà, không sao cả, đây là do Đại tá yêu cầu làm cho cô đấy, ông ta bảo muốn cảm ơn cô về thằng nhóc gì đó sau khi ông ta ra khỏi phòng giam của nó. Dù ông ta không yêu cầu thì ta vẫn sẽ kiến nghị để ông ta đồng ý cho ta tặng cô.]" - ông ta nói rồi cười một cách thoải mái.

"[ Cô đã giúp bọn ta thử nghiệm thứ chất này lần đầu tiên lên một sinh vật cấp cao mà.]" - rồi ông ta ngưng cười, nói như vẻ chế nhạo về việc làm đó.

"[Thế cháu cảm ơn ạ.]" - tôi nói bằng một giọng mũi hơi tịt, mỉm cười nhìn ông ta, vẻ chế nhạo bản thân của ông ấy làm tôi nhớ tới ông nội tôi.

" Thế cho cháu xin ạ." - cảm xúc trong tôi thật khó tả nên tôi vô tình đáp lại bằng tiếng Việt.

"[ Khoan đã, thứ tiếng đó....]"

"[Ông biết ạ?]" - tôi ngạc nhiên hỏi.

"[ Ta cũng có đứa con dâu là người Việt Nam. Ôi trời! Bất ngờ quá đi!]"

Ông ta đứng đó, cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó ngước lên, ông như nghĩ ra gì đó, nhìn tôi cười.

"Không có gì, cháu cứ lấy!" - Ông ta đáp lại bằng một giọng nói hơi ngọng, cố gắng phát âm từng từ thật đúng dấu.

Tôi thật sự bất ngờ bởi điều này, lâu rồi tôi chưa nghe ai nói tiếng Việt với tôi cả. Tôi cười híp cả mắt, miệng cũng dần mở rộng ra hơn, tôi mỉm cười thật tươi đáp lại ông ta. Tâm trạng tôi đã khá hơn rồi, đâu phải lần nào cũng gặp được người như ông bác này.

Đâu phải lúc nào cũng được nghe lại tiếng nói của dân tộc mình, dù nó đang được cất lên từ một người ngoại quốc đi chăng nữa. 

Thật đáng quý.

"Giọng cháu với con dâu bác hơi khác nhau đấy!"

"Vâng, con đến từ phía Tây Nam Bộ, họ thường gọi vậy. Còn chị ấy chắc ở đâu đó tại Duyên hải miền Trung hoặc là ở Bắc Bộ  ạ...cháu đoán thế...." - tôi phỏng đoán vừa đáp lại.

"Ra là thế! Đúng rồi, ta có một câu hỏi mà sáng giờ vẫn chưa có dịp hỏi cháu."

Dù ông ta phát âm có hơi ngọng nhưng vốn từ ông ta khá tốt, nói vẫn lưu loát. Có lẽ ông ta đã nói Tiếng Việt được một thời gian rồi. Nhưng việc gì mà ông ấy lại hỏi bằng Tiếng Việt luôn vậy?

"Vâng là gì ạ?"- tôi cúi xuống hỏi ngay sau khi ông ta ra hiệu cho tôi tiến lại gần ông ta, rồi ông ta thủ thỉ.

"Cháu từng phục vụ cho đội nghiên cứu của tiến sĩ Grace đúng không? Grace Augustine?"

"Vâng ạ, bác đoán đúng rồi!" - tôi ngạc nhiên, miệng vẫn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn bác ấy.

"Thảo nào mà cháu trông thân thiện hơn bọn chúng." - bác ấy nói rồi nhìn vào căn phòng trung tâm đang đóng kín cửa, ông ta biết cả đội của tôi đang ngồi trong đấy.

Tôi cười khúc khích khi thấy ánh mắt nheo lại kia của bác ấy.

"Sao cháu lại chuyển vào đội này mà không tiếp tục làm việc cho Grace?"

"Dạ? À, con bị chuyển đi sau khi Jake thay thế con làm người hộ tống cho bà ấy."

"Cháu làm việc với bà ấy được bao lâu?"

"Dạ.....Chắc là tầm...5-6 năm gì đó." - tôi vừa nói vừa đếm ngón tay mình.

"Thảo nào mà cháu nói thạo tiếng Navi."

"Dạ?" - tôi nói xong miệng vẫn mở, hỏi bác ấy. Ông ta đột ngột lùi về sau, lúc này giọng nói lại như bình thường.

"Là Đại tá nói với ta đấy! Ông ta khoe trong đội của ông ta có người nói thạo được thứ tiếng khó học đó." - bác ấy nói rồi nhìn tôi với ánh mắt mang hàm ý gì đó.

Tôi cười trừ cho qua. Ông ta khoe cái gì về đội của ông ta cơ?

"Thôi, ta phải đi rồi, chuẩn bị tới giờ xuất phát rồi."

"Dạ." - tôi kính cẩn nhìn bác ấy. Tôi có hơi tiếc nuối, lâu lắm mới gặp được một người như vậy.

"À đúng rồi, một ngày hai lần thay dịch cho vết thương nhé. Sáng một lần và tối một lần nữa. Cách nhau ít nhất 6 tiếng. Như vậy sẽ nhanh khỏi hơn."

Tôi lia lịa gật đầu, miệng vẫn mỉm cười nhìn bác ấy.

Bác ấy nhìn xung quanh một hồi rồi lại chỉ tay ra hiệu tôi cúi xuống, sau đó bác ấy nói nhỏ.

"Thật ra trong túi còn dư khá nhiều so với lệnh của Đại tá, mong là đủ cho cháu dùng sau này. Đừng lo, phần đó là ta tặng!"

"Dạ con cảm ơn bác nhiều." - tôi nói rồi mừng rỡ cảm ơn ông ấy.

Ông ấy nói xong, hai bác cháu tôi ôm nhau lần cuối, rồi ông ấy quay người đi, vừa đi vừa nhìn lại tôi và cười. Ông ấy dần biến mất giữa những người đang tấp nập chuẩn bị cho hiệu lệnh tiếp theo của Đại tướng.

Tôi đã cười rất nhiều, tâm trạng cũng dần đỡ hơn. Tôi vội đếm lại số hộp. Có tổng cộng sáu hộp như vậy, mỗi hộp chứa 10 viên con nhộng. Hai hộp là Đại tá yêu cầu tặng do được đánh dấu, bốn hộp là của bác ấy. Bác ấy hào phóng thật.

Lúc tôi đang nghĩ nên dùng vật gì để đựng số thuốc này, một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau.

"[ Kendall đó à? Sao rồi? Cô nhận được món quà rồi à? Thấy quà cảm ơn của ta thế nào?]" - là Đại tá, ông ta vừa nói vừa nhìn cái xe đẩy đang đứng bên cạnh tôi. Ông ấy còn đảo mắt nhanh qua những chiếc hộp tôi cầm trên tay.

Ông ta lại từ lúc nào ở ngoài sau tôi vậy? Ông ta được hồi sinh lại rồi mà sao tôi cứ thấy ông ta như ma vậy. Ma nó đi còn phát ra tiếng động doạ người đấy.

"[À vâng, tôi mới nhận đ-]" - Tôi quay qua còn chưa kịp nói xong câu thì bị ông ta chen vào.

"[ Cô lại khóc đó à? Sao khóc nữa vậy? Vì Spider ư?]" - đột nhiên ông ta sốt sắng hỏi.

"[Đừng lo, thằng bé giờ đã ổn rồi. Được chứ, nó ổn rồi.]" - ông ta hơi cau mày tiến lại gần, sau đó nói bằng giọng như thể trấn an tôi. Ông ta hẳn sợ tôi khóc ngay tại đây rồi làm mất mặt đội của ông ta.

Tôi gật đầu cho qua chuyện. Ông ta nghĩ tôi ủy mị cũng được, kệ ông ta vậy.

Rồi ông ta bước đến cánh cửa phòng trung tâm. Đó là lúc tôi nhận ra nó được mở hé từ lúc nào. Cánh cửa cảm ứng này có hai chế độ: tự động khi nút bên phải nó hiện màu xanh lá và thủ công khi nó màu trắng. Ai đó đã chuyển chế độ qua thủ công.

Đại tá nhìn tôi, rồi nhìn về phía cánh cửa. Ông ta ấn lại nó về chế độ tự động thật nhẹ nhàng. Sau đó, ông ta đột ngột bước một chân lên. Cánh cửa mở tung ra, cảnh tượng trước mắt thật kinh hoàng: bao nhiêu gương mặt xanh biếc tựa vào cửa với từng cặp mắt màu hổ phách nhạt nhìn bọn tôi. Họ đây là đang cố nghe ngóng từ nãy đến giờ. Tôi mà không mang màu xanh giống họ thì cũng sớm bị doạ rồi.

Hay thật, biệt đội lính đặc biệt được tuyển chọn cho dự án chiến đấu khốc liệt lại ở sau cánh cửa nghe lén hóng chuyện.

"Quá trời quá đất rồi." - tôi không thể ngăn miệng mình thốt lên câu cảm thán, mặt tỏ vẻ chán nản hẳn.

Đại tá nhìn tôi một cái sau câu nói đó rồi bước vào, nhóm người dần dần lùi về sau và tản ra. Cả đội lập tức đứng dậy vào tư thế nghiêm.

Ông ta nhìn quanh cả đội, mặt nghiêm túc trở lại. Ông ta lớn tiếng thông báo.

"[ CHÚNG TA CHUẨN BỊ QUAY LẠI MẶT ĐẤT NGAY BÂY GIỜ, MỌI NGƯỜI MAU CHUẨN BỊ ĐI. CHUYẾN BAY SẼ KHỞI HÀNH TRONG 15 PHÚT NỮA. VÀ CHÚNG TA CÓ THÊM MỘT THÀNH VIÊN NHỎ TUỔI ĐẤY.]"

"[RÕ!]" - chúng tôi đồng thanh đáp.

Chà, được quay lại mặt đất rồi. Còn có "thành viên" nhỏ tuổi cơ đấy. Đúng là bất ngờ thật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip